Liễu Nhược Băng giành nói trước: "Hay là để tôi đi, tôi biết nó là vì cái gì."
Hàn thị cảm kích gật đầu.
Liễu Nhược Băng giao con trai cho hai nha hoàn là chị em sinh đôi Sương Nhi và Tuyết Nhi, đi vội vào hậu đường, không tìm thấy Tống Vân Nhi, bèn đi tìm, qua cửa vòm nguyệt, ra hậu hoa viên, thấy Tống Vân Nhi đang đứng dựa vào lan can nơi đó.
Liễu Nhược Băng bước tới: "Vân nhi, sư phụ biết con đều là vì sư phụ... làm chi cho khổ thế này..."
Quyết định vừa rồi là nói ra trước mắt mọi người, đặc biệt là trước mặt Dương mẫu. Lần cự hôn này lỡ khi làm mất mặt lão thái thái, chỉ sợ sau này không còn cơ hội lấy Dương Thu Trì được nữa. Tống Vân Nhi biết điều đó, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.
Cho dù là như thế, sâu kín trong lòng nàng vô cùng thương tâm. Giờ phút này khi nghe Liễu Nhược Băng dịu dàng an ủi, tức thì lòng buồn tủi bi thương chợt dâng trào, nàng nhào vào lòng Liễu Nhược Băng, khóc nấc lên.
Liễu Nhược Băng khẽ vuốt ve mái tóc dài của Tống Vân Nhi, chờ nàng hơi đỡ khóc, mới nói: "Vân nhi, con có biết không, con làm như vậy kỳ thật là đang bức sư phụ đi."
Tống Vân Nhi cả kinh, gạt lệ còn đang ứa đầy mắt: "Không, sư phụ, người mà mang hài tử đi, Thu Trì ca ca sẽ phát điên đấy. Con biết rất rõ. Người nhất định đừng đi đâu, nếu như người đi, con không biết Thu Trì ca ca sẽ làm chuyện gì nữa."
Liễu Nhược Băng nói: "Hài tử ngốc, con không biết con trong lòng Thu Trì trọng yếu như thế nào sao? Con không chịu lấy hắn, nhất định sẽ khiến hắn phát điên đấy."
"Không, không có đâu. Nhân vì con và huynh ấy chưa có con." Tống Vân Nhi lắc đầy quầy quậy, khóc òa nói, "Nhưng sư phụ và Thu Trì ca ca đã có hài tử với nhau rồi. Con mà lấy huynh ấy, sư phụ người sẽ vĩnh viễn không thể nào lấy huynh ấy được, vậy thì hai tử của hai người sẽ ra sao đây? Chờ nó lớn rồi, bảo nó sẽ làm sao đối diện với Thu Trì ca ca, cha con gần nhau ngay trước mặt, vì cớ gì không thể nhận nhau? Để cho nó đi đến đâu cũng nhân vì không biết cha là ai mà không dám ngẩn mặt nhìn đời hay sao?"
Tống Vân Nhi đã khóc thành con người lệ, Liễu Nhược Băng khi nghe những lời này, cuối cùng cũng ngẩn ngơ. Xem ra, nàng và Dương Thu Trì còn suy nghĩ quá đơn giản, nhưng sự tình thế này không ngờ Tống Vân Nhi đều nghĩ đến hết cho hai người rồi, đó chính là hợp với câu người trong cuộc thì tối, người ngoại cuộc lại sáng.
Chính vào lúc này chợt có một tiếng thở dài cất lên. Hai người cả kinh, chuyển đầu nhìn, thấy ở xa xa cạnh cửa vòm nguyệt ở hậu hoa viên có Tống tri phủ và Hàn thị đang đứng. Người vừa rồi thở dài chính là Tống tri phủ.
Tống tri phủ và Hàn thị lo cho con gái, mới xin lỗi Dương mẫu rồi đi tìm. Khi đến cửa vòm nguyệt ở hậu hoa viên, thấy Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đang nói chuyện với nhau. Có lẽ vì khoản cách khá xa, và vì tâm tình của hai thầy trò đang xúc động, nên không chú ý đến sự xuất hiện của hai người. Tuy nhiên, trong hậu hoa viên yên tĩnh thế này, giọng nói của hai thầy trò lại khá lớn, nên truyền ra xa, khiến cho Tống tri phủ và Hàn thị nghe rõ hết. Bấy giờ họ mới biết, thì ra hai sư đồ đều yêu Dương Thu Trì, và Liễu Nhược Băng đã có con, và chính là con của Dương Thu Trì. Tống Vân Nhi vì sư phụ, cho nên mới không bằng lòng lấy Dương Thu Trì.
Liễu Nhược Băng lúc này cũng cả kinh vô cùng, nếu như bí ẩn thân thế của con nàng truyền ra, thì từng chủng hậu quả thế nào nàng không dám nghĩ nữa. Toàn thân nàng hiện giờ lạnh toát, run rẫy từ đầu tới chân, đứng sững ở đó.
Tống Vân Nhi đương nhiên cũng biết hậu quả ấy, cũng cảm thấy Liễu Nhược Băng đang run rẫy, không khỏi nắm chặt lấy sư phụ, sợ sư phụ chống chịu không nổi. Rất may người nghe được chính là cha mẹ của nàng, nàng hy vọng hai người sẽ giữ kín chuyện này.
Tống Vân Nhi vội nói: "Cha! Mẹ! Hai người..." Nhưng lời này nàng không biết nên nói sao cho phải.
Tống tri phủ bấy giờ thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Mọi chuyện đều là báo ứng! Chuyện đến nước này, ta, ta còn ẩn giấu nữa làm gì..." Xong ông ta lớn tiếng nói: "Vân nhi, Nhược Băng, hai, hai con cùng ta đến, đến phòng khách, ta, ta có chuyện này cần nói." Xong quay người bỏ đi.
Liễu Nhược Băng nghe ông ta gọi thẳng tên cúng cơm của mình, hơi cảm thấy kỳ quái. Hiện giờ sự tình đã tiết lộ, chỉ còn biết theo mệnh trời mà thôi.
Tống Vân Nhi vội chạy đuổi theo: "Cha! Cha nghe con giải thích..."
Tống tri phủ lắc lắc đầu: "Không, không cần nói, cha, cha đều hiểu hết rồi. Hai con trước hết theo ta về, ta có chuyện này cần, cần cho hai con biết. Chờ hai người nghe, nghe xong chuyện ấy, sẽ, sẽ hiểu hết."
Tống Vân Nhi nghe phụ thân của mình nói với giọng rất trịnh trọng và hơi kỳ quặc, không biết là chuyện gì, cũng hơi hiếu kỳ, đưa mắt nhìn Liễu Nhược Băng, thấy sư phụ của nàng cũng nghi hoặc y như vậy.
Bốn người trở về phòng khách ngồi xuống. Dương mẫu cùng mọi người thấy Tống tri phủ trở về thần tình ngưng trọng, không biết vì sao đếu không lên tiếng, tĩnh lặng nhìn ông ta.
Tống tri phủ lại thở dài, từ từ nói: "Có, có một chuyện ta cần phải nói rõ, chuyện này đã, đã giấu ở trong lòng ta nhiều năm rồi, nếu như không nói ra, không, không những có tội với mẹ của Nhược Băng, mà còn có tội với Nhược băng nữa."
Mọi người nghe thế, đưa mắt nhìn nhau, không biết ông ta đang nói gì.
"Chuyện, chuyện này cần phải nói lại từ đầu,' Tống tri phủ đưa mắt xa xăm nhìn lên trần nhà, hãm nhập vào trong hồi ức xa xưa, lời của ông ta không ngờ lúc này cũng bớt cà lăm đi: "Thời còn trẻ, lúc ta, ta còn chưa đậu tiến sĩ, có người mối đề nghị với cha mẹ ta một cuộc hôn nhân. Nữ tử ấy vô cùng xinh đẹp, làng trên xóm dưới đầu nghe danh, chỉ có điều nhà rất nghèo. Nữ tử đó tên là Liễu Hồng Dao."
Người Liễu Nhược Băng khẽ rúng động, ngước mắt lên kinh ngạc nhìn Tống tri phủ.
Tống tri phủ từ từ nói tiếp: "Sau khi nhìn thấy nữ tử đó, người, người rất đẹp, nên cha mẹ ta đã đồng ý. Sau khi thành, thành thận được hai năm, cũng chính là giờ hợi ngày tám tháng bảy năm Hồng Vũ thứ 11, nương tử của ta sinh được một con gái. Nhân, nhân vì trên tay của con gái có một nốt ruồi đen cở hạt gạo, nên ta đã đặt tên tục cho con gái lúc nhỏ gọi là, là 'Điểm Điểm''
Liễu Nhược Băng khẽ a một tiếng, sắt mặt tái nhợt, nhìn Tống tri phủ chằm chằm.
Dương Thu Trì cũng hô lên một tiếng cả kinh, phảng phất như đã hiểu ra chuyện gì, nhìn về phía Liễu Nhược Băng.
Tống tri phủ không hề nhìn họ, vẫn ngửa mặt chìm sâu trong hồi ức của mình: "Không, không ngờ là một đêm mùa hè năm đó, trong nhà xảy ra hỏa hoạn, ta ôm con chạy ra ngoài. Khi quay trở vào cứu nương tử của ta, nàng ấy đã bị lửa cháy toàn thân rồi. Tuy là cứu nàng ấy được, nhưng toàn bộ gương mặt đã bị bỏng nặng, hủy luôn cả một vành tai."
Liễu Nhược Băng nghe đến đi, lại khẽ a lên một tiếng nữa, sững sờ nhìn Tống tri phủ.
Tống tri phủ tiếp tục nói: "Từ ngày ấy trở đi, người trong trấn gọi nàng ấy là, là quỷ. Con nít gặp nàng là muốn dùng đá ném nàng. Sau đó, ta khảo trúng tiến sĩ, sắp làm quan. Cha mẹ ta lúc đó lại, lại bức ta bỏ vợ, nói một người xấu như dạ xoa thế không làm sao khắm khá lên được. Mệnh lệnh của mẹ cha ta không dám cải, tuy trong lòng rất thương xót cho nương tử của ta, nhưng cuối cùng vẫn viết, viết một phong hưu thư (tờ bỏ vợ)."
Nói đến đầy, lời của Tống tri phủ bắt đầu nghẹn ngào, từ từ cúi đầu u buồn nói tiếp: "Nương, nương tử của ta cầm tờ hưu thư khóc ngất cả ngày. Ta cảm thấy thật có lỗi, nên len lén lấy một ít ngân tử từ trướng phòng gói lại cho nàng, còn, còn đưa cho nàng cái trường, trường mệnh tỏa (bùa hộ mạng) ta đeo trên người từ nhỏ. Thật không ngờ, sáng hôm sau khi ta tỉnh lại, nương tử của ta đã, đã mang con gái của ta đi rồi. Gói bạc ấy vẫn còn nằm nguyên trên bàn, chỉ có lấy đi cái trường mệnh tỏa của ta. Từ đó về sau, ta, ta không còn nhìn thấy nương tử của ta nữa..."
Liễu Nhược Băng run rẫy hỏi: "Cái trường mệnh tỏa đó của ... của .. ông có hình dạng thế nào?"
"Là, là một khố bạch ngọc làm thành một cái khóa nhỏ, nhân vì ta thuộc về mạng chúc tiểu long, cho nên mặt chính của ngọc có khắc, khắc một con rắn nhỏ, mặt sau có ghi mấy chữ 'Chí Chánh Thập Lục Niên Nhị Nguyệt Thập Lục Mão Thì Thủy Ngưu Sanh'"
"A!" Đến lúc này thì Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi và Hàn thị ba người đều hô lên cả kinh. Tống Vân Nhi run giọng hỏi: "Cha. Đấy không phải là tám chữ ghi ngày giờ sinh của cha sao?"
Tống tri phủ gật gật đầu: "Đấy chính là sau khi ta được sinh ra, bà của con cho, cho thợ ngọc làm cho ta, nhân vì lúc nhỏ ta thân thể yếu đuối nhiều bệnh. Gia gia của con thậm chí còn đặt cho ta cái tên tục gọi là 'Thủy ngưu', hy vọng ta sẽ lớn khỏe mạnh như trâu nước vậy. Hà hà, thật không ngờ, cha của con đến từng tuổi này rồi mà vẫn còn ốm, ốm giống như con khỉ vậy."
Liễu Nhược Băng đưa mắt nhìn Tống tri phủ, từ từ móc một cái khóa nhỏ bằng bạch ngọc đeo ở cổ ra, nhìn nó một cái, hỏi: "Ông... ông là cha ta?"
Tống tri phủ gật gật đầu, mắt hàm lệ nhìn Liệu Nhược Băng: "Hài tử, ta... ta thật không phải với hai mẹ con con."
Đến lúc này thì không những Tống Vân Nhi và Hàn thị hô lên cả kinh, mà ngay cả Dương mẫu, Phùng tiểu Tuyết cùng mọi người cũng kinh ngạc ồ lên thành tiếng.
Chỉ có Dương Thu Trì là không còn kinh ngạc nữa, vì kỳ thật, ngay từ lời nói đầu, khi Tống tri phủ bảo dưới nách con gái ông ta có nốt ruồi đen bằng hạt gạo, thì hắn đã đoán ngay Liễu Nhược Băng có khả năng chính là con gái của Tống tri phủ.
Nhân vì khi hắn và Liễu Nhược Băng mưa gió ái ân, đã từng nhìn thấy dưới nách nàng có nốt ruồi đen như vậy. Khi Tống tri phủ nói ra hình dạng và chữ khắc trên cái khóa nhỏ, so với cái khóa bằng ngọc mà hắn nhìn được trên cổ Liễu Nhược Băng hoàn toàn tương đồng, thì Dương Thu Trì đã tin chắc không còn nghi ngờ gì nữa.
Trước đây hắn cũng kỳ quái là vì sao Tống tri phủ (lúc đó là Tống tri huyện) năm sáu chục tuổi rồi mà con gái lớn Tống Vân Nhi của ông ta mới mười bốn mười lăm tuổi. Hiện giờ thì hắn đã hiểu, thì ra, Tống tri phủ còn có một vợ trước, một người vì gia đình bần cùng, lại chỉ sinh ra con gái, lại còn bị hoản hoạn thiêu hủy dung nhan... để rồi bị gia đình chồng bắt chồng giết giấy bỏ. Người con gái đáng thương ấy chính là mẹ của Liễu Nhược Băng.
Tống tri phủ trong lúc mẹ con Liễu Nhược Băng cần ông ta nhất, thì dưới mệnh lệnh bức bách của cha mẹ, bất đắc dĩ đã thôi mẫu thân của Liễu Nhược Băng, để rồi mẫu thân của nàng cuối cùng chết rất thê lương.
Tống tri phủ thở dài một tiếng, cốc cốc vào đầu, thống khổ nói: "Ta thật không phải, đối không phải với hai mẹ con con. Ta tuy không dám phản kháng cha ta, nhưng khi ta ra ngoài làm quan, vẫn, vẫn nhất mực không chịu cưới vợ nữa. Cha mẹ ta có bức thế nào ta cũng không chịu. Mười mấy năm sau, cha ta bệnh chết. Trước khi lâm tử, ông đã nắm tay ta nói, nói là xin lỗi ta, bảo ta hãy đi tìm hai mẹ con con. Sau đó ta đến nhà cha mẹ của mẹ con để tìm hai người, thế rồi mới biết... mẹ con sau khi trở về mấy năm là bệnh chết... con cũng bị, bị một đạo cô vân du đây đó mang đi, không biết là đã đi đâu rồi..."
Nghe đến đây, từng giọt lệ của Liễu Nhược Băng lăn dài rơi tốc tốc xuống ghế: "Đó chính là sư phụ của ta, sư phụ đã lén dạy võ nghệ, lúc đó ta vừa tròn năm tuổi. Nửa năm sau, mẹ ta phát bệnh nặng, trước khi mất, người đã cởi cái trường mệnh tỏa này đeo vào cổ ta, sau đó cứ lấp bấp nói mãi 'Điểm Điểm'... 'Điểm Điểm'..., "Thủy Ngưu'... 'Thủy Ngưu'..., mãi cho đến khi người đứt hơi...."
"Ai...!" Tống tri phủ thở một tiếng dài, lão lệ tung hoành, "Lúc đó, khi con đến tìm ta, muốn, muốn thu Vân nhi làm đồ đệ, có phải là mẹ con bảo con làm vậy không?"
Liễu Nhược Băng lắc đầu, sụt sùi đáp: "Không phải, là sư phụ trước khi lâm chung bảo tôi làm vậy, nói con gái của ông rất có thiên phận, bảo tôi đến xem, nếu như ổn thì thu làm đồ đệ, để đem võ học một phái của chúng tôi truyền lại. Xem ra sư phụ đã từ chỗ mẹ tôi biết được chân tướng, mới chỉ điểm tôi tìm đến ông, nhưng lại sợ ông không nhận, do đó nên không đem toàn bộ chân tướng cho tôi biết."
Tống tri phủ gật gật đầu: "Hèn gì... năm đó con đến nói muốn thu Vân nhi làm đồ đệ, ta vừa nhìn con là đã biết, con nhất định là con gái 'Điểm Điểm' của ta - Con rất giống mẹ của con, không khác điểm nào..."
Liễu Nhược Băng ngước đôi mắt lệ, khóc hỏi: "Vậy vì sao ông lại không nhận tôi?"
"Ta không dám..." Tống tri phủ cúi đầu, "Ta, ta không phải với mẹ con, con có võ công cao như vậy... ta cho rằng mẹ con bảo con tới, tới tìm ta báo cừu. Ta sợ con giết ta, thương hại đến Vân Nhi và mọi người...., hiện giờ, nếu như ta không nói, không nói chuyện này ra, sẽ hại con đi con đường mà năm xưa mẹ con đã đi, và cũng sẽ hại Vân nhi, ta, ta không thể nào làm sai thêm lần nữa... Được rồi, hài tử, nếu như con muốn báo cừu cho mẹ, thì hãy động thủ đi. Ta làm sai chuyện đó, đáng, đáng chết sớm lắm rồi. Chỉ mong con hãy tha cho dì Hàn và các em nó...."
Tống tri phủ nói xong, nhắm hai mắt lại chờ chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...