Nạp Thiếp Ký

"Cảm ơn con, hài tử." Tống tri phủ lau nước mắt chan hòa lệ nóng, hàm râu dê rúng động, "Là... là ta lo nghĩ quá nhiều, sau đó ta mới minh bạch, lúc hai mẹ con con li khai, con mới có mấy tháng, cho nên con không hề nhận ra ta. Ta bấy giờ mới yên tâm. Lúc đó ta không biết vì sao con lại đến tìm được ta. Ta càng không dám nhận con, không dám đưa con về quê, sợ người ở quê sẽ nhận ra con. Ta đối không phải với hai mẹ con con, hại cho mẹ con chết thảm, ta lúc nào cũng sợ con biết ra chân tướng, sẽ hạ thủ báo phụ. Nhưng mà, ta nhất mực yêu thương con như con gái ruột vậy a..."
Liễu Nhược Băng gật gật đầu, trước đây nàng không hiểu vì sao Tống tri phủ lại tốt với mình như vậy, còn cho rằng là vì cảm kích nàng dạy võ công cho Tống Vân Nhi. Hiện giờ nàng mới biết, thì ra là nó xuất phát từ tình cảm thầm lặng của phụ thân.
Nàng sụt sùi nói: "Tôi có hỏi mẹ cha con là ai, mẹ không nói. Sau tôi hỏi sư phụ, sư phụ đến chết cũng không nói. Tôi còn cho rằng suốt cả cuộc đời này sẽ không biết cha của mình là ai nữa. Thật không ngờ, cha ruột của mình ở bên cạnh nhiều năm là vậy, thế mà mình lại không nhận ra...."
Lòng nàng bi thương với hạn, đau đớn có dư, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tống Vân Nhi đã nói qua, nếu như con của nàng và Dương Thu Trì gần nhau mấy xích mà chẳng thể nhận nhau, thì bi kịch của nàng chẳng phải diễn lại trên người con của nàng hay sao?
Liễu Nhược Băng ngước đôi mắt lệ, nhìn Dương Thu Trì, nhất thời lòng loạn như ma.
Dương Thu Trì giờ mới minh bạch, gia đình của Liễu Nhược Băng bất hạnh như vậy, hèn gì tính cách của nàng cô tịch như vậy, hèn gì khi nàng biết không thể cùng hắn chấp cánh liền cành, thì thà một mình mang con đi sống nuôi con suốt đời... Thì ra, mẹ của Liễu Nhược Băng trước đây đã từng hành động như vậy, một mình mang theo nàng và sinh sống như vậy...
Dương Thu Trì bước đến cạnh Liễu Nhược Băng, ngồi xuống, cầm chặt tay nàng. Liễu Nhược Băng không nhịn được cảm xúc, nhào vào lòng Dương Thu Trì, lớn tiếng òa khóc.
Liễu Nhược Băng và Dương Thu Trì thân mật như vậy, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết lại không hề có điểm kỳ quái gì, phảng phất cho đó là tình lý của câu chuyện phải là như vậy. Thậm chí hai người còn đồng tình nhỏ lệ.
Người trong phòng khách, bao gồm cả Vân Lộ, Sương nhi, Tuyết nhi, Hồng Lăng đều ứa nước mắt theo, chỉ có Tống Vân Nhi mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nàng không có cảm thu hai cha con gặp nhau ở cạnh nhau mà không nhận nhau của Liễu Nhược Băng, càng không có cảm giác xấu hổ tự trách của Tống tri phủ. Lòng nàng hiện giờ không thể nào nói hết nổi vui mừng.
Tống Vân Nhi chạy lại, ngồi cạnh Liễu Nhược Băng, reo lê: "Tỷ tỷ sư phụ! Thì ra tỷ là chị cùng cha khác mẹ với con! Quá tốt rồi! Tỷ tỷ sư phụ!"
Liễu Nhược Băng không nhịn được đổi thành cười: "Cái gì... cái gì mà tỷ tỷ sư phụ, gọi tỷ mà xưng con, gọi loạn cái gì vậy..."

Tống Vân Nhi ôm giữ tay của Liễu Nhược Băng: "Người tuy là sư phụ của con, nhưng mà trước đó người là tỷ tỷ của con, do đó con phải gọi người là tỷ tỷ sư phụ."
Dương Thu Trì ngoác miệng cười, vấn đề thế mà dễ giải quyết: Nếu như Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi là hai chị em, tỷ tỷ dạy muội muội võ công chẳng thể coi là sư đồ được. Quan hệ sư đồ của hai người trước đây cũng nhân vì quan hệ tỷ muội mà tự động giải trừ. Do hai người là hai chị em, án chiếu theo Đại Minh luật, thì đương nhiên đồng thời... gả về cho hắn!
Hắn khổ não ưu phiền cố tìm ra biện pháp giải quyết, không ngờ vấn đề nguyên bổn không tồn tại, chỉ là mọi người đều bị những biểu hiện bề ngoài mê hoặc mà thôi. Xem ra đây cũng rõ ràng là ý trời. Nghĩ đến đây, Dương Thu Trì không khỏi tức cười, hắn là một bác sĩ pháp y thời hiện đại, thế mà không nhận ra hai người là chị em, và bây giờ lại bắt đầu tin vào thuyết mệnh trời rồi!
Dương mẫu nước mắt lưng tròng, mỉm cười nói: "Hiện giờ hai cha con đã nhận nhau, quả là tốt rồi! Hiện giờ chuyện thân sự này xem ra không còn vấn đề nữa rồi?"
Tống Vân Nhi đỏ mạt vội nói: "Không không, còn một vấn đề nữa!"
Mọi người đều kỳ quái nhìn nàng, lòng nghĩ chuyện của nha đầu này quả thật là nhiều.
Tống Vân Nhi nắm tay Liễu Nhược Băng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ sư phụ, quan hệ của tỷ và ca ca nên chăng nói ra luôn cho rồi? Dù sao cũng không thể để cho hài tử trải qua nỗi thống khổ mà tỷ từng trải qua!"
Liễu Nhược Băng chấn động thân người. Câu nói này của Tống Vân Nhi khiến nàng cảm nhận được sự chấn hám sâu sắc. Nàng có thể không cần phu quân, nhưng hài tử không thể không cần cha. Hơn nữa, kinh qua hàng loạt biến cố và khảo nghiệm sống chết như vậy, nàng đã sâu sắc hiểu được bản thân không thể nào rời khỏi Dương Thu Trì nữa rồi.
Liễu Nhược Băng ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn Dương Thu Trì, thấy được sự yêu thương vô hạn trong đáy mắt hắn, một tình cảm nhẹ nhàng nhưng tràn ngập xâm chiếm cõi lòng nàng, Liễu Nhược Băng quy đầu lại, kiên định nói với Tống Vân Nhi: "Để ta tự nói."
Liễu Nhược Băng yêu thương đưa mắt nhìn đứa con đang ngủ yên trong lòng, rồi ngẩng đầu lên nói với Tống tri phủ: "Cha...! Đứa bé này của con gái có với Thu Trì, con gái cũng muốn.... cũng muốn gả về cho Thu Trì...."

"Được...!" Một tiếng gọi cha của Liễu Nhược Băng lập tức khiến Tống tri phủ ứa trào lệ nóng. Chỉ có điều, đây lại chính là nước mắt vui mừng, "Được! Cha đáp ứng rồi, cả con và Vân nhi đều gả cho Thu Trì...!"
Dương Thu Trì mừng rỡ, nhìn Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, ba người cùng đứng lên, vén y bào quỳ xuống đất lạy Tống tri phủ và Dương mẫu ba lạy, được hai người vội vã đỡ dậy.
Liễu Nhược Băng lòng đầy hoan hỉ, ẵm hài tử nói với Dương mẫu: "Thái phu nhân, thật xin lỗi, Nhược Băng không nói thật, đã ẩn man thân phận của hài tử này..."
Dương mẫu đã cười không khép miệng, đối mắt nhìn Phùng Tiểu Tuyết. Dương mẫu tiếp lấy em bé từ Liễu Nhược Băng, nhìn chú bé khôi ngô bậm trợn đã thức dậy, cười ha ha nói: "Ngày mà các con về, Hồng Lăng đã len lén cho chúng ta biết chuyện này, chúng ta đã biết hết rồi, đây là huyết nhục của Dương gia chúng ta a, ha ha. Do đó, chúng ta mới nghĩ cách lưu con lại. Hiện giờ tốt rồi, cháu nội của ta có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tông tự của Dương gia rồi, ha ha"
Ha ha, thì ra Hồng Lăng là tiểu nội gian! Tiểu nha đầu này băng tuyết thông minh, có chuyện gì mà giấu được cô nàng này chứ? Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng vui mừng nhìn về phía Hồng Lăng, rất may tiểu nha đầu này thông minh, đã len lén cho Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết biết, dùng tình cảm giữ người lại, cuối cùng đã hiệu quả.
Hồng Lăng đỏ mặt, làm một lễ chữ phúc: "Xin lỗi lão gia...! Liễu tiền..., không, tứ phu nhân."
Án chiếu theo thứ tự trước sau, thì Phùng Tiểu Tuyết là đại thái thái, Tần Chỉ Tuệ là nhị phu nhân, Tống Tình là tam phu nhân, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đồng thời tiến môn, chiếu theo tuổi tác phân biệt thành tứ phu nhân và ngũ phu nhân. Bạch Tố Mai còn chưa quá môn, không thể tính chung vào.
"Để ta coi, ta xem nào," Tống tri phủ cười ha ha tiếp lấy hài tử, "Coi cháu ngoại của ta nè, khà khà, thật là kháu khỉnh a! Giỏi giỏi, tương lai nhất định có tiền đồ!"
Tiếp ngay sau đó, Dương mẫu lại bổ thêm một phần sính lễ và hôn thư, chính thức ký văn khế, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi bấy giờ coi như thiếp chính thức của Dương Thu Trì.

Đường đường là Trấn Viễn bá cưới vợ, cưới con gái tri phủ của Ninh Quốc phủ, đương nhiên phải làm cho rềnh rang một chút.
Ngày hôm sau, hôn lễ chánh thức bắt đầu. Giống như lần cưới Tần Chỉ Tuệ vậy, ngoại trừ bái thiên địa, sáu lễ khác đều theo quy củ. Tống tri phủ hối lỗi với Liễu Nhược Băng, không những đáp ứng cho nàng lấy họ Liễu của mẹ, còn nghĩ cách thông qua hôn lễ mà đền bồi. Ngoài ra, Tống Vân Nhi là con gái yêu của Tống tri phủ, hai khuê nữ cùng lấy chồng, đương nhiên càng náo nhiệt. Toàn bộ Ninh Quốc phủ bao trùm trong bầu không khí vui vẻ.
Người của Ninh Quốc phủ đều biết con gái thất lạc của Tống tri phủ đã trở về, cùng tiểu thư nguyên là thiên kim cùng gã cho vị lao đầu quản giam năm xưa đã phá dư đảng Kiến Văn tại Bảo Ninh phủ (người ta hiện giờ là Trấn viễn bá). Mọi người đến chúc mừng không ngớt, lễ mừng chất thành núi nhỏ.
Lần rượu mừng này Dương Thu Trì bị chuốc cho say rồi mới được đưa vào động phòng.
Hôm nay vào động phòng đương nhiên là Tống Vân Nhi.
Tiến vào động phòng đầy hoa và nến, Dương Thu Trì hơi thanh tỉnh, thấy Tống Vân Nhi mặc đồ cô dâu màu đỏ, trùm khăn đỏ ngồi bên giường.
Dương Thu Trì mừng rỡ như lòng nở hoa, cái đuôi nhỏ tinh nghịch ngày nào từ giờ trở đi là nữ nhân của hắn rồi.
Hôm nay quá cao hứng, uống rượu quá nhiều, Dương Thu Trì cảm thấy đầu óc choáng váng. Hắn nỗ lực khiến cho hai chân không được loạn, bước từng bước tới trước mặt Tống Vân Nhi, cúi người xuống: "Vân nhi, ta đến rồi!"
Tống Vân Nhi ư một tiếng, trách: "Huynh mà không chịu mở khăn là muội tự mở đấy, ngồi một mình trùm kín mít ở đây buồn muốn chết!"
"Ha ha!" Dương Thu Trì rất vui, cầm lấy khăn mở hé lên, lộ ra gương mặt tiếu lệ hồng hào của Tống Vân Nhi.
"Vân nhi của ta thật đẹp!" Dương Thu Trì không khỏi buột miệng khen.
Tống Vân Nhi ngữa gương mặt xinh, đôi mắt như có ánh sao, đứng dậy khẽ gọi: 'Ca....!" Lòng yêu thương cùng cực, không nhịn được dựa vào lòng Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì vòng tay ôm eo nhỏ của nàng, tay còn lại nâng cầm nàng lên: "Vân nhi, lúc xưa ở Ân Dương trấn, ta muốn hôn nàng, nàng vì sao không chịu cho ta hôn?"
Tống Vân Nhi cười hi hi: "Huynh bị xuân dược bức làm vậy, chứ đâu phải tự nguyện đâu, muội không thèm!"
"Vậy hiện giờ ta muốn hôn, nàng có chịu không?" Dương Thu Trì nhìn đôi môi hồng kiều diễm khêu gợi của Tống Vân Nhi, lòng rộn lên nỗi niềm khó tả.
"Dạ...!" Tống Vân Nhi e thẹn vô cùng, ngước mặt, từ từ khép hờ đôi mắt, dâng bờ môi thơm.
Môi Dương Thu Trì bắt đầu khe tiếp xúc bờ môi của Tống Vân Nhi, thân người nàng khẽ rúng động, nhưng không mở mắt. Dương Thu Trì lại chạm một cái nữa, Tống Vân Nhi nhịn không nỗi, dùng hai tay câu cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
Hai người hôn nhau say sưa như quên cả đất trời, phảng phất như đem sự ái luyến vô hạn tỏ bày trong cái hôn ngọt ngào say sưa này.
Đôi ma trảo của Dương Thu Trì khẽ cởi cúc áo của Tống Vân Nhi, đưa vào trong, cuối cùng cũng chạm tới đỉnh vu sơn cao vòi vọi của nàng.
Tống Vân Nhi rên một tiếng, run giọng gọi "Ca...!" Toàn thân như bị rút hết xương, mềm oặt trong lòng Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì ôm xốc nàng lên, đặt vội lên gối, tay chân hấp tấp cởi quần áo của hai người, leo lên giường, rồi ôm ngọc thể trắng như thạch cao của nàng vào lòng, nhanh tay kéo lẹ tấm màn che.
Từng tiếng thở gấp phì phò, tiếng rên đau đớn xen lẫn chút gì đó hạnh phúc vang lên... Ánh nến đỏ bên ngoài lung linh hoan khoái, nhảy múa lung linh như hòa nhịp cùng hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui