Nạp Thiếp Ký

Bạch Tố Mai vội vã thu lại nụ cười, cố giấu diếm nói: "Không có a." Dừng lại một chốt, nàng tiếp: "Kỳ thật cũng không có gì, tôi trước đây xuất gia đã ở Tịnh Tuyết am, cũng hoang lương như thế này, nơi này cũng hợp với chuyện bế quan tu hành lắm."
"Cô xuất gia bế quan tu hành, còn ta thì tu cái gì?" Dương Thu Trì dựa tà tà vào vách động, trên dưới đều có mền ấm nên từ từ lấy lại chút tinh thần, cười nói chọc nàng.
"Thì huynh tu luyện võ công a, Tống cô nương đối với huynh tốt như vậy, nhất định sẽ dạy cho huynh võ công, chờ võ công của huynh cao cường rồi, đánh bại tiền bối đó, chúng ta xuống dưới là được." Bạch Tố Mai cũng cười đáp.
Dương Thu Trì cười khổ: "Võ công của Vân nhi chẳng sánh với tiền bối đó được, học và mạnh như Vân nhi cũng chẳng ích lợi gì. Hơn nữa ta chẳng hề thích học võ công." Hắn thầm nghĩ, nếu như thật sự muốn động thủ, ta còn có cây súng đây chi, lúc trước đại nội thị vệ tổng quản của Kiến Văn là Hồng Ưng còn chịu không nổi một phát đạn của ta nữa à.
Sư phụ của Tống Vân Nhi tuy có võ công cao hơn Hồng Ưng, nhưng nhất định là không cao quá súng đạn. Nhưng mà, nàng ta dù sao cũng là sư phụ của Tống Vân Nhi, bắn chết hay bắn bị thương gì nàng ta đều cũng không thỏa, do đó chẳng thể nào dùng sức mạnh, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực để bắt người.
Nghĩ đến súng, Dương Thu Tri kêu ai da lên một tiếng, chợt nhớ là súng đã từng ngập trong nước, cần phải nhanh chóng lau khô, nếu không bị gỉ sét thì phiền. Nghĩ thế nên thò tay từ trong mền ra, nhưng tay mềm nhũng chẳng có chút sức lực nào, tuy cái đau như kim châm đã từ từ giảm nhiều, nhưng trên người chả có tí sức lực gì.
Bạch Tố Mai vội hỏi: "Dương công tử, có chuyện gì vậy?"
Dương Thu Trì chu môi chỉ về phía cây súng đang nằm trên đất đó: "Lấy nó qua đây."
Bạch Tố Mai chồm người lấy súng đưa lại trước mặt Dương Thu Trì: "Đây là cái gì a? Sao nặng quá!"
"Là một loại ám khí, rất nguy hiểm, cô đừng loạn động a."
Bạch Tố Mai giật nãy người, suýt chút nữa quẳng cây súng đi. Dương Thu Trì vội vã nói: "Đừng sợ, cô không táy máy, cứ cầm như vậy thì sẽ không làm hại ai cả."

Nghe lời này, Bạch Tố Mai an tâm, cẩn thận rút súng từ trong bao ra, đưa cho Dương Thu Trì. Dương Thù Trì xem xét, thấy phía ngoài súng khô ráo, xem ra khi Liễu Nhược Băng dọn đồ trong động, phát hiện ra cây súng này, tuy không biết là thứ gì, nhưng biết đó là thứ của hắn, nên bảo quản kỹ giùm hắn. Chỉ hy vọng nàng ta phát hiện ra súng sớm, đặt ở chỗ khô ráo để tránh ngâm trong nước lâu mà thôi.
Dương Thu Trì bảo Bạch Tố Mai quay nòng súng lại cho hắn xem, thấy họng súng không gỉ sét, nên hơi yên tâm. Hiện giờ hắn không có hơi sức động đậy, không lai chùi súng được, dù gì đã trải qua mất ba ngày, chờ thêm vài giờ nữa chả sao, sức lực khôi phục lại rồi tính, cho nên hắn bảo Bạch Tố Mai bỏ súng lại vào bao.
Bạch Tố Mai cẩn thân đặt súng dưới chân Dương Thu Trì, thở phào rồi nhìn cái làn thức ăn do Liễu Nhược Băng mang đến, hỏi: "Tôi bón canh gà cho huynh nhé, được không?"
Nghe nàng nói như thế, Dương Thu Trì lập tức cảm thấy bụng sôi rột rột, nên gật đầu ngay.
Đến lúc này thì sắc trời dần dần hôn ám, vài tia sét nhánh lên, nước mưa cuối cùng cũng lộp độp rơi xuống. Dương Thu Trì nhìn đê bao được đấp cao hơn nửa thân người, an tâm vô cùng, vì cho dù là gặp trận mưa lớn như đêm nọ, đê bao này vẫn đủ ngăn cản nước đọng chảy vào.
Bạch Tố Mai chưa hề trải qua đêm cuồng phong bạo vũ suýt làm Dương Thu Trì chết cóng đêm đó, cho nên không hề khẩn trương như hắn. Nàng ngược lại cảm thấy rất lạ lẫm và thích thú nhìn mưa xuân có mấy phần thi ý, tuy xuân ở đây là xuân tháng hai, gió lạnh trùng trùng. Trong cơn mưa lạnh thế này, thiếu nữ cùng nam nhân của lòng mình cùng nấp trong một sơn động trên tuyệt bích hoang lương, dĩ nhiên mọi thứ đều mang ý thơ rồi.
Bạch Tố Mai mở làn thức ăn ra, bên dưới có một thố canh súp đậy nắm, cùng vài cái bánh gạo, hai đôi đũa và một cái muỗng súp.
Trong cái thố sành có nửa con gà được hầm nhừ, sờ vào còn nong nóng. Bạch Tố Mai dụng muỗng súp múc một miếng, thổi nhẹ rồi bón cho Dương Thu Trì.
Súp gà tỏa mùi rất thơm, nhưng uống vào có hơi đắng, rõ ràng là Liễu Nhược Băng đã cho vào đó thêm vài vị thuốc. Húp vào một muỗng nước gà tiềm, Dương Thu Trì cảm thấy một luồng hơi nóng chạy khắp toàn thân, thoải mái vô cùng.
Bạch Tố Mai dùng đủa xé một miếng thịt gà đưa vào tận miệng Dương Thu Trì, hắn há miệng, cái môi hồng của Bạch Tố Mai cũng khẽ há ra một chút mới bón miếng thịt gà vào miệng hắn.

Dương Thu Trì nhai miếng thịt, cảm thấy độ chín rất vừa, mùi hương bốc đầy khoang mũi, không khỏi cất tiếng khen: "Thiệt là ngon qua, nhìn không ra Liễu tiền bối này còn có tay nghề nấu nướng khéo như vậy. Bạch cô nương, cô cũng ăn một chút đi."
Bạch Tố Mai lắc đầu, âu yếm nhìn hắn đáp: "Lát nữa tôi sẽ ăn." Nói xong lại múc súp bón cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nghiêng đầu, bảo: "Cô không ăn ta cũng không ăn!"
Bạch Tố Mai khẽ mỉm cười: "Ngoan nào, huynh ăn trước đi, nếu không sẽ nguội mất không ngon đâu." Ngữ khí của nàng giống như đang dỗ dành một đứa bé tinh nghịch ăn cơm vậy.
Dương Thu Trì cảm thấy lòng thật ấm áp, ngoan ngoãn há miệng ra.
Thân thể của hắn yếu ớt, ăn được vài miếng rồi thôi. Bạch Tố Mai cầm lấy một cái bánh lên, chấm vào nước canh mà ăn.
Bệnh nặng mới hết, Dương Thu Trì cảm thấy rất mệt mỏi, dựa vào vách động, nặng nề ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Dương Thu TRì bị tiếng sét ầm ầm giật mình tỉnh giấc, khi còn chưa mở mắt, bên tai hắn đã nghe tiếng ào ào của những hạt mưa như trút nước rất quen tai. Hắn đã bị thứ âm thanh làm cho sợ đến nỗi có điểm thần kinh chất rồi, nên cả kinh mở mắt, thấy ngoài sơn động đen như mực, mưa như thác đổ, sấm sát liên hồi.
"Huynh tỉnh rồi!" Là tiếng của Bạch Tố Mai, 'Mưa lớn quá!" Thanh âm đó hơi run run, hai tay nàng không tự chủ níu chặt lấy mền đang đắp trên người Dương Thu Trì.

"ừ" Dương Thu Trì đáp, "Sao ta ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trời đổ mưa cũng không biết."
"Đúng a, tôi thấy huynh ngủ rất ngon - mưa lớn quá..."
Nàng lặp lại câu nói này những hai lần, Dương Thu Trì biết nàng đang sợ. Nữ nhân đều sợ bóng tối, trong bóng tối giữa nơi hoang lương trên huyền nhai này, cuồng phong bạo vũ mù trời, nàng không sợ hét toáng khóc toáng lên đã là kiên cường lắm rồi.
Trong bóng đêm, mượn ánh sáng lờ nhờ ngoài động, Dương Thu Trì có thể nhìn thấy đôi mắt kinh khủng của nàng, thậm chí cách lớp mền mà còn cảm thấy thân hình của nàng hơi run, không khỏi cảm thấy đau lòng xót dạ, bảo: "Bạch cô nương, không sao đâu, chúng ta nấp trong sơn động này an toàn lắm."
"Tôi không sợ, tôi đã chết đi sống lại mấy lần rồi, có gì mà đáng sợ nữa chứ," Bạch Tố Mai gượng cười, và để xua đuổi nổi sợ hãi trong lòng, nàng lại cố ý làm ra vẻ ung dung nói: "Cho dù có gì nguy hiểm, huynh đều có thể giúp tôi hóa hiểm thành an, đúng không?"
Dương Thu Trì cười cười: "Đúng a, lúc trước ở Vân Nhai sơn cường địch vây khốn cũng không làm gì chúng ta được, huống chi là trận mưa gió sấm chớp này. Không cần phải sợ, có ta đây!"
Câu nói vừa rồi xem ra có tác dụng hơn bất cứ thứ gì, Dương Thu Trì từng cứu Bạch Tố Mai thoát khỏi cái chết tới bốn lần, cho nên trong mắt và tâm nàng, hắn chính là thủ hộ thần của chính nàng. Bạch Tố Mai gật gật đầu, đáp: "Dạ! Tố Mai không sợ."
Dương Thu Trì muốn đưa tay vỗ vỗ vai để an ủi nàng, hán cố sức rút tay ra khỏi chăn, nhưng động đậy một hồi vẫn không rút ra được. Tuy là ngủ một giấc xong rồi hắn đã lấy lại sức lực nhiều hơn, nhưng dù gì thì hắn cũng hôn mê đến ba ngày ba đêm, mới vừa từ quỷ môn quan trở về, nhất thời bán khắc làm sao có thể khôi phục lại như thường được.
Mưa ở bên ngoài từ từ nhỏ lại, bàng quang của Dương Thu Trì ngược lại lại phình to. Từ khi hắn tỉnh lại tới giờ chưa hề đi tiểu tiện, lại uống nhiều nước canh gà tiềm như vậy, trong đó còn có thuốc, nên không muốn đi tiểu mới là lạ. Hiện giờ mưa rơi bên ngoài, thân thể hơi nhúc nhích, càng cảm thấy mót hơn. Tuy nhiên hai tay của hắn vô lực, động đậy không xong, Bạch Tố Mai lại là đàn bà con gái, làm sao bây giờ?
Nếu như hắn có thể giống như những nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp, chẳng cần đi nhà xí bao giờ thì hay quá. Trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung, Quách Tĩnh và Hoàng Dung ở trong mật thất liệu thương đến bảy ngày bảy đêm mà không cần đi nhà xí, còn hắn mới chỉ chịu có nửa ngày mà đã không chịu nổi rồi, thiệt là mất mặt quá đi!
Nhưng mà cơn buồn tiểu quả thật rất khó chịu, mưa ở ngoài tuy đã nhỏ rồi, nhưng nghe qua giống như là đứa bé vừa mới tè xong, càng làm cho người ta khó chịu, nên hắn bất giác động đậy thân thể, đổi tư thế xem coi có dễ chịu hơn không.
Trong sơn động rất tối, Bạch Tố Mai cảm giác được động tác của Dương Thu Trì, vội hỏi: "Huynh muốn gì nào? Để tôi giúp cho, muốn ăn hả?"

"Giúp ta... giúp ta lấy tay ra ngoài." Trước đó Bạch Tố Mai sợ Dương Thu Trì lạnh, cho nên đắp mền rất chặt, Dương Thu Trì không rút tay ra được.
Bạch Tố Mai nhanh chóng giúp hắn nới chút mền ra, kéo hai tay ra ngoài, hỏi: "Huynh rút tay ra ngoài làm gì?"
Dương Thu Trì muốn thử xem tự mình có thể đi vệ sinh hay không, trước hết động đậy mấy ngón tay, có thể, lòng liền mừng, lại động cổ tay, có thể, càng cao hứng hơn, liền nắm tay lại, ngón tay hơi cong nhưng không nắm được thành quyền, cố sức cả buổi mà không được.
Trong động rất tối, Bạch Tố Mai chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy Dương Thu Trì, không rõ hắn đang làm gì, liền đưa tay qua nắm tay hắn lại, hỏi: "Huynh định làm gì? Tôi giúp huynh."
Dương Thu Trì rất muốn nói: Ta muốn tiểu tiện, nhưng chuyện này một cô gái như nàng ta có thể giúp gì, cho dù hai người đã từng tiếp xúc qua da thịt, nhưng đó là vì cứu người, vạn bất đắc dĩ, hơn nữa lúc đó Bạch Tố Mai đang trong tình trạng giả tử, căn bản chẳng biết gì, sau này mới nghe nói lại. Còn tình hình hiện giờ, chuyện đó mà để một cô gái giúp, Dương Thu Trì quả thật chẳng thể mở lời.
Hắn lại cắn răng nắm chặt tay, nhưng vẫn không thành quyền. Ngay cả tay mà cũng không co khép lại được, làm sao có thể cởi quần? Thôi thì thử đứng lên xem sao, có thể lúc đứng có thể dễ làm hơn.
"Đỡ ta đứng dậy." Dương Thu Trì hiện giờ nhịn không nổi nữa rồi, cuối cùng đành nói ra một câu như vậy. Bạch Tố Mai cũng đoán ra hắn muốn làm gì, tức thời thẹn đến đỏ bừng cả mặt, đáp ứng một tiếng xong vội đỡ hắn dậy.
Trong sơn động chỉ có thể khòm lưng mà đi chứ không thể nào đứng thẳng được, và với tư thế này thì nam nhân chẳng có cách gì tiểu tiện cho được, hơn nữa cũng không thể tiểu trọng động, mà cần phải ra ngoài.
Rất may là Liễu Nhược Băng có để lại cây dù, hơn nữa hiện giờ trời đã dịu mưa.
------------o0o------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui