Dương Thu Trì chỉ ra điều này, La thiên hộ tức thì sáng ra, gật đầu lia lịa, lòng nghĩ thật nguy hiểm, nếu như bản thân chưa hỏi cho ra lẽ đã đem lão đánh chết rồi, chết không có gì làm chứng, như vậy bản thân thật là phiền. Dù gì thì lão cũng là cao quan nhị phẩm của triều đình, không thể bị người ta làm càn khinh khi được. Rất may Dương Thu Trì kịp thời nhắc nhở, nếu không thì tiêu cho rồi! Nghĩ thế, y vội vã hỏi Dương Thu Trì xem nên làm thế nào.
"Đem lão lên đây, hỏi vài câu trước đã."
Quyền bố chánh sứ đã hôn mê đi, hai cẩm y vệ đưa lão trở lại công đường, bỏ đánh phịch xuống đất, cằm vào vào thạch bản, khiến đầu lưỡi bị cắn một miếng, đau đến nổi từ từ tỉnh lại.
Dương Thu Trì ra lệnh cho người dưới cởi dây trói ra, mang một cái ghế đặt ở giữa đại đường rồi đưa lão đến ngồi trên đó. Hắn lại phân công cẩm y vệ mang tới một bồn nước sạch, tự tay dùng khăn lông giặt nước sạch lau máu trên mặt lão, vừa lau vừa nhíu mày quát bảo cẩm y vệ: "Làm cái gì thế! Hạ thủ mạnh như vậy, thật là các ngươi phản hết rồi!"
Những cẩm y vệ kia đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu trong hồ lô của Dương Thu Trì đáng bán thuốc gì, nói chung là chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
Quyền bố chánh sứ vốn cho là trong cơn thịnh nộ vừa rồi La thiên hộ đã cho loạn côn đánh chết mình, không ngờ đánh có một lúc lại không đánh nữa. Tên cẩm y vệ chỉ huy sứ Dương Thu Trì này lại còn tự tay rửa mặt cho lão, dù sao thì trong thâm tâm cũng biết rõ Dương Thu Trì làm như vậy là đang ra vẻ ông thiện, mục đích cuối cùng cũng chỉ là để hỏi khẩu cung, nhưng Dương Thu Trì coi lão là con người, dù sao cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Chờ cho Dương Thu Trì lau sạch mặt cho lão xong, Quyền bố chánh sứ gian nan mở miệng nói: "Đa tạ Dương đại nhân."
Dương Thu Trì khẽ mỉm cười, ra lệnh cho cẩm y vệ mang bồn nước đã rửa loang đầy máu xuống, mang một cái ghế ra ngồi cạnh lão, trước hết thở dài một hơi rồi mới nói: "Quyền đại nhân, ta bị bức bất đắc dĩ mới làm vậy thôi, thỉnh ngài hiểu cho."
Quyền bố chánh sứ hàm hồ đáp: "Ta biết rồi, Dương đại nhân, nhưng mà ngài bất tất hỏi nhiều, ta không nói đâu."
Dương Thu Trì cười cười, chuyển thoại đề sang hướng khác: "Tôi biết ngài nghĩ cái gì, ngài tưởng chịu cho đến chỗ dựa của Mễ viên ngoại đến cứu ngài!"
Gương mặt hồng thủng và đầy vết thương sưng húp của Quyền bố chánh sứ chợt xuất hiện một nụ cười khổ, trong mắt hiện thần tình khâm phục, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Dương Thu Trì sinh nhai trong nghề điều tra hình sự lâu năm, tuy làm về pháp y, nhưng những chuyện liên quan đến thẩm vấn thế này đã quen thuộc quá rồi, không ăn được thịt heo thì cũng biết lợn nó ị như thế nào. Do đó, hắn biết trong tình huống như thế này, cần phải trước hết phong tuyến tâm lý của phạm nhân, đem cái cột trụ để chống chịu tinh thần của lão chặt đứt đi, chỉ có như thế mới có thể có được sự đột phá.
Đòn công tâm chiến này một khi thành công, sẽ có sự đột phá toàn diện đối với cộng đồng tội phạm, khi tra rõ toàn bộ tội phạm sẽ rất có lợi, và tự nguyện khai ra thì mạnh hơn gấp mấy lần những điều phải moi từng chút một bằng các phương pháp khác.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Ta biết Mễ viên ngoại có hậu đài là ai, con gái của Mễ viên ngoại gả cho con trai Từ Cảnh Xương của Định quốc công Từ Tăng Thọ, còn Từ Cảnh Xương là cháu của Từ hoàng hậu. Mễ viên ngoại có hoàng thân quốc thích nhà họ Từ làm hậu thuẫn, do đó các ngươi chẳng hề sợ gì, đúng không?"
Quyền bố chanh sứ cười cười, tuy nhiên nụ cười rất khó coi, nhưng vẫn không nói gì.
Trên mặt Dương Thu Trì hiện vẻ cười cợt: "Tuy Mễ viên ngoại có chỗ dựa lớn như vậy, nhưng ông có chắc là họ Mễ sẽ dùng chỗ dựa này cứu ông không? Và cái chỗ dựa này có thật sự là bảo vệ được các ông không?"
Nụ cười trên mặt Quyền bố chánh sứ lập tức ngưng đọng, lão chưa hề nghĩ đến vấn đề này, và khi lão bắt đầu nghĩ đến nó thì bấy giờ mới phát hiện vấn đề nguyên bổn rất nghiêm trọng.
Dương Thu Trì phát hiện sắc mặt của lão đã biến hóa, nói tiếp: "Quyền đại nhân, ta biết ông từ tri huyện rồi từng bước đạt đến vị trí này. Và mọi thứ đều là do Mễ viên ngoại cấp cho ông. Mễ viên ngoại lão có chỗ dựa lớn như thế, lại có tiền thông đường lối, do đó, ông trèo lên ngọn cây cao dĩ nhiên dễ dàng như cưỡi mây mà bay vậy."
"Nhưng mà, ông cũng nên biết, lão ta trước đây chẳng qua là muốn có bột để gột nên hồ, bây giờ lão chỉ có một con cờ trong tay, thì tại vì sao lão phải dùng để đỡ cho ông chứ? Chính là vì muốn ông trở thành bù nhìn của lão, nghe lời lão bày vẽ, cho nên bấy lâu nay lão mới làm vậy đó thôi. Nếu nghĩ kỹ, nhất định ông đã giúp lão làm không ít chuyện rồi đúng không? Không cần nói đâu xa, chỉ cần hai lần chẩn tai vừa rồi, ông giúp lão chiếm đoạt rồi, nhưng những thứ mà ông và Đàm tri phủ có được chẳng bằng con số lẻ của lão!"
"Hơn nữa, Mễ viên ngoại lão bảo các người giúp lão ta xâm chiếm hai đợt lương chẩn tai này chẳng phải là đem ra để kiếm tiền, mà là có mục đích khác! Điểm này ông có biết hay không?"
Quyền bố chánh sứ ngẩn ra, không tự chủ lắc lắc đầu.
Dương Thu Trì chợt chuyển đề tài câu chuyện, đột nhiên hỏi: "Ta hỏi ông, hàng gạo của Mễ viên ngoại bán với giá như thế nào ông biết không?"
Quyền bố chánh sứ không biết vì sao Dương Thu Trì lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, lại tiếp tục lắc đầu.
"Một chén gạo giá một lượng bạc!" Dương Thu Trì hậm hực, "Quyền đại nhân, nếu đổi lại là ông, gạo có giá cao như vậy, ông có mua không?"
Quyền bố chánh sứ lại lắc đầu, trong lòng đã đoán được ý tứ trong câu hỏi của Dương Thu Trì, khẩn trương nhìn hắn.
Dương Thu Trì tiếp: "Lời ta nói đến đây ắt ông đã đoán ra rồi, án theo lý mà nói, trong những năm thiên tại, lương thực sẽ có cơ hội bán được giá rất cao. Chỉ cần giá không cao bằng trời, lão bá tánh có thể chịu được, thì hàng gạo của Mễ viên ngoại có thể kiếm được một vố bộn là chuyện dễ dàng. Nhưng Mễ viên ngoại bán gạo ra với giá trên trời này làm gì, vì không ai có thể mua nổi với giá đó, như vậy có nghĩa là lão không muốn bán gạo ra, nhưng lại không muốn người khác phát hiện dụng tâm của lão, cho nên dùng giá cắt cổ này để giới hạn bán gạo."
"Lão không bán gạo, vậy mấy trăm vạn cân gạo dùng để chẩn tai mà lão lấy từ tay các ông đó dùng để làm gì? Ta cho rằng, Mễ viên ngoại lão lấy bao nhiêu lương thực từ trong tay các ông đó chẳng phải với mục đích bán với giá cao, mà là dùng vào một chuyện khác!"
"Mục đích gì?" Quyền bố chánh sứ khẩn trương hỏi, sự suy đoán trong lòng đã ngày càng rõ, nhưng lão không hy vọng nghe được kết quả như vậy, nhưng không thể không hỏi.
"Mấy trăm vạn cân lương thực đó lão ta cho dù có ăn đến già đến chết cũng không hết một phần. Lão ta căn bản không muốn bán ra, như vậy tích trữ lương thực nhiều như thế để làm gì? Trong tình huống nào thì cần nhiều lương thực như vậy? Người nào sẽ cần một lượng lớn như thế?"
"Quân lương? Lão ta đang chuẩn bị quân lương?" Quyền bố chánh sứ cất giọng run run, Dương Thu Trì hỏi mà như dẫn đường, mở ra một đại bí mật kinh thiên động địa dùm cho lão, để cho lão thấy thì ra bản thân bị người ta xỏ mũi dẫn đi lúc nào không hay.
"Đúng! Lão ta nhất định có liên quan đến các phần tử mưu phản của Kiến Văn dư đảng, vì bọn chúng mà trù tập quân lương, một khi khởi sự đánh đấm xảy ra, thì hậu cần là chuyện vô cùng quan trọng. Về mặt nào đó mà nói, thì chiến tranh chính là đánh về hậu cần, không có lương thảo thì dù quân đội có mạnh cách mấy cũng không chịu nổi một đòn."
Quyền bố chánh sứ tuy nghe chẳng hiểu lắm những lời của Dương Thu Trì vừa nói, nhưng hàm nghĩa trong lời của hắn thì lão biết. Nếu như Mễ viên ngoại có liên quan đến các phần tử mưu phản, như vậy bản thân lão.... Quyền bố chánh sứ không dám nghĩ tiếp nữa, mồ hôi lạnh trên trán đã rớt xuống từng giọt, không biết là vì đau đớn hay là vì sợ sệt kinh khủng.
Dương Thu Trì lại hỏi: "Mễ viên ngoại trước đây đã từng khiến ông tham lam lương thực bao giờ chưa?"
Phòng tuyến tâm lý của Quyền bố chánh sứ đã bắt đầu xung động, chỉ cần bản thân dính vào lưới, thì do chuyện tham ô lương thực chẩn tai này có mục tiêu rất lớn, liên hệ đến nhiều người, cho nên rất dễ bị tra ra, không thể nào ẩn man được. Hơn nữa, sự tình lần này cũng đủ rơi đầu rồi, không cần quan tâm đến nhiều chuyện đại loại khác nữa, cho nên lão gật đầu.
"Ông đem mọi chuyện kể lại hết xem nào." Dương Thu Trì bảo, thấy Quyền bố chánh sứ hơi do dự, liền bổ sung: "Quyền đại nhân, ta đang giúp ông, ta đã giúp ông nhìn tình cảnh trước mắt của mình, nếu như ông nhìn không rõ, thì Mễ viên ngoại phạm ở đây là tử tội mưu phản, ông là tòng phạm, đến lúc đó tru di cửu tộc, lăng trì xử tử... thì có hối hận cũng không kịp.
Mắt Quyền bố chánh sứ thoáng tia khủng bố, chần chờ một chút rồi hỏi: "Chỉ bằng cất giấu một lương lương thực lớn, không thể khép tội mưu phản a?"
Dương Thu Trì cũng đã nhìn ra Quyền bố chánh sứ vẫn còn chưa hiểu rõ con người chân thật của Mễ viên ngoại, nếu như không thể khiến Quyền bố chánh sứ tin là Mễ viên ngoại phạm tội mưu phản, trong lòng lão sẽ còn tồn tại sự hy vọng, như vậy sẽ không thể như thật mà khai ra.
Dương Thu Trì hỏi Quyền bố chánh sứ: "Ông đã từng phụ trách chẩn tai trước đây chưa?"
Quyền bố chánh sứ gật đầu: "Có phụ trách qua, tôi làm quan lâu năm như vậy, chẩn tai ít nhất cũng sáu bảy lần rồi."
"Vậy những năm đói khổ trước đây, trong thành Vũ Xương có nhiều dân đói như vậy không?"
Quyền bố chánh sứ hơi ngẩn ra, nghĩ đi nghĩ lại một chút, lắc đầu đáp: "Tuy cũng có dân đói, nhưng không nhiều như vậy."
"Vậy ông biết vì sao lần lại nhiều dân đói như vậy không?"
Quyền bố chánh sứ lắc đầu.
"Vậy ông biết dân đói vì sao đêm nay dân đói lại kéo đến tri phủ nha môn như vậy?"
"Bọn họ nghe có người nói đêm nay sẽ phát lương."
"Ông và Đàm tri phủ đều biết lương chẩn tai của các ông đã cấp cho Mễ viên ngoại hết rồi, và chúng đã hoán thành bạc trắng chất như núi trong nội trạch của các ông, do đó, tin tức phát lương nhất định không phải là từ các ông mà ra, nếu không thì các ông lấy đâu ra gạo cấp cho dân chúng?"
Quyền bố chánh sứ nghe Dương Thu Trì nói giúp lão đủ chỗ, giúp lão phân tích, thậm chí thật sự cầu thị giúp lão phân rõ trách nhiệm, không khỏi thập phần cảm kích, địch ý trong lòng đã giảm đi rất nhiều, cho nên trả lời: "Đại nhân nói không sai, không phải do tôi và Đàm tri phủ tán bố ra, lúc đó mọi người đã bàn kỹ với Mễ viên ngoại, lương thực vân chuyển xong xuôi lập tức phóng hỏa thiêu kho lương, chuyện phóng hỏa do ông ta an bài, nhưng không hề nói đến phát lương thực, càng không đề cập đến việc tán bố tin tức phát lương."
"Ta tin lời ông, nếu như nhân vì hỏa tai thiêu hủy lương thực, dân đói cũng không nổi giận vì, chỉ có thể trách ông trời mà thôi. Nhưng một khi phát hiện trong kho căn bản chẳng có lương thực, nhất định sẽ dẫn tới bạo loạn. Đến lúc đó các ông chẳng thể nào làm quan được nữa, cho nên các ông sẽ không tự lấy đá mà chọi chân mình."
"Đa tạ đại nhân minh xét!" Quyền bố chánh sứ cảm khái nói.
"Tán bố tin tức phát lương rõ ràng là muốn gây bất lợi cho các ông, thậm chí muốn đưa các ông vào tử địa. Ông biết kẻ tán bố tin tức này là ai không? Ông biết người cổ động cướp lương trong dân đói kéo đến trước cửa tri phủ nha môn là ai không?"
Quyền bố chánh sứ đến lúc này còn không biết cái gì ẩn đằng sau những câu dẫn dụ này thì chẳng thể nào làm đến chức quan to như bố chánh sứ được, cho nên nghe lời Dương Thu Trì xong, lão tự lẩm bẩm hỏi: "Chẳng lẽ là, là Mễ viên ngoại làm hay sao?"
"Không phải lão thì còn ai?" Dương Thu Trì phân phù Kim sư gia đem khẩu cung của các gia nô và hộ viện của Mễ viên ngoại về chuyện tán phát tin tức và kích động cướp lương cho Quyền bố chánh xem. Quyền bố chánh sứ mới xem vài tờ hai tay đã run cầm cập, dường như không giữ nổi các tờ giấy ấy nữa.
Dương Thu Trì châm dầu vào lửa: "Nếu như hôm nay không kịp thời phát hiện âm mưu của Mễ viên ngoại, dân đói xông vào nha môn phát hiện trong kho chẳng hề có lương, hậu quả đối với ông và Đàm tri phủ thế nào ông nhất định hiểu rõ. Cho dù không bị dân đói đánh chết tươi, thì hai người cũng vì chuyện làm mất lương thực chẩn tai, dẫn đến dân đói bạo động mà bị chém đầu! Mễ viên ngoại rõ ràng là biết kết quả này, vì sao lại cố ý làm như thế, ông có biết hay không?"
"Vì sao?" Quyền bố chánh sứ đã sớm biết đáp án, nhưng vẫn không tự chủ cất tiếng hỏi.
"Nhân vì lão muốn các ông chết!"
Quyền bố chánh sứ kinh khủng co giật cơ mặt một hồi, lầm bầm nói: "Chẳng thể nào, nếu theo như lời ngài nói, lão nhất mực nâng tôi lên để lợi dụng tôi, nhưng hiên tại tôi mới năm chục tuổi mà đã ngồi ở chức quan cao nhị phẩm, tôi có giá trị lợi dụng hơn nhiều, vì sao lão lại đem sự đầu tư cực khổ như thế hủy đi?"
"Bởi vì lão ta muốn lợi dụng cái chết của ông để đốt lên ngọn lửa làm cái cớ cho việc mưu phản!" Dương Thu Trì lạnh giọng tiếp: "Các ngươi là tham quan chiếm đoạt lương thực chẩn tai như vậy, vừa khéo là món để chúng tuyên dương triều đình hiện nay hiếp đáp dân tình, đó là chứng cứ tốt nhất cho chuyện quan bức dân phản, khi dân đói xông vào rồi, bọn chúng sẽ nhân cơ hội hỗn loạn đó giết chết mấy tên cẩu quan hiếp đáp dân đen các ông!"
"Giết chết quan viên của triều đình, xông vào nha môn cướp lương... Dân đói đối mặt với tình huống như vậy, còn đường nào lui nữa sao? Đến lúc này, bọn họ vỗ tay hô lên một mục tiêu, giương cờ chiêu binh, mấy vạn dân đói nhau nhau hưởng ứng, nhân thế đó đoạt lấy Vũ Xương thành!"
"Bọn họ muốn dùng cái chết của các ông để bức mấy vạn dân đói không còn đường lui, cùng bọn chúng tạo phản. Bước đầu tiên cho tiến trình tạo phản của chúng chính là lấy máu của các ông làm xuất phát điểm, ông lại ở đây trông chờ lão ta đến cứu ông sao?"
Những lời Dương Thu Trì nói này đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Quyền bố chánh sứ, toàn thân lão hiện giờ giống như rơi vào một hố băng, người mà lão nhất trực hy vọng cậy nhờ không ngờ lại là người dự mưu hãm hại lão, là người muốn kéo lão xuống mười tám tầng địa ngục!
Quyền bố chánh sứ cố gắng bám chặt vào cọng cỏ trên miệng giếng cuối cùng, cố gắng nói: "Âm mưu của ông ta hiện giờ chẳng phải là không thành công rồi sao? Ta và ông ta cùng cưỡi ngựa trên đường hẹp, ông ta nhất định phải ra tay cứu ta chứ. Con rể của ông ta chính là cháu ruột của đương kim hoàng hậu, là Định quốc công, là hoàng thân quốc thích, nhất định sẽ cứu..."
Lời tuy nói như thế, nhưng từ hơi thở nặng nhọc và ánh mắt tuyệt vọng của Quyền bố chánh sứ, có thể thấy ngay cả lời của bản thân ông ta mà ông ta cũng chẳng dám tin.
Nhưng mà, Dương Thu Trì đã quyết định cắt luôn dúm cỏ cứu mệnh cuối cùng này của lão: "Đừng có nằm mộng nữa, lão ta sẽ không cứu ông đâu, và cứu ông không nổi đâu!"
"Vì sao?" Quyền bố chánh sứ cất giọng khàn khàn hỏi.
------------o0o------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...