Bảy đệ tử đã đi ra ngoài một đoạn nhanh chóng quay về, tham lam hít hà dòng linh khí tinh khiết này, Nguyễn Miên trề môi, lại ném thêm một trận bàn ra ngoài.
Giống như trước, nàng dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, truyền một tia linh khí vào mắt trận.
Trận bàn lập tức lún xuống đất, ngay sau đó một hàng hàng rào tre dựng thẳng lên, bao kín toàn bộ linh khí lại trong núi, không để lọt ra chút nào.
“Được rồi, nhờ ngươi nói hay, từ nay đây thật sự là địa bàn của một mình ta.” Nguyễn Miên phớt lờ vẻ mặt ghen ghét và hối hận của nam đệ tử kia, không ngừng đâm thêm dao vào tim hắn.
“Ôi, ngọn núi lớn thế này, linh khí nhiều thế này, Miên Miên dùng không hết thì làm sao đây.”
“Thật phiền muộn, một đứa trẻ như ta, sao phải chịu khổ thế này.”
“Hu hu hu, nồng độ linh khí quá cao, người ta sắp bị ngộ độc linh khí rồi đây.”
Bảy đệ tử vừa rời tông: “…”
Gương mặt bọn họ tái mét, trông như bị táo bón.
Quá uất ức, nếu vừa rồi chậm thêm một chút, chậm lại một khắc để hành lễ với tông chủ thôi, bây giờ linh sơn đã có một phần của bọn họ rồi!
Dù nghe nói tông chủ nhận một đứa phế linh căn, nhưng ai mà ngờ bảo vật này hắn sẽ để lại cho nàng ta dùng chứ, thậm chí có ai ngờ được lại sử dụng như thế này?
Đoan Hòa chân nhân không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi.
Tiểu nữ hài còn nhỏ mà gian xảo, đúng là tiểu quỷ.
Nàng thực sự chỉ là vì tranh cãi mà hành động như vậy? Hay là nàng hiểu được bản thân quá yếu, không thể bảo vệ nổi linh tủy, vậy nên công khai dùng nó để bồi dưỡng linh mạch, tiện thể xử lý luôn trận bàn cực phẩm, khiến những kẻ dòm ngó phải từ bỏ ý định?
Thần thức mấy lão cáo già lượn lờ quanh đây đã lâu, còn phiền hơn cả ruồi bọ.
Bây giờ chắc bọn họ đều bị chiêu này làm tức đến phát điên rồi nhỉ?
Hai vị quản sự đứng trước cổng ban đầu chỉ mải xem trò vui, phản ứng chậm một chút.
Lúc này mới hoàn hồn, vừa kinh vừa giận, liền xông lên trước chất vấn Đoan Hòa chân nhân.
"Thứ bảo vật như vậy, Đoan Hòa chân nhân may mắn có được không nói đến chuyện giao nộp cho tiên môn để giúp bảo quản, sao có thể tùy tiện để một đứa trẻ nghịch ngợm như vậy? Đúng là vô lý, phí của trời!"
Hiện tại môn chủ của tiên môn là chưởng môn của Kiếm Tông, phụ trách quản lý các sự vụ thường ngày của chín tông, ví dụ như phân phát nhiệm vụ tông môn hàng tháng, tổ chức các cuộc thi lớn và dẫn dắt mọi người cùng vào bí cảnh.
Hai vị quản sự này đến từ Kiếm Tông, tự thấy mình cao hơn một bậc, dù chỉ có tu vi Trúc Cơ nhưng vẫn dám đối chất với tu sĩ Kim Đan.
Tất nhiên, nếu đổi lại là tám vị tông chủ còn lại, bọn họ tuyệt đối không dám ngông cuồng như vậy.
Nhưng ai bảo Đoan Hòa chân nhân nổi tiếng là người tốt tính, lại thêm việc Sơn Lưu Tông không có người, không có của, tự nhiên cũng thấp kém hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...