Khang Hoài cười khổ đáp: "Hơn hai nghìn lượng bạc trắng."
Hơn hai nghìn lượng? Dương Thu Trì cả kinh, hai nghìn lượng tương đương hai trăm vạn nhân dân tệ thời hiện đại, đó là một khoảng không nhỏ a!
Xem ra Khang Hoài này không phải là tham quan, và nếu chỉ dựa vào bổng lộc để đền bù chỗ mất này thì không biết năm nào tháng nào mới đủ bù cho được. Chẳng lẽ vừa rồi Khang Hoài nhìn thấy phần hậu lễ của hắn, vừa vui lòng vừa đau lòng, bởi vì lễ vật hắn dâng tuy nhiều, nhưng không đủ để điền bổ cho khoảng thiếu hụt rất lớn đó.
Nói tới chuyện này, Khang Hoài chợt động tâm, nhớ tới Cố Phủ doãn của Ứng Thiên Phủ đã từng viết Dương Thu Trì phá án như thần, bản thân ông ta vốn chỉ nghĩ đó là từ ngữ dẫn tiến của Cố phủ doãn, không hề đặc biệt chú ý, hiện giờ nhớ ra, nếu như quả là thật, biết đâu người trẻ tuổi này có thể giúp?
Cho dù là không thể phá án, phần lễ vật trong hậu này của Dương Thu Trì tuy nói là để cầu bản thân lão, nhưng cũng có thể nói rõ là gia đình có căn cơ, nếu như có thể cho ông ta vay chút tiền để điền vào chỗ mất trộm này, sau này từ từ trả lại cũng tốt a!
Khang Hoài dậy lên niềm hy vọng trong lòng, ấp a ấp úng nói lên ý nghĩ này.
Dương Thu Trì nghe xong thầm nghĩ, cho ông ta mượn chút tiền để giúp trả lại khoản mất mát này chẳng là bao, vì hiện giờ hắn liên tục tiếp thu luôn gia sản của ba đại tài chủ, ba nghìn lượng bạc đối với hắn hiện này chỉ là con số cỏn con, chỉ tính tiền riêng kỳ này mang theo có gấp mấy lần số đó. Chỉ có điều, xem hai tay áo thanh liêm của ông ta mà xét, thì khoản tiền này cho mượn rồi chỉ sợ là chẳng trả được, và biết đâu hắn lại trở thành kẻ cúng dường cho bọn đạo tặc hay sao, cho nên cần phải tra xét án này trước coi có phá được hay không rồi tính.
Dương Thu Trì nói: "Như thế này đi, thỉnh Khang đại nhân nói qua hết mọi chuyện, xem coi hạ quan có thể giúp phá án này, nếu như là không, hạ quan xin bỏ chút tiền giúp Khang đại nhân bù vào chỗ thiếu, sau này ngài từ từ trả lại tôi là được."
"Quá tốt rồi!" Khang Hoài cao hứng xá xá cảm tạ lia lịa, sau đó nói: "Nửa tháng trước, giữa đêm vào khoảng canh tư, có người đến báo là phát hiện ở ngoài khố phòng (nhà kho) của nha môn có một sợi dây thừng, cửa sổ thông gió bị người ta cắt đứt, phát hiện trước nhất là người đánh canh."
"Ta vội vã chạy ra tra xét, phát hiện tặc nhân dùng phi trảo bấu vào lan can bằng sắt, dùng cưa sắt cắt đứt lan can, sau đó chui vào khố phòng, lấy đi bạc trong ngân khố. Khố phòng bị lật tung lên, sau khi kiểm tra phát hiện bạc trong khố bị thất thoát hơn hai nghìn lượng.
Dương Thu Trì hỏi: "Người trông coi thương khố ở đâu?"
"Tổng cộng có bốn người coi thương khố, luân lưu trực ban, mỗi ban hai người. Nhưng đêm đó hai người trực ban đều nói không nghe thấy động tĩnh gì."
Dương Thu Trì thầm nghĩ, dám ở chỗ nha môn của quan đề hình án sát ti trộm ngân khố, có thể nói là kẻ trộm to gan lớn mật vô cùng. Hắn hỏi: "Bốn người trông kho này có thể tin cậy được không? Ngài đã thẩm tra qua chưa? Có khi nào tự bọn chúng bày vẽ ra hay không?
Khang Hoài lắc đầu: "Nghi vấn đầu tiên của ta là ở điểm này, nên đã tiến hành tra hỏi và khám xét kỹ càng nhà cửa và những nơi có thể giấu giếm bạc của chúng, nhưng không hề phát hiện. Ta đã nghiêm túc thẩm tấn chúng, thậm chí dùng đến hình cụ, nhưng không phát hiện ra mấu chốt gì."
Dương Thu Trì hỏi: "Hiện trường có bị phá hoại hay chưa?"
"Vẫn còn bảo hộ, không hề bị phá hoại. Chỉ có thay cửa thông gió mà thôi."
"Khang đại nhân có thể đưa ti chức đến hiện trường xem qua được không?"
Khanh Hoài vội vã đứng dậy: "Được, ta dẫn ông tới đó, Dương đại nhân, thỉnh!"
Ngân khố này được đặt trong thương khố ở đề hình án sát nha môn, bên trong toàn là số bạc thu giữ của những án phạt các nơi chưa giao lên trên triều đình, hoặc là bạc do triều đình vận chuyển xuống làm phí dụng cho nha môn.
Đến ngoài khố phòng, những người canh gác vẫn là hai trong bốn ngừơi cũ, nhưng bên ngoài còn tăng cường thêm một đội thủ vệ mẫn tráng.
Khố phòng có cửa sắt rất nặng, trên đó có hai cái khóa sắt to. Khang Hoài giới thiệu: "Khố phòng này có hai cái khóa do hai người coi sóc chia ra chưởng quản, cần phải có khóa của hai người mới mở ra được. Bọn chúng thay nhau coi sóc chìa khóa này một cách cố định, và nơi ở bị chia ra, như vậy có thể nói, trừ khi hai tên cùng chủ mưu, còn không thì không thể nào mở được khố phòng."
"Đêm đó ta tới, cửa phòng vẫn khóa chặt, khi gọi người gác tới, chìa khóa vẫn trong tay chúng, chỗ nghỉ lại cũng không có dấu hiệu có người ngoài lẻn vào. Do đó, ta có thể bài trừ khả năng người coi kho tự ăn cắp."
Sau khi mở cửa khố phòng ra, Dương Thu Trì không gấp tiến vào, mà ở cửa quan sát tình hình bên trong.
Ở Minh triều, thương khố được chia ra rõ ràng, thương là thương, khố là khố. Thương thì dùng để chứa khí giới lương thảo và tạp vật, còn khố thì để chứa ngân lượng.
Ngân khố của Đề hình án sát ty chủ yếu là chứa tiền bạc phạt vạ trong toàn tỉnh cùng kinh phí hoạt động, số lượng tương đối ít, do đó khố phòng không lớn, chỉ có khoảng ba chục mét vuông. Trong phòng có hai giá để bạc cao hơn đầu người, xếp chỉnh tề những đỉnh bạc nặng 50 lượng đã được đóng thành hình yên ngựa, do đó rất dễ kiểm tra.
Dương Thu Trì nhìn dưới đất, nhíu mày hỏi: "Khố phòng này có quét sạch dưới mặt đất chưa?"
Hai người gác đứng gần đó thưa: "Dạ rồi, đại nhân, bọn tiểu nhân mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ, bảo trì khố phòng này thật sạch sẽ."
Sạch thì sạch rồi, và sạch luôn mọi dấu vết! Dương Thu Trì thầm thở dài, lại hỏi: "Có chỉnh lý các đĩnh bạc chưa?"
Người gác đáp: "Dạ rồi, mỗi ngày đều sắp xếp các đĩnh bạc lại, cách vài ngày lại đưa những đĩnh bạc còn tồn trước kia đi, do đó cách vài ngày lại chỉnh lý thêm lần nữa."
Dương Thu Trì cười khổ, hiện trường này bị phá hoại sạch rồi, còn quan sát điều tra cái quái gì nữa.
Hắn đành nhìn một vòng bốn phía, phát hiện khố phòng này được tạo thành từ đá hoa cương rất dày, dưới đất cũng vậy. Còn đỉnh phòng thì dùng thiết bản mà khớp, ở thời cổ đại, phòng chứa bạc như thế này coi như là kiên cố như thành đồng vách sắt rồi.
Ở giữa tường có bài một thần tượng, ở góc phòng có một thần tài, chẳng phải là để chiêu tài tiến bảo, mà là để tài thần coi sóc số tài bảo này.
Dương Thu Trì đến trước tài thần, hài hước nói: "Ông già này ăn nhiều lười biếng không làm công chuyện, không tận tâm tận lực bảo hộ ngân khố này, khiến cho tài bảo mất rồi, thật đáng đánh vài roi!"
Thần tài chẳng sợ chút nào, còn ôm một nén vàng đại nguyên bảo toét miệng cười nhìn hắn.
Dương Thu TRì lại tiếp tục quan sát xung quanh, khố phòng ngoại trừ cửa lớn thì thứ duy nhất thông ra ngoài là một cửa thông khí nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng có thể miễn cưỡng chui lọt một người, chỉ có điều là trên đó có dày đặc 6 cây song to bằng cườm tay được làm bằng sắt.
Khanh Hoài chỉ vào cửa thông gió đó nói: "Chính là cái này, tặc nhân cắt đứt song sắt, chui vào trong, nhưng cái cửa sổ này đã được thay rồi."
"Cái cửa thay ra đâu?" Dương Thu Trì hỏi.
Khang Hoài chỉ vào góc tường: "Ở chỗ này, án còn chưa phá, cái cửa này ta vẫn còn bảo lưu ở đây."
Dương Thu Trì tiến lại góc tường, ngồi xuống quan sát, thấy cái cửa thông gió này có 4 cái ngạnh dài dùng để thọc sâu vào đá hoa cương dùng để cố định, ở giữa có sáu cây sắt to bằng ngón chân cái, 5 cây đã bị cắt đứt, còn lại một cây trên đó có cột một dây dài, dưới đất còn bày đủ năm cây song sắt bị cắt đứt.
Khang Hoài cũng cúi xuống giải thích: "Năm cây này là tìm được ở chỗ đất phía ngoài. Sợi dây này nhất định là do tặc nhân dùng để trèo lên tường."
Dương Thu Trì cầm từng cây song sắt lên xem, lại tra xét đoạn bị cưa gãy trên cửa, sau đó đưa từng cây song lên ngửi, làm ra vẽ đã hiểu.
Hắn đứng lên, bước đến cửa, tử tế quan sát vách tường, hỏi: "Dấu vết trên tường đã lau qua chưa?"
Hai người gác ngân khố phía sau thưa: "Dạ chưa. Đại nhân có nói, án này chưa phá, bất kỳ dấu vết nào cũng không được phép động vào."
Dương Thu Trì nhìn Khang Hoài tán thưởng, vị đề hình án sát sứ này dù sao cũng thẩm phán các án hình sự nhiều năm, rất có ý thức giữ gìn chứng cứ.
Dương Thu Trì rời khỏi khố phòng, vòng ra ngoài tường dưới cửa thông gió quan sát,vách tường cũng có những dấu chân trèo lên mờ ảo. Hắn cúi người xuống quan sát một lúc, đứng lên ngẫm nghĩ, rồi hỏi Khang Hoài: "Đại nhân, ngân khố của chúng ta có tuần đêm không?"
"Trước khi mất trộm không có, bởi vì đã an bày người canh gác, hơn nữa trong nha môn có người đánh canh, thường nữa thời thần lại đi qua một lần."
Dương Thu Trì ngẩng đầu nhìn lên đỉnh phòng của thương khố, ngẫm nghĩ một hồi, nhìn Khang Hoài bảo: "Tôi đã biết là ai làm rồi."
"Ai?" Khang Hoài hỏi, kích động đến nỗi giọng nói có phần run run.
"Ngài trước hết cho gọi hai tên gác còn lại tới dùm."
"Được!"
Hai người gác còn lại cũng ngụ lại trong nha môn, chẳng mấy chốc sau bị gọi tới.
Bốn người gác kho cùng đứng thành một hàng, vô cùng khẩn trương nhìn Dương Thu Trì.
"Đưa tay của các ngươi ra!" Dương Thu Trì hạ lệnh.
Bốn người gác rụt rẻ đưa hai tay ra.
Dương Thu Trì bước tới bước lui trước mặt họ, đột nhiên chụm lấy tay một người quan sát cẩn thận, bảo: "Chính là ngươi! Ngươi và một người gác trực ban hôm đó nữa chính là gian tặc ăn cắp ngân khố!"
"Oan uổng a! Đại nhân," Người gác đó kêu lên một tiếng quỳ xuống, "Tôi không có trộm." Một người gác đứng cạnh cũng quỳ thụp xuống, luôn miệng kêu oan.
"Vết thương trên tay các ngươi vì sao mà có?"
"Là... là tôi không cẩn thật bị té trúng đá rách tay."
"Nói bậy!" Dương Thu Trì xoay tay của hắn, "Vết thương này ở rìa không có vết rầy xước gì, miệng vết thương hẹp mà sâu, vết cắt chỉnh tề, tuy đã nhiều ngày nhưng có thể nhìn rõ đó là vết thương do vật bén cắt, chẳng thể nào bị đá làm cho bị thương."
Người gác đó vội chữa lại: "Tôi nhớ sai rồi, là do tôi không cẩn thận bị dao cắt phải."
Dương Thu Trì lười không muốn dây dưa với hắn, hỏi: "Ngươi không thừa nhận sao? Ăn cắp kho bạc chính là tử tội, hơn nữa lại còn trộm nhiều như vậy, nếu như ngươi thành thật cung khai, trả lại bạc của ngân khố, có thể Khang đại nhân sẽ dành cho ngươi sự xử lý khoan dung!"
"Tôi thật không có a!" Hai người gác dập đầu lia lịa.
Khang Hoài nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì, ông ta còn chưa hiểu căn cứ mà Dương Thu Trì dùng để nhận định là như thế nào.
------------o0o------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...