Sáng hôm sau, ở trên châu có ý kiến phúc đáp là án chiếu theo tình huống do huyện báo lên mà kết án. Do Hồng Lăng ngụy tạo hiện trường thành công, ngoại trừ Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng ra, không ai biết được chân tướng, cho nên án này như thế coi như kết thúc.
Hồng Lăng và Dương Thu Trì ở chung với nhau hai đêm liền, khoái lạc đến nỗi không biết trời đất là gì. Tâm tình sảng khoái nên vết thương trên cổ sau khi được điều dưỡng nghỉ ngơi đã từ từ bình phục.
Lòng Dương Thu Trì vẫn thủy chung thấp thỏm về án của Vân Lăng, đã nhín thời gian đề thẩm những hai lần. Kết quả, Vân Lăng vẫn trao cho hắn ánh mắt lạnh lùng, còn Vân Thiên Kình thì dành cho hắn những lời mắng chửi rất khó nghe, khiến cho Dương Thu Trì tức đến nỗi suýt đập đầu vô tường, hối hận vì bản thân nhiều chuyện.
Ngày chấp hành tử hình cuối cùng cũng đến, từ ngày hôm nay đến phiên Tần Chỉ Tuệ hầu hạ. Trời hãy còn sớm, Dương Thu Trì vẫn còn ôm Tần Chỉ Tuệ ngủ vùi, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền đã hoảng loạn chạy vào, gọi Dương Thu Trì tỉnh lại: "Thiếu gia, không xong nữa rồi, nha dịch ở ngoài đến báo cáo, là ở ngoài cửa nha môn tụ tập rất nhiều người Miêu, đều mang theo cuốc chim dao bầu, nha dịch đến hỏi nên làm thế nào."
Dương Thu Trì giật nảy mình, chẳng lẽ người Miêu muốn công kích nha môn cướp ngục hay sao? Hay là cướp pháp trường? Chẳng hiểu Triệu bá tổng đã chuẩn bị như thế nào rồi. Cái lão lỗ mũi cà chua này vỗ ngực bảo đảm rồi, tuy nhiên nếu chuyện giám trảm xảy ra cớ sự gì, thi coi như hắn lãnh đủ.
Hắn nhỏm dậy mặc quan bào thật nhanh, không kịp rửa mặt rửa tay đã vội vã rời khỏi nội nha, mang theo Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đến cửa nha môn, thấy ở đó tuy có rất nhiều quan binh, nhưng người nào cũng hiện vẻ kinh hoàng, hơn nữa cửa lớn đóng chặt, bên ngoài không ngớt truyền vào tiếng hò hét huyên náo.
Triệu bá tổng đã tái hẳn sắc mặt, thấy Dương Thu Trì liền vội vã chạy đến thưa: "Dương đại nhân, Miêu chúng từ bốn phương tám hướng đều tụ tập đến huyện thành, làm sao bây giờ?"
Dương Thu Trì gật gật đẩu, trước hết phải làm rõ tình hình rồi tính sao, hắn leo lên chòi canh ở trên nha môn nhìn ra ngoài.
Chòi canh này làm bên trong nha môn, tuy gọi là chòi canh chứ thật ra trên đó có treo một cái đồng la thật lớn. Nơi đây có nha dịch chuyên môn phụ trách giám thị toàn thành ngày đêm, mỗi khi phát sinh hỏa hoạn hay chuyện gì đó gấp, lập tức gõ vào cái cồng bằng đồng này cảnh báo, để thông tri cho thủy long đội và dân chúng kéo đến cứu hỏa.
Dương Thu Trì vừa leo lên chòi canh nhìn ra đã giật nảy người, vì hắn thấy ở ngoài người đông như kiến, chỉ sợ lên đến vài nghìn người, đều là dân chúng người Miêu trong trang phục dân tộc Miêu, lại có rất nhiều người trong tay cầm liêm đao và đòn xóc hay các thứ đại loại như thế.
Dương Thu Trì vội vã xuống tháp canh, hỏi Triệu bá tổng: "Tại sao người Miêu lại vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện nhiều nhu thế! Triệu đại nhân, thủ hạ của ngài có liên quan gì hay không?"
Triệu bá tổng hiểu rõ, nếu như hôm nay chuyện này xử lý không tốt, áo mão ô sa của lão mất là cái chắc. Nói không chừng còn phải rơi đầu nữa, cho nên thanh âm của lão không khỏi có phần run run: "Quan binh thuộc Trấn Viễn vệ và Thiên Kiều vệ ở gần đây đều có đến mấy vạn, nhưng chủ yếu tập trung ở Bình Khê, Thanh Lãng, Thi Bỉnh cùng các phủ huyện trọng yếu. Thanh Khê huyện chỉ có hai ba trăm thủ quân, tôi đã mang đến đây gần hết rồi."
Lòng Dương Thu Trì trầm xuống, hai ba trăm người cộng thêm dân tráng ở nha môn và hộ vệ đội của hắn giỏi lắm là bốn năm trăm người. Trong khi đó ở ngoài nha môn hiện giờ đã có hơn mấy nghìn Miêu chúng, khẳng định là quả bất địch chúng, cho nên hắn hỏi: "Chúng ta hiện giờ thỉnh cầu tăng viện có được không?"
"Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó rồi, nhưng căn bản không kịp nữa!" Triệu bá tổng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, cái mũi to tròn đỏ như trái mận của lão càng đỏ hơn: "Từ đây đến cánh quân gần nhất cũng mất ít nhất một hai ngày!"
Dương Thu Trì nghe mà như sấm nổ ngang tai, lòng tự nghĩ như vậy thì cũng như không, bèn hỏi tiếp: "Người Miêu đã giương cờ hiệu mưu phản hay chưa?"
"Như vậy thì chưa, bọn họ chỉ yêu cầu thả trại chủ của họ, và điều tra lại án của Vân Lăng, kiên trì nói Vân Lăng bị người ta vu hãm."
Lòng Dương Thu Trì hơi hòa hoãn một chút, còn chưa thẳng thừng mưu phản là còn cơ hội xoay chuyển thế cờ.
Làm sao bây giò? Đầu óc Dương Thu Trì xoay chuyển rất nhanh, nhường bước, thả Vân Thiên Kình hay sao? Tuyệt đối không được! Như vậy không những uy tín của hắn mất hết, còn mặt mũi nào mà làm quan tra án ở đây, hơn nữa tự tiện thả tội phạm có nghĩa là phạm trọng tôi. Thẳng thừng đối kháng? Càng không được, một là bên hắn đang ở thế yếu không địch lại mạnh, hai là khẳng định sẽ dấy nhanh mâu thuẫn, thậm chí bức bách bọn họ mưu phản, nếu như vậy thì tất cả đểu hỏng hết.
Lấy nhu khắc cương, dùng Miêu trại trại chú Vân Thiên Kình bức bách Miêu chúng không được làm loạn? Nhưng mà, Miêu nhân nhất định thích mềm chứ không thích cứng, nếu như ép bức mạnh quá, tiểu lão đầu này đập đầu tự tử thì bản thân hắn cũng tiêu tùng.
Xem ra chỉ có thế dùng trí để thắng!
Dương Thu Trì ra lệnh cho Hạ Bình tăng cường giới bị, và định ra phương án bảo vệ nội quyến và rút lui, còn bản thân hắn thì mang theo Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ nhanh chóng đến phòng giam của Vân Thiên Kình trong đại lao của nha môn.
Vân Thiên Kình đã nghe tiếng huyên náo như nước thủy triều ở bên ngoài, từ tiếng Miêu gào thét đó lão đã biết, Miêu chúng từ các nơi của Miêu trại đã kéo đến. Thấy Dương Thu Trì tiến vào, Vân Thiên Kình cười lạnh: "Cẩu quan, ta nói rồi, nếu như ngươi dám giết con trai ta, chúng ta nhất định sẽ không để các ngươi trải qua những ngày tháng tươi đẹp, hiện giờ tin rồi phải không?"
Dương Thu Trì lạnh lùng đáp: "Ta chính là đến để cho ngươi biết hậu quả của chuyện làm này!"
Vân Thiên Kình hói: "Cái gì mà hậu quả? Các ngươi thả người thì chẳng có hậu quả gì xảy ra cả, còn các ngươi không thả, thì tất cả các ngươi đều chết không chỗ chôn thân!"
"Như vậy có thể nói ngươi muốn lãnh đạo Miêu chúng mưu phản rồi phải không?" Dương Thu Trì trước hết tấn công lão một đòn.
Vân Thiên Kình ngẩn người: "Ai muốn mưu phản? Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
"Ngươi tụ tập nhiều Miêu chúng ở trước nha môn như thế, toan tính công kích nha môn, ép buộc phải thả tử tù, đây chẳng phải là cướp pháp trường làm loạn mưu phản là gì?"
Vân Thiên Kình đương nhiên biết mưu phản có hậu quả gì, đáp: "Cái này...., Là do con trai ta bị các người oan uổng, chúng ta chỉ muốn cứu con trai ta trở về là xong, chúng ta không hề có ý mưu phản. Ngươi đừng có đổ oan cho chúng ta!"
"Được! Nếu như ngươi không định mưu phản, như vậy thì bảo Miêu chúng lui hết đi! Nếu không, chúng ta chỉ có thể nhận định rằng các ngươi đang mưu đồ tạo phản!"
Vân Thiên Kình cười lạnh: "Tạo phản mưu loạn thì sao chứ? Người Miêu chúng ta chẳng phải là chua từng làm qua, các ngươi vu hại con trai ta, muốn chém đầu con trai ta, cái đó gọi là quan bức dân phản! Cho các ngươi biết, nếu như các ngươi không thả con trai ta, một tên cũng đừng hòng sống mà rời khỏi đây!"
Dương Thu Trì bật cười ha hả, chỉ vào sáu vị thiếp thân hộ vệ ở sau lưng: "Ngươi biết bọn họ là ai không? Họ là tinh anh của cẩm y vệ và đại nội thị vệ, thứ thị vệ như thế này ta có tổng cộng sáu chục người! Ngươi biết ta là ai không?" Dương Thu Trì rút ra yêu bài cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ, nói tiếp: "Ta chính là cẩm y vệ chỉ huy sứ đặc sứ. Ngươi có thể không biết đó là chức quan gì, nhưng người hiện giờ cần phải biết, chức đặc sứ này của ta có đặc quyền tiền trảm hậu tấu!"
Vân Thiên Kình hơi bất ngờ, nhưng vẫn cứng cổ: "Như vậy thì đã làm sao?"
Thanh âm ở phía ngoài càng lúc càng lớn, Dương Thu Trì không muốn dài dòng với lão, nói huýt tẹt ra luôn: "Ta cho ngươi biết điều này, là muốn ngươi rõ rằng, ta muốn từ chốn này bình an đột vây thì dễ như trở lòng bàn tay! Nhưng mà, ngươi tụ tập dân chúng mưu phản, trước khi ta đột vây sẽ chém đầu ngươi và con trai ngươi treo lên. Một khi ta đột vây xong, sẽ lập tức điều tập Trấn Viễn vệ, Thiên Kiều vệ vài vạn quan binh kéo đến đạp bằng toàn bộ Miêu trại của ngươi! Ngươi có tin hay là không?"
Vân Thiên Kình hơi run động thân người, thanh âm hơi nhỏ xuống một chút: "Vân Thiên Kình không phải là người sợ chết!"
"Ngươi không sợ chết không quan hệ gì, nhưng chẳng lẽ vì con trai của ngươi, ngươi nhẫn tâm muốn hàng nghìn hàng vạn người Miêu cùng chết với ngươi hay sao? Vì một mạng của con trai ngươi mà muốn hàng ngàn tính mạng của người Miêu bồi táng hay sao?
Dương Thu Trì quát vang, tay chỉ thẳng ra ngoài: "Ngươi già cả rồi không trẻ nít gì nữa, trường huyết chiến năm Hồng Vũ thứ 28 chắc ngươi biết và nhất định ngươi cũng đã tận mắt chứng kiến nhiều người Miêu máu chảy đầu rơi, trong Miêu trại máu chảy thành sông, có biết bao nhiêu người vợ con li tá, nhà phá thân vong! Chẳng lẽ ngươi còn muốn bi kịch đó diễn lại hay sao? Ngươi thân là trại chủ Miêu trại, thế mà để cho bao nhiêu tộc nhân vì con trai ngươi mà chết, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?"
Sự cười cợt trên mặt Vân Thiên Kình từ từ biến mất. Lão cúi đầu ngẫm nghĩ, lầu bầu đáp: "Ta đâu có gọi bọn chúng đến, là bọn chúng tự nguyện mà!"
Dương Thu Trì đến lúc này nổi giận thật sự, mắng: "Khốn kiếp! Bao nhiêu Miêu chúng tộc nhân muốn vì ngươi chết, ngươi lại con mẹ nó lòng an lý đắc để cho bọn họ đến chết sao?" Dừng một chút, hắn chỉ vào Vân Thiên Kình, quát: "Được! Giỏi cho con người tự tư tự lợi chẳng bằng chó heo nhà ngươi! Như vậy thì ngươi cứ chống mắt chứng kiến tộc nhân của ngươi vì con trai của ngươi mà xương phơi đầy đồng, máu chảy thành sông đi!" Nói xong hắn chuyển thân bỏ đi.
"Chờ một chút!" Vân Thiên Kình gọi.
Dương Thu Trì dừng chân, từ từ xoay người lại, lạnh lùng nhìn Vân Thiên Kình.
Vân Thiên Kình ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: "Đại nhân nói không sai, ta không nên gọi người trong tộc đến chết vì con trai của ta. Nhưng mà, ta có thể bảo họ lui đi, nhưng hi vọng ngài tạm thời không giết con trai ta. Ta tin con trai ta bị oan uổng, hi vọng ngài tra án này lại từ đầu."
Dương Thu Trì đáp: "Ta đã thẩm tấn các ngươi mấy lần, các ngươi không hợp tác, và cũng không đưa ra chứng cứ bị người ta đổ oan gì. Do đó, ta thật xin lỗi. Hơn nữa, ta hiện giờ không phải là đến giao dịch với ngươi, ta không thể đáp ứng ngươi, ta cứ y luật giám trảm, quyết không chậm trễ."
Thần tình Vân Thiên Kình ảm đạm trở lại, trầm tư một lúc, thở dài nói: "Thôi được, ta dù sao cũng không thể vì con trai mà để nhiều người chết như vậy. Ta đi bảo bọn họ thối lui."
Lòng Dương Thu Trì mừng rỡ, nhưng mặt thì chẳng lộ vẻ gì, ôm quyền đáp: "Đa tạ Vân trại chủ đã nghĩ vì hàng vạn sinh linh, điều này cho thấy bản sắc trại chủ của ngươi."
Vân Thiên Kình lạnh lùng nói: "Chuyện này chưa xong đâu, ta sẽ tra ra rốt cuộc ai là người đã hãm hại con trai ta, ta muốn giết hết toàn gia nó đền mạng cho con trai ta!"
Dương Thu Trì gật gật đầu: "Nếu như sau này có thể chứng minh con trai ngươi đích xác bị người ta oan uổng, chúng ta sẽ bắt hung thủ, vì con trai ngươi sửa lại kết luận sai." Sau đó hắn lệnh cho cấm tốt đưa Vân Thiên Kình ra, đồng thời để đề phòng tình tự của Miêu chúng bị kích động, hắn ra lệnh cho cởi sạch hết mộc giá trên cổ Vân Thiên Kình, chỉ mang xích chân, roi áp giải lão lên trên lầu canh phía trước nha môn.
Vân Thiên Kình leo lên trên vọng lâu. Thân hình của lão thấp bé, Miêu chúng ở dưới còn chưa chú ý gì đến, thì Vân Thiên Kình đã quát một tiếng to, cầm lấy dùi cui gõ cồng đồng trên đó, đánh đinh đinh đương đương vào đồng la, khiến cho Miêu chúng dưới lầu nhìn lên thấy lão, tức thì cất tiếng hoan hô vang trời, dùng Miêu ngữ lí xô lí xào loạn cả lên.
Vân Thiên Kình đưa cao hai tay, dùng Miêu ngữ nói một tràng, liền nghe người Miêu phía dưới đua nhau nghị luận.
Dương Thu Trì vội hỏi cân ban Thường Phúc đứng ở sau lưng là Miêu trại trại chủ nói gì, Thường Phúc đáp: "Lão đang mệnh lệnh cho Miêu chúng ở dưới lập tức trở về các trại các thôn, không cho phép ở lại trong huyện thành, nếu không sẽ dùng tộc quy xử phạt."
------------o0o------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...