Tống Vân Nhi cao hứng vô cùng, nắm tay Dương Đạp Sơn nhảy như cô bé mới lớn vậy, lại hỏi: "Vậy con nhớ sao bị thương không?"
Dương Đạp Sơn lại nhíu mày, dụng tay vỗ vỗ trán, lúc sau thì lắc đầu đáp: "Con không nhớ ra được."
Kỳ thật Dương Đạp Sơn có thể trong vòng mấy tháng mà khôi phục ký ức đã không tệ rồi, còn về quá trình té núi thụ thương thuộc về chi tiết có hại cho ký ức, đại não do công năng tự bảo hộ đã ngăn cản hắn nhớ lại điều này, cho nên thủy chung vẫn không nghĩ ra.
Tống Vân Nhi vội kéo tay hắn: "Nghĩ không ra thì thôi vậy, đừng nghĩ nữa để ảnh hưởng đến tâm thần, chúng ta về trước thôi."
Dương Đạp Sơn gật gật đầu, hai người tiếp tục đi, không xa thì từ trong hắc ám chạy ra một đám người, người đi đầu gọi to: "Đạp Sơn! Ngươi ra được là hay quá rồi!" Những người khác cũng đua nhau reo hò.
Những kẻ mới đến chính là Thành Tử Cầm cùng sấu hầu và các bộ khoái.
Thành Tử Cầm chạy tới nhìn lên nhìn xuống Dương Đạp Sơn, thấy hắn hoàn hảo không tổn hại gì, bấy giờ mới yên tâm, quay sang Tống Vân Nhi khom người nói: 'Đa tạ tiền bối viện thủ!"
Dương Đạp Sơn nghi hoặc nhìn họ, Thành Tử Cầm nói: "Vừa rồi chúng ta ở tường bao ngoài hậu viện nghe ngươi la hét trong đó, chúng ta định xông vào nhưng không có thang cũng không có phi trảo, đang nóng lòng thì vị tiền bối này hiện thân, lộ ra một đòn võ công cao tuyệt, khiến chúng ta đều chấn động, sau đó nói chúng ta ở ngoài chờ, không được tiến vào, tiền bối đi cứu ngươi. Sau đó người tiến vào, quả nhiên là cứu được ngươi ra."
Dương Đạp Sơn cười nói: "Cái gì mà tiền bối a, đây là dì năm của ta! Người là...."
Vừa nói đén đây, chợt nghe Tống Vân Nhi ho khan mấy tiếng, biết là nàng không muốn tiết lộ thân phân, vội chữa lại: "Dì năm của ta võ công lợi hại lắm, cứu ta ra chẳng phải là chuyện nhỏ như con thỏ hay sao!"
Thành Tử Cầm vội vái Tống Vân Nhi một lễ dài: "Tử Cầm ra mắt dì năm!"
Tống Vân Nhi ngẩn người, Dương Đạp Sơn vội giải thích: "Tử Cầm xưng hô tỷ đệ với con, cho nên mọi gọi dì như vậy, hì hì."
Tống Vân Nhi khe khẽ gật đầu, bảo Dương Đạp Sơn: "Sơn nhi, chúng ta về thôi."
Dương Đạp Sơn bấy giờ mới từ biệt với bọn Thành Tử Cầm, dẫn Tống Vân Nhi về nhà mình.
Hạnh nhi nghe Dương Đạp Sơn giới thiệu, vội quỳ xuống dập đầu: "Hạnh nhi bái kiến ngũ phu nhân." Tống Vân Nhi vội đỡ cô bé dậy.
Dương Đạp Sơn giản đơn thuật lại chuyện thu Hạnh nhi làm nha hoàn, Tống Vân Nhi cũng rất thíc cô bé này.
Đến phong khách, sau khi dâng trà thơm, Hạnh nhi lui xuống dưới.
Dương Đạp Sơn không hiểu hỏi: "Dì năm, tên Tào chưởng ban đó làm chuyện thương thiên hại lý, còn hại nhân mạng, tự bọn chúng cũng nhận tội rồi, dì võ công cao như vậy, đám đó đâu phải là đối thủ của dì, vừa rồi sao không bắt chúng lại luôn! Nếu không được thì điều động cẩm y vệ bắt chúng a!"
Tống Vân Nhi cười khổ: "Hài tử, con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con không hiểu đâu. Đông hán làm chuyện này đã khá lâu rồi, cẩm y vệ đã sớm có mật báo, hành vi của chúng chúng ta đều biết rõ, nhưng mà do chúng phụng chỉ ý của hoàng đế, cẩm y vệ chúng ta đụng vào Đông hán được, nhưng chúng ta không thể chọc vào hoàng thượng được."
"Hoàng thượng? Hoàng thượng sao lại để cho Đông hán làm chuyện như vậy?"
"Chính là vì hoàng thượng có chứng nhức đầu, mỗi khi đau lên đều hận không dùng đầu cụng vào tường. Năm rồi, Đông hán không biết tìm ở đâu ra một lão đạo có đạo hiệu là Chân Linh tử, biết làm mấy trò nhỏ, chọc cho hoàng thượng rất vui. Lão đạo này còn cấp đơn dược cho hoàng thượng trị bệnh đầu, có chút hiệu nghiệm, chỉ có điều không lâu sau lại tái phát. Lão đạo nói muốn trị dứt tận gốc bệnh của hoàng thượng, cần phải dùng phương pháp đặc biệt luyện ra một món thuốc. Món thuốc này không những trị dứt bệnh nhức đầu, còn có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí trường sinh bất lão!"
Dương Đạp Sơn hơi hiếu kỳ: "Trên đời này có loại thuốc đó sao?"
Tống Vân Nhi khẽ đáp: "Sao lại có loại thuốc đó được chứ? Cha con nói trên đời này căn bản không có khả năng trường sinh bất lão, sinh lão bệnh tử đều là quy luật tự nhiên, vạn sự vạn vật đều không thoát khỏi quy luật này, ngay cả Tần Thủy Hoàng cũng không chạy thoát khỏi luật sinh tử luân hồi. Cha con còn nói, thậm chí ngay cả mặt trời cũng có ngày sẽ chết huống chi là người, lão đạo đó là lừa người đấy."
"Vậy cha con vì sao không vạch mặt lừa của lão?"
"Làm sao mà vạch mặt a, hoàng đế các triều đều thà tin là có còn hơn là không đối với loại thuốc trường sinh bất lão này. Huống chi lão đạo này có món thuốc có thể tạm thời trị bệnh nhức đầu của hoàng thượng, do đó hoàng thượng đối với Chân Linh tử lão đạo cái gì cũng nghe. Cha con thấy loại thuốc này thái quá thương thiên hại lý, nhiều lần khuyên ngăn, nhưng hoàng thượng cứ không nghe, cha con cũng không còn cách nào."
"Là món thuốc nào a? Dương Đạp Sơn hiếu kỳ hỏi, tiếp theo đó nghĩ tới các bà bầu và thai nhi, liền hỏi: "Chẳng lẽ có liên quan đến các phụ nữ mang thai?"
Tống Vân Nhi gật đầu: "Đúng vậy, lão đạo Chân Linh Tử này đưa ra phương thuốc chính là đại não của những thai nhi chưa ra đời!"
"A!" Dương Đạp Sơn hô lên cả kinh, "Cái đó là thuốc gì vậy a!?"
"Chân Linh Tử nói, muốn trị dứt căn bệnh đau đầu của hoàng thượng cần phải lấy não của em bé chưa sinh làm thuốc dẫn, cấp cho lão luyện đơn. Phải dùng ba lần chín hai vạn bảy nghìn đại nảo của thai nhi mới thành hình để luyện ba lần bay hai nghìn bảy trăm ngày mới luyện ra viên đơn trường sinh bất lão này!"
"Thật đúng là hồ thuyết bát đạo! Trên đời này làm gì có chuyện lấy óc thai nhi là chất dẫn thuốc bao giờ!"
"Đúng a, nhưng lão đạo này nói rất có thần, hoàng thượng tin ngay. Cho nên, hoàng thượng đem nhiệm vụ thu thập hai vạn bảy nhìn đại não thai nhi giao cho Đông hán. Đông hán cũng biết chuyện này hại trời bại lý, cho nên không dám tiến hành ở những chỗ đông người, mà chạy về Khánh Dương phủ hay những chỗ hẻo lánh mua nhà cửa nuôi rất nhiều nông phụ cho họ mang thai, năm sáu tháng sau cho phá thai sinh thai nhi, lấy đại não xong bí mật đưa về kinh thành giao cho lão đạo."
Dương Đạp Sơn nghe mà toàn thân phát ớn lạnh, thật đúng là khó tin, trầm giọng: "Tuy nói là hoàng thượng các triều đều chạy theo như vịt vụ trường sinh bất lão, cái đó cũng có thể hiểu được, nhưng sử dụng phương pháp này để kéo dài tuổi thọ, cầu trường sinh bất lão quả thật là thiên lý khó dung!" (Chú: Gần đây có lời đồn về "Canh thai nhi", sự thật thế nào chưa rõ, nhưng nếu có người làm như thế quả là không thể chấp chận. Thử tìm google bằng mục từ "Canh thai nhi" để tìm hiểu thêm. ND. )
Chú thích:
(*) Đông Hán, Đông Xưởng: Là tên một tổ chức thuộc cơ cấu Xưởng Vệ thời nhà Minh. Xưởng vệ (廠衛) là cụm từ dùng để chỉ các cơ quan giám sát được hoàng đế nhà Minh thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp. Là các cơ quan an ninh do hoàng đế nhà Minh trực tiếp quản lý, xưởng vệ được hưởng quyền truy xét, tra khảo phạm nhân không cần thông qua các cấp xét xử thông thường, đây là một đặc điểm tiêu biểu thể hiện bản chất chuyên chế phong kiến của triều đình nhà Minh.
Xưởng vệ bao gồm bốn cơ quan giám sát là Cẩm y vệ được thành lập dưới thời Minh Thái Tổ, Đông xưởng được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ, Tây xưởng được thành lập dưới thời Minh Hiến Tông và Nội hành xưởng được thành lập dưới thời Minh Vũ Tông. Ngoại trừ Cẩm y vệ do một vị quan quản lý, ba Xưởng đều do hoàng đế trực tiếp điều hành với sự cố vấn của các hoạn quan.
Cẩm y vệ ( (chữ Hán giản thể: 锦衣卫, chính thể: 錦衣衛, latin hóa: Jinyi Wei); Bảo vệ áo gấm) được Minh Thái Tổ thành lập năm 1382 với cơ cấu ban đầu gồm 500 người. Vốn là vị hoàng đế có tính đa nghi và từng xử nhiều vụ án công thần lớn như Hồ Duy Dung, Lam Ngọc, Minh Thái Tông thành lập Cẩm y vệ với ý định biến đây thành lực lượng cận vệ thân tín của ông đồng thời giúp Minh Thái Tổ thăm dò, giám sát hoạt động của các quan viên trong triều. Tới năm 1385 lực lượng Cẩm y vệ đã lên tới 14.000, họ được mệnh danh là "Triều đình ưng khuyển" (朝廷鷹犬, chó săn, chim ưng của triều đình). Quyền lực của Cẩm y vệ lên tới đỉnh cao vào thời Minh Vũ Tông với lực lượng lên tới khoảng 200.000 người, thành viên của Cẩm y vệ được quyền điều tra, giam giữ, tra tấn không cần thông qua thủ tục xét xử thông thường mà chỉ cần nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế. Cẩm y vệ được giải tán sau khi nhà Minh sụp đổ trong cuộc tấn công của Sấm vương Lý Tự Thành và nhà Thanh.
Đông xưởng (东厂; Xưởng phía đông), tên đầy đủ Đông tập sự xưởng (東緝事廠) được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ. Vốn lên ngôi bằng cách cướp ngai vàng của người cháu, Minh Thành Tổ cũng đa nghi không kém gì Minh Thái Tổ vì vậy để trấn áp các lực lượng chính trị chống đối, vị hoàng đế này quyết định thành lập Đông xưởng vào năm 1420 để bí mật giám sát các quan lại trong triều đình, các tướng lĩnh trong quân đội, các quan viên bên ngoài, các học giả có tiếng trong xã hội. Đông xưởng do một hoạn quan đứng đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai tổng đốc Đông xưởng quan giáo biện sự thái giám (欽差總督東廠官校辦事太監) gọi tắt là Đề đốc Đông xưởng (提督東廠) hay Xưởng công (廠公), Đốc chủ (督主). Dưới Xưởng công, đặc vụ của Đông xưởng được chia làm 8 cấp khác nhau. Bên trong Đông xưởng người ta cho dựng tượng Nhạc Phi để nhắc nhở các đặc vụ không được gây ra án oan.
Kết quả điều tra của Cẩm y vệ được báo cáo trực tiếp lên hoàng đế. Dựa theo kết quả điều tra, Đông xưởng có đặc quyền bắt giam, tra tấn và thậm chí là kết án không cần qua xét xử thông thường. Do đặc quyền này nên về sau, đặc vụ Đông xưởng bắt đầu phát sinh tệ nạn, nếu không đàn áp dã man các lực lượng đối lập thì cũng vì mưu lợi cá nhân mà nhũng nhiễu phạm nhân. Khét tiếng vì những hình phạt tra tấn tàn ác, Đông xưởng được cho là đã tạo nên rất nhiều vụ án oan trong giới quan lại và cả dân chúng.
Tây xưởng (西廠), tên đầy đủ Tây tập sự xưởng (西緝事廠) được thành lập năm Thành Hóa thứ 12 (1476) thời Minh Hiến Tông. Sau vụ án nghi làm phản của đạo sĩ Lý Tử Long, Minh Hiến Tông không tin vào năng lực của Đông xưởng nên ra lệnh cho hoạn quan Uông Trực thành lập một tổ chức giám sát mới lấy tên Tây xưởng với các thành viên được tuyển lựa từ Cẩm y vệ. Năm Thành Hóa thứ 18 (1482), biết tin Uông Trực lạm dụng quyền lực, Minh Hiến Tông ra lệnh phế bỏ Tây xưởng. Đến thời Minh Vũ Tông vì chuyện đàn áp đại thần chống đối nên lại cho lập lại Tây xưởng.
Nhiệm vụ chính của Tây xưởng là giám sát các phát ngôn của dân chúng, từ đó bắt giam, tra tấn những người nghi ngờ chống đối triều đình. Uông Trực lợi dụng quyền lực này của Tây xưởng đã hoành hành bá đạo, buộc các nghi phạm phải bỏ tiền để không bị Tây xưởng xét xử, vì vậy đã tạo nên nhiều vụ án oan lớn.
Nội hành xưởng (內行廠) hay Nội xưởng (內廠) được hoạn quan Lưu Cẩn thiết lập thời Minh Vũ Tông cũng với nhiệm vụ và quyền hạn tương tự như 3 Xưởng vệ khác và cũng gây ra tai tiếng không kém trong dân gian. Tuy chỉ tồn tại năm năm thì bị triệt bỏ vì sự lộng hành của Lưu Cẩn, Nội hành xưởng cũng đã gây ra nhiều vụ giết hại các quan lại trong sạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...