Nạp Thiếp Ký

Bận bịu suốt ngày đêm, trời đã về khuya, Bạch phu nhân cùng Bạch Tố Mai cùng tiểu nha hòan Oái nhi cáo từ Dương Thu Trì trở về phòng nghỉ ngơi.
Tống Vân Nhi biết ba người họ cửu biệt trùng phùng, có rất nhiều lời cần phải nói, cho nên cũng tự lui về phòng của nàng. Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Thu Trì và Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình cùng hai nha hoàn Nguyệt Thiền và Hồng Lăng.
Nguyệt Thiền nguyên là nữ tì thiếp thân của Tần Chỉ Tuệ, hiện giờ Tần Chỉ Tuệ đã trở về, Dương Thu Trì bèn bảo cô bé theo hầu Tần Chỉ Tuệ tiếp.
Ba người nói chuyện một hồi, do đi suốt cả ngày rồi về bận bịu tới tận bây giờ nên cảm thấy rất mệt mỏi, Dương Thu Trì đề nghị đi ngủ, nhưng Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đều không nhúc nhích, mặt thì đỏ bừng nhìn hắn.
Bọn họ li khai Dương Thu Trì lâu như vậy, đương nhiên đều hi vọng đên nay có thể hầu cận bên cạnh phu quân, nhưng không tiện nói thẳng ra. Dương Thu Trì đương nhiên biết điều đó, ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Như vậy đi, chúng ta cứ theo quy củ, năm ngày một lượt, nếu có kinh nguyệt thì cho qua vòng, được hay không?"
Hai nữ gât đầu, lại nhìn hắn tiếp, ý tứ đương nhiên là hỏi đêm nay làm thế nào?
Trong hai nàng này nàng nào Dương Thu Trì cũng yêu thương, đành nói: "Chỉ Tuệ cưới về trước, chúng ta cứ án theo tuần tự trước sao đi. Chỉ Tuệ trước, được hay không?"
Dương Thu Trì nói ra lý do này, Tống Tình tuy có phần thất vọng nhưng không thể dị nghị gì, ai bảo nàng đến sau người ta làm chi, dù sao thì cũng phải có trước có sau mà thôi. Hơn nữa, ban ngày nàng vẫn có thể ở bên cạnh phu quân. Với tính cách trẻ con của nàng, chuyện này cũng không có gì là lớn, nên gật đầu đáp ứng.
Nguyệt Thiền phi thường cao hứng, vội vã chạy về nơi ở của Tần Chỉ Tuệ trong nội trạch trước để chuẩn bị.

Dương Thu Trì kéo tay Tần Chỉ Tuệ vào phòng. Nguyệt Thiền đã chuẩn bị xong nước nóng trong một bồn tắm lớn bằng gỗ, Dương Thu Trì kéo bảo Tân Chỉ Tuệ cùng tắm chung. Tần Chỉ Tuệ vốn có tính cách nhu nhược, thẹn thùng nghe theo.
Về việc sau đó hai người làm thế nào để tắm rửa theo kiểu uyên ương, cửu biệt trùng phùng vu sơn vân vũ chi tiết thế nào thì thuộc về vấn đề tuyệt mật mức độ A, những người bình thường xin thứ Đầu Gỗ tôi không dám kể, xin lược qua phần này.
Sáng ngày hôm sau, Tiền bố chánh sứ cùng mọi người thiết yến ở Hoàng Hạc lâu tẩy trần mừng thoát nạn cho Dương thu Trì. Có sự giáo huấn lần trước, lần này họ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, suýt chút nữa lật từng phiến ngói của Hoàng Hạc lâu ra mà tra xét, bên trong ba vòng bên ngoài ba vòng đều có người cảnh giới, sau đó mới cho người mở đường dùng quan kiệu rước Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì đứng trên Hoàng Hạc lâu, nhớ lại lần trước Liễu Nhược Băng bắt cướp hắn đi, tưởng lại ánh mắt ai oán của nàng, lòng không khỏi chua xót, không biết hiện giờ nàng đang ở đâu, thời khắc nào còn có thể tương kiến cùng nàng.
Hai ngày chuẩn bị nhanh chóng qua đi. Dương Thu Trì không còn đủ thời gian chờ Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đến Vũ Xương, bởi vì từ Ninh Quốc phủ đến Vũ Xương cả đi cả về cộng thêm việc bàn giao chuyện làm ăn cho mẹ của Tống Tình xem ra phải mất cả tháng. Hắn không thể chờ khoảng thời gian như vậy, cho nên dặn dò nhờ vả Tiền bố chánh sứ và các quan viên lớn nhỏ chiếu cố dùm, sau đó tiếp tục lên đường đến Vân Nam.
Lần đi phó nhậm này có đội ngũ hùng hậu hơn trước rất nhiều, không những có thêm hai tiểu thiếp là Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, còn có một Hồng Lăng cô nương mỹ lệ cùng bảy lê viên nữ tử, và các cẩm y vệ hộ vệ cùng đại nội thị vệ mới phái tới.
Hiện giờ hộ vệ đội của Dương Thu Trì có tổng cộng bảy mươi người, trong đó có bốn mươi nam và ba mươi nữ. Dương Thu Trì lưu lại 10 nữ hộ vệ tại Vũ Xương phủ để bảo hộ Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết, do đó, theo hắn đi phó nhậm chỉ có 60 hộ vệ, trong đó có 20 nữ hộ vệ. 20 nữ hộ vệ này được chia ra bảo hộ cho Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình.
Trước khi rời khỏi Vũ Xương, Dương Thu Trì và Kim sư gia hợp bàn lộ tuyến của cuộc hành trình.

Vốn ra, nếu kinh qua Thường Đức phủ thuộc Hồ Quãng tới Trấn Viễn châu phó nhậm, rồi từ đó tiếp tục đến Côn Minh thì sẽ có lộ trình gần nhất. Nhưng theo Kim sư gia, quan mới đi phó nhậm không thể cẩu thả như vậy, bởi vì trong chuyện này có rất nhiều quy củ, nếu như đi phó nhậm trước rồi, thì không có chuyện gì đặc thù, thì quan huyện không thể rời khỏi địa khu quản hạt. Như vậy, nếu Dương Thu Trì đã nhận nhiệm sở xong, thì muốn đến Vân Nam không tiện chút nào. Cách tốt nhất là đi vòng đến Vân Nam ở Quảng Tây trước, an bài xong chuyện của Bạch phu nhân và Bạch Tố Mai, xong rồi quay về Trấn Viễn châu phó nhậm cũng không muộn.
Dương Thu Trì lập tức tán đồng. Đội ngũ đi qua Nhạc Dương phủ, Trường Sa phủ, Hành Châu phủ tiến vào Quảng Tây, rồi kinh qua Quế Lâm, Khánh Viễn tiến nhập Vân Nam, đi đến Côn Minh.
Trên đường không có gì đáng bàn, thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng đến. Côn Minh thành chính là nơi đặt Bố Chánh Ty sở của Vân Nam, nhìn cũng khá phồn hoa, tuy không sánh được với Ứng Thiên phủ và Dương châu, nhưng chẳng kém gì Ninh Quốc phủ mà họ từng sống.
Lúc tiến vào thành, mọi người phát hiện một đội quan binh đang điều tra nghiêm ngặt người xuất thành. Đối với người vào thành thì họ để tự nhiên, nhưng với người rời thành thì tra xét thật kỹ, đặc biệt là hành lý, đều nhất loạt mở ra kiểm tra. Cho thấy trong thành đã có vật gì đó rất trọng yếu bị mất.
Dương Thu Trì cùng mọi người khi tiến vào thành không cần phải qua tra xét, do đó rất nhanh chóng và thuận lợi.
Bọn họ tìm đến dịch trạm của Côn Minh ngụ lại. Dương Thu Trì bảo Tống Tình, Tần Chỉ Tuệ cùng các nha hoàn ở lại dịch trạm chờ, lưu hai mươi nữ hộ vệ bảo hộ họ, sau đó dẫn theo Tống Vân Nhi, Kim sư gia cùng Nam Cung Hùng và các nam hộ vệ lấy theo hậu lễ đã chuẩn bị sẵn dành cho quan Đề hình án sát sứ là Khang đại nhân đến thẳng nha môn của ông ta dâng bái thiếp kèm theo thư dẫn tiến của Cố phủ doãn của Ứng Thiên phủ. Hắn còn thưởng trước cho gác cổng hai lượng bạc, khiến cho chúng cảm kích và mừng rỡ tận trời vội vã chạy đi thông báo.
Chẳng mấy chốc, người gác cổng đi báo trở lại, khách khí mời Dương Thu Trì và mọi người tiến vào đại môn, còn trực tiếp đi trước dẫn đường đến phòng khách mời ngồi.
Dương Thu Trì cùng mọi người vừa ngồi xuống, đằng sau hậu đường liền đi ra mấy người, gác cổng giới thiệu: "Dương đại nhân, Đề hình án sát sứ của chúng tôi là Khang đại nhân đã ra rồi."

Dương Thu Trì nhanh chóng đứng dậy, cúi người hành lễ: "Ti chức Dương Thu Trì bái kiến Khang đại nhân."
Khang Hoài là một lão đầu khoảng năm sáu chục tuổi, mặt mày hồng hào, cười ha ha bảo: 'Dương đại nhân bất tất đa lễ," rồi hươ hươ bức thư của Dương Thu Trì vừa trình trong tay, nói tiếp: "Cố phủ doãn trong thư đã tiến cử ngươi vô cùng, khen ngươi phá án như thần, thiếu niên có chí a. Cố phủ doãn là đồng niên của ta, lại là đồng học từ thuở thiếu thời. Người do ông ta tiến cử tuyệt đối không tệ. Nếu như chúng ta là người một nhà thì bất tất đa lễ nữa, mời ngồi đi nào!"
Vị Khang Hoài này xem ra là người có tính tình thẳng thắng sảng khoái, khiến Dương Thu Trì rất vui.
Sau khi ngồi xong, hàn huyên mấy câu, Dương Thu Trì đơn giản giới thiệu qua một lượt những kẻ theo mình, nào là Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và Kim sư gia. Khang Hoài chào hỏi mời ngồi xong, nghe nói Tống Vân Nhi là muội muội của Dương Thu Trì, rất lấy làm kinh ngạc. Vì theo ông ta thấy, Tống Vân Nhi nhìn Dương Thu Trì với ánh mắt rất thân mật, trong lòng đoán được bảy tám phần mối quan hệ thực tế của họ.
Dương Thu Trì lệnh cho Kim sư gia mang lễ vật trình lên. Hắn hiện giờ đã biết, cái thư tiến cử kia chỉ là thứ mở đường, phần quan hệ sau đó phát triển như thế nào thì phải tùy thuộc vào nhiều yếu tố. Và khi quan hệ còn chưa thân thiết thế này, kim tiền dẫn lộ là cách dễ dàng nhất để bôi trơn đường đi nước bước.
Quả nhiên, Khang Hoài thấy được phần hậu lễ này, tuy miệng thì từ chối, nhưng hai mắt lại chói ngời. Dương Thu Trì thành tâm thành ý biểu đạt hiếu kính, Khang Hoài bèn thu nhận luôn.
Dương Thu Trì cảm thấy có điểm kỳ quái, hắn vừa từ ánh mắt của Khang Hoài nhìn một thứ không phải tham lam, mà là khát vọng của việc giúp đỡ vật chất cho người khi họ đang cần, và giữa hai hàng lông mày của ông ta vẫn tràn đầy nỗi ưu tư.
Mục đích đến đây chuyến này của Dương Thu Trì đã được Cố phủ doãn ghi rất rõ ràng, Khang Hoài lập tức khiến Dương Thu Trì yên tâm khi nói sẽ an bài hai mẹ con Bạch phu nhân ở gần sát Hồ Quảng, như vậy thì Dương Thu Trì có thể thỉnh thoảng đến thăm họ.
Phần lễ vật mà Dương Thu Trì mang tặng vô cùng hậu hĩnh, còn việc mà hắn nhờ Khang Hoài làm thì nhỏ như một cọng rau, chuyện bất quá dễ như trở bàn tay, cho nên Khang Hoài hơi có phần áy náy, không đợi Dương Thu Trì đề xuất chuyện nạp thục, tự lão đã chủ động đề nghị giúp Dương Thu Trì ứng chút tiền để Bạch phu nhân và con gái nạp thục miễn dịch.

Khang Hoài còn đề nghị, Dương Thu Trì làm quan ở chỗ cách chỗ lưu đày của Bạch phu nhân khoảng một ngày lộ trình, và địa phương đó chính là nơi giao thoa của Tứ Xuyên, Vân Nam, Quảng Tây và Hồ Quảng, cho nên quan viên của các tỉnh đều không quản lý chặt nơi này. Dương Thu Trì có thể mang mẹ con Bạch phu nhân đến nơi nhậm chức, mãn hạn kỳ ba năm tiêu án là xong. Chuyện này cứ giao cho lão làm một chút là được. Lão đồng thời quyết định phái một người thân tín thuộc ti ngục ti cùng đi với Dương Thu Trì đến nơi lưu đày đó để xử lý chuyện nạp thục và an bày mọi việc.
Dương Thu Trì quả thật mừng không còn gì hơn. Bạch Tố Mai và Bạch phu nhân không cần ở lại nơi bị đày, có thể cùng hắn đến huyện Thanh Khê thuộc Trấn Viễn châu ở, đấy là chuyện tốt mà hắn không thể ngờ, không khỏi luôn miệng cảm kích.
Chuyện này đối với Khang Hoài chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với hắn quả là một đại sự. Trong lòng Dương Thu Trì cảm kích có dư, nên nghĩ đến ánh mắt và dáng vẻ lo lắng đầy tâm sự của Khang Hoài, liền hỏi: "Khang đại nhân, ti chức mạo muội hỏi một câu, đại nhân có phải là có chuyện gì không như ý hay không?"
Khang Hoài thở dài một hơi, lắc đầu đáp: "Ta còn có mấy tháng nữa là rời khỏi nhiệm sở này, nhưng mà, ai....!"
Kim sư gia chen lời: "Đại nhân có phải là tiền lương không chỉnh, rất khó bàn giao hay không?"
Khang Hoài nhìn nhìn Kim sư gia, xong quay sang Dương Thu Trì khen: "Thủ hạ của Dương đại nhân quả là có tài a. Không sai, ngày mãn nhiệm đã tới gần, nhưng không ngờ những ngày gần đầy lại phát sinh chuyện phiền phức, ai da...!" Khang Hoài thở dài sườn sượt, lúc sau mới tiếp: "Nửa tháng trước, ngân khố trong nha môn của ta bị mất trộm, mất không ít ngân lượng, tuy đã bỏ rất nhiều công sức điều tra, nhưng chẳng hề có kết quả gì."
Ở Minh triều, khi quan lại mãn nhiệm kỳ, quan viên mới cũ cần phải bàn giao công việc cho nhau. Nếu như quan cũ có sổ sách không minh bạch, của công bị thâm hụt, nhất luật phải bồi thường, nếu số lượng nhiều còn bị cách chức bãi quan, thậm chí kê biên gia sản. Chuyện ngân khố của quan phủ bị mất trộm không những bị coi là tội thất chức nghiêm trọng, mà tự bản thân quan viên cần phải bồi thường rồi mới được rời khỏi nhiệm sở, nếu không sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
------------o0o------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui