Nạp Thiếp Ký

"Thứ hai, ông chẳng qua chỉ là một bù nhìn mà lão ta dùng tiền dựng lên, dùng xong rồi đá một cước coi như xong, ông với lão vô thân vô cố, lão bằng cái gì mà cứu ông?"
"Thứ ba, chứng cứ điều tra trước mắt đã có thể đoán định lão phạm tội mưu phản, đây là trọng tội thập ác bất xá, không có nguyên nhân đặc biệt gì thì hoàng thượng không thể khai ân ngoài luật pháp. Mà cho dù có khai ân, tối đa cũng chỉ đem ông xử từ lăng trì thành chém đầu, đó đã là ân huệ kinh thiên rồi. Nhưng hoàng thượng bằng cái gì mà cấp cho ông ân huệ đó? Người có tài có công hơn ông còn đi đời nhiều lắm rồi, chỉ cần dính vào tội mưu phản, tự ông hay nghĩ coi bản thân có thể tránh được vào đâu? Mễ viên ngoại của ông không chắc là tránh được, thì làm cách nào cứu được ông?"
"Thứ tư, ông biết nhiều bí mật của lão ta như vậy, ông sống một ngày thì sẽ gây uy hiếp cho lão ta một ngày, ông nhất định phải chết để diệt khẩu luôn. Lão sẽ đem mọi chuyện rối mù kia đổ lên người ông hết, cho ông làm tên quỷ chết thế!"
"Thứ năm, lão ta cứu ông để dùng vào việc gì? Ông đã gây ra chuyện lớn như vậy, triều đình cho dù miễn tội chết cho ông, ông còn nhận thấy là tiếp tục làm chức bố chánh sứ của ông được sao? Chỉ sợ ngay cả chức quan nhiếp cửu phẩm cũng không đến phần của ông nữa! Nếu như ông đã không thể làm quan nữa, thì lão ta cứu mạng ông để làm cái gì? Phí bao nhiêu sức lực tài bảo để cứu một phế nhân ra, lão ta có thể ăn thịt ông để sống được không? Nếu như lão ta còn cần một bù nhìn, bộ bản thân lão không thể tự tài bồi ra một kẻ khác được hay sao?"
"Thứ sáu, cũng là điều quan trọng nhất, là án này quá lớn, không chém vài người thì làm sao có thể chấn nhiếp kẻ khác? Ông gây ra sự tình lớn như vậy, chính hợp làm con dê thế tội, không giết ông thì giết ai? Hơn nữa, chém một quan lớn như ông, càng biểu hiện rõ quyết tâm trừng trị hủ bại của triều đình, tạo ra tác dụng chấn nhiếp lớn hơn rất nhiều lần so với giết những người khác!"
"Sở dĩ có thể nói, lão ta chẳng những không cứu ông, mà còn thông qua quan hệ đem mọi chuyện đổ lên đầu ông, nhận thành tội của ông, như vậy lão ta mới có thể thoát thân, còn ông trở thành quỷ chết thế. Ngoài ra, quan hệ đến tội mưu phản, bản thân lão ta còn chưa tự cứu, thì càng không thể cứu được ông!"
Những điều phân tích trên có cái thì được Dương Thu Trì nghĩ qua, có cái do Kim sư gia phân tích, cho nên nói ra tin chắc mười phần, liên miên bất tuyệt như rang đậu, khiến cho Quyền bố chánh kinh hãi đến há hốc miệng, mặt cắt không còn giọt máu.
Dương Thu Trì vỗ lên tay vịn, vươn người đứng dậy, chuyển sang sau lưng Quyền bố chánh sứ, cúi người nhỏ giọng hỏi: "Nghe ta phân tích xong, Quyền đại nhân, ông nhận thấy Mễ viên ngoại còn cứu ông nữa không? Mễ viên ngoại trừ chuyện cấu kết với các ông chiếm lương thực chẩn tai làm của riêng, có có trọng tội phiến động cướp lương nhằm gây ra bạo loạn trong dân đói, đó là tội mưu phản, cần phải diệt cửu tộc! Nếu như đẩy đến thân ông, kết quả mà ông sẽ nhận chịu như thế nào ắt ông đã biết! Ông nhận thấy triều đình sẽ có người còn nói thế cho ông hay sao?"

Toàn thân Quyền bố chánh sứ mềm nhũn dí sát xuống ghế, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở phì phò nặng nhọc.
Dương Thu Trì biết phòng tuyến tâm lý của lão đã bị hắn phá hủy triệt để, hiện giờ là thời điểm thu gom lưới, nên nhỏ giọng nói tiếp: "Quyền đại nhân, ta có một con đường sáng có thể giữ được tính mệnh của ông cũng không biết chừng."
Quyền bố chánh sứ đột nhiên mở bừng hai mắt, đáy mắt đầy vẻ khuất cầu, từ từ chuồi người ra khỏi ghế, quỳ xuống đất nói: "Đại nhân, Dương đại nhân, cầu ngài cứu tôi, tôi không muốn chết, trong nhà tôi có có mẹ già tám chục tuổi cần phải nuôi dưỡng, tôi không thể chết được a." Nói rồi dập đầu giống như gãy bàn tính, khiến cho gạch xanh kêu lên bình bịch.
Dương Thu Trì nói: "Quyền đại nhân, trước mắt ông chỉ có một con đường, đó là thành thật khai ra hết, một mặt phải kể sạch mọi tội hạnh của bản thân, làm rõ đồng phạm, một mặt phải chỉ điểm những tội mà kẻ khác phạm, đặc biệt là chỉ ra được một quan có chức vị cao hơn ông phạm tội. Một khi tội của y càng nặng, càng nghiêm trọng, thì công lao của ông càng lớn, cơ hội giữ được mạng sống của ông càng cao. Đương nhiên ông không được vì lẽ này mà vu cáo kẻ khác."
"Như vậy có thể nói, ông cần phải chỉ ra một con dê thế tội thích hợp với ông hơn nữa, biến kẻ đó thành con gà trong kế "giết gà cho khỉ xem", có như thế mới có thể bảo trụ được tính mệnh của ông."
Quyền bố chánh sứ đắn đo: "Nhưng mà, tôi nói ra có ích gì không? Người khác có nhận chìm xuồng không báo lên không?"
Dương Thu Trì biết, hiện giờ cần phải lấy được sự tín nhiệm của lão, để lão tin rằng chỉ có thể dùng những lời khai sát thực mới có hi vọng lấy lại được sinh cơ, rồi nói toạc móng heo ra mọi chuyện, cho nên hắn đáp: "Án của ông do ta phụ trách, ta có thể bảo chứng với ông là ta nhất định đem sự thành thật khai báo và vạch rõ tội trạng của kẻ khác ra báo lên hoàng thượng, để hoàng thượng quyết định xem có nên tha cho tội chết của ông không." Dừng lại một chút, hắn tiếp: "Nếu như có thể thành thật mọi chuyện, lại có thể vạch trần tội nghiệt của kẻ khác, lập được công lớn, ta nghĩ hoàng thượng sẽ xem xét đến điều này."
Phạm nhân tham ô điểm mặt tố giác tội nặng của người khác, cấu thành công lớn để có thể miễn chết vẫn là chuyện thường thấy xưa nay. Hơn nữa, giống như dạng cao quan như Quyền bố chánh này, một khi đã tố cáo thì nhất định chẳng chỉ ra kẻ tầm thường, mà nhất định sẽ lôi ra một lô một lốc quan tham lớn nhỏ ngã ngựa hết, ý nghĩa càng lớn hơn nhiều.

Đương nhiên, một dạng cao quan như lão, mỗi khi phạm phải tội tham ô thì đó ắt là tử tội, thậm chí không được giảm nhẹ mà còn xử nặng hơn, cho dù là có lập được công to, nhưng cũng khó thoát khỏi cái chết. Tuy nhiên, một khi chưa bị đưa lên đoạn đầu đài thi hi vọng vẫn còn chưa phá diệt, và thậm chí hi vọng kỳ thật chỉ là một sợi tóc tơ treo tảng đá nghìn cân cũng phải tóm cho thật chặt.
Dương Thu Trì chuẩn xác nắm bắt loại tâm lý này của Quyền bố chánh sứ, cấp cho lão cọng cỏ chỉ trên miệng giếng này, khiến cho lão không thể không nói, không thể không dùng trăm phương nghìn kế gột hết những gì có trong đầu trong bụng đem ra tố cáo để lập công. Và khi đó không cần thúc giục, không cần bức, bản thân lão cũng sẽ bám riết theo cầu hắn, tìm hắn để báo cho hắn những chuyện mà lão nghĩ có thể lập công.
Quyền bố chánh sứ nghe con đường mà Dương Thu Trì chỉ ra, ngẩn ngơ một hồi, từng giọt lệ lăn dài trên má, ngồi bẹp dưới đất nghẹn ngào không nói gì. Dương Thu Trì có thể lý giải sự kích động của một người cầm chắc cái chết chợt tìm lại tia hi vọng, chờ cho lão từ từ lấy lại bình tĩnh, mới lên tiếng bảo: "Quyền đại nhân, thân thể của ông bị thương, cứ ngồi đó nói đi."
Các cẩm y vệ ở bên cạnh lập tức đỡ Quyền bố chánh sứ lên trên ghế, nhưng mông đít của lão đã bị trận loạn côn vừa rồi đánh cho nát bét, căn bản chẳng thể ngồi được, chỉ nhấp nhổm trên đó mãi. Dương Thu Trì cho cẩm y vệ mang ra một cái ghế dài, cho Quyền bố chánh sứ nửa nằm trên đó khai, sự thấu hiểu này khiến cho Quyền bố chánh sứ cảm kích đến nỗi lão lệ tung hoành.
Dương Thu Trì trở lại công đường ngồi xuống ghế, La thiên hộ thấy Dương Thu Trì trở lại, vội vã nghiêng người cung kính nhấp nhỏm liên hồi, chờ hắn ngồi xuống mới dám ngồi theo.
Hai má Quyền bố chánh sứ sưng phù thật cao, nói năng rất khó nhọc, nhưng vẫn gân cổ hàm hồ nói, nói tuy chậm nhưng vẫn có thể nghe rõ: "Dương đại nhân, đa tạ ngài đã nói giúp tôi, cho dù cái mạng già này của tôi có giữ lại được hay không, tôi vẫn ghi nhớ cái tình của ngài, tôi nhất định thành thật khai hết."
Dương Thu Trì khe khẽ gật đầu, hỏi: "Chẩn tai lương là do ông và Mễ viên ngoại, Đàm tri phủ nội ngoại cấu kết chiếm đoạt hết phải không?"

Quyền bố chánh sứ đáp: "Đúng vậy, Mễ viên ngoại nói ông ta muốn toàn bộ lương chẩn tai, lấy trọn cả hai lần, tôi mới đầu lo ngại sẽ xảy ra chuyện, nhưng tôi có thể làm quan cho đến mức này đều là dựa vào quan hệ với Định quốc công cùng với tài lực hùng hậu của lão đả thông, do đó tôi không thể nói chữ không cho được."
"Vừa rồi nghe Dương đại nhân phân tích, tôi mới biết tôi bất quá chỉ là một bù nhìn của ông ta. Bao nhiêu năm nay, ông ta cứ bảo tôi trở về tìm biện pháp tích trữ lương thực, tham ô cũng được, mua với giá thấp cũng được, dùng bất kỳ thủ đoạn nào tập trung cho được một lượng lương thực lớn!"
"Ngoại trừ Vũ Xương, ông ta còn bí mật tích trữ một lượng lớn lương thực ở Trì Châu, Thái Bình, Dương Châu, Trường Sa và những chổ khác. Lúc đó tôi không biết lão cần bao nhiêu lương thực như vậy để làm gì, cho là ông ta chỉ cất giữ chờ thời, mượn việc đầu cơ để chờ dịp xuất bán giá cao kiếm lời. Nghe đại nhân phân tích tôi mới biết, ông ta đang chuẩn bị quân lương cho chuyện mưu phản trong tương lai. Tôi thật không biết ông ta muốn làm phản, nếu không thì có chết cũng không giúp ông ta."
Dương Thu Trì hỏi: "Ông hãy nhớ kỹ lại coi, ngoại trừ tích trữ một lượng lớn lương thực, lão ta còn có dấu hiệu gì cho thấy muốn làm phản không?"
Quyền bố chánh sứ đáp: "Tuy ông ta giúp tôi thăng lên quan lớn, nhưng tôi cũng giúp ông ta rất nhiều điều, nhưng vì tránh tị hiềm, trước giờ đều là ông ta hạ mệnh lệnh tôi chấp hành, bình thường kỳ thật rất ít gặp nhau, do đó rất nhiều chuyện tôi cũng không biết rõ."
Dương Thu Trì thầm nghĩ vậy cũng đúng, giống như cái lão đầu heo tam cấp như lão thì đại sự mưu phản thế này đương nhiên không đem nói với lão được rồi, trừ khi đã kéo lão vào nhập bọn. Nếu như đã không kéo lão nhập bọn, cho thấy tên kia đã nhìn rõ ông cản bản chẳng phải là người thích hợp cho việc cùng tạo phản, do đó xài được thì xài, không xài được đạp đổ cũng chả sao.
Dương Thu Trì lại hỏi: "Ông ở nhà Mễ viên ngoại có trông thấy trung niên mắt lé bao giờ không?"
"Trung niên mắt lé?" Quyền bố chánh sứ dụng hai khủyu tay chỏi nửa người dậy nhìn Dương Thu Trì, trù trừ một lúc rồi đáp: "Dương đại nhân nói đây là Vương tiên sinh trong nhà Mễ viên ngoại phải không?"
"Vương tiên sinh là ai? Hắn ta mắt lé hay sao? Hiện giờ đang ở đâu?" Dương Thu Trì cũng chống tay nhỏm người dậy, cấp thiết hỏi.

"Vương tiện sinh là một trung niên trong hợp xướng đoàn, một con mắt hơi nhìn xéo, tôi nghe Mễ viên ngoại giới thiệu đó là tiên sinh dạy chữ cho nhà lão, và đối với y cực kỳ cung kính. Trước đây tôi có lần gặp y, trước kia nữa thì không, y là người rất cao ngạo, rất ít nói chuyện, nếu y là tiên sinh dạy chữ của Mễ viên ngoại, nhất định là đang ở trong Mễ phủ."
Mới khi nãy, Nam Cung Hùng đã trở về bẩm báo với Dương Thu Trì, nói rằng trong nhà của Mễ viên ngoại không phát hiện trung niên mắt lé nào cả, cho nên Dương Thu Trì hiện giờ mới hỏi: "Trong Mễ phủ không có, ta đã phái cẩm y vệ đi tra khám qua, nhà của lão ta không có người này."
Quyền bố chánh sứ nói: "Mễ phủ có hai tòa phủ đệ ở Vũ Xương thành, các người đã tra qua hết chưa?"
"Cái gì?" Dương Thu Trì cả kinh hỏi, "Cái lão già mập lùn này có tới hai trụ sở ở Vũ Xương thành cơ à?"
"Đúng vậy, vợ của Mễ viên ngoại là người dữ có tiếng. Mễ viên ngoại tuy là một người làm nghề buôn bán, không đọc qua mấy cuốn sách, nhưng lại thích giả thành kẻ thông thạo thơ văn, thường kết giao với những nữ tử ở thanh lâu có chút tài học. Những nữ tử mà ông ta nhìn trúng, thì liền không tiếc dùng trọng kim để mua về nạp làm tiểu thiếp. Do phu nhân của ông ta hung hãn, do đó không dám để ở nhà, mà bí mật kiến tạo một tiểu lâu khác trong thành Vũ Xương, len lén nuôi những tiểu thiếp của lão ở đó."
"Phu nhân của Mễ viên ngoại cũng không dám làm thái qua, cho dù đoán biết được ông ta kim ốc tàng kiều, nhưng chỉ cần không mang về nhà thì bà ta mở một mắt nhắm một mắt cho xong. Mễ viên ngoại xây cái lầu vàng để giấu người đẹp này ở chỗ rất bí mật, ông ta lại kín miệng như bưng, cho nên hầu như không một ai biết."
------------o0o------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui