Nạp Thiếp Ký

Trên đường lớn nơi nào cũng có người đói nằm ngồi ngổn ngang, gió lạnh thổi mạnh, dân đói run lên cầm cập.
Dương Thu Trì đến bên cạnh cô bé nhỏ, cầm tay nó lắc lắc, cảm giác tay của nó lạnh như băng. CÔ bé gian nan mở đôi mắt nhìn Dương Thu Trì, sau đó ngất đi.
Cô bé còn sống, Dương Thu Trì lại lắc lắc hài tử trong lòng trung niên phụ nhân, thấy không có phản ứng, sờ động mạch cảnh của nó thì thấy không còn mạch đập nữa, đôi trung niên nam nữ cũng không còn chút mạch đập nào.
Dương Thu Trì vạch mí mắt của họ ra, dùng tay đè lên nhãn châu, thấy con ngươi bị ép biến hình sau khi bỏ ra không hề khôi phục lại hình tròn, lòng hắn trầm xuống, dùng tay hoạt động cầm của họ một lúc, cảm giác thi cương đã xuất hiện, vì thế có thể xác định, đôi trung niên nam nữ và đứa bé trai trong lòng họ đều đã chết hết rồi.
Tống Vân Nhi cũng buồn bã nói: "Ca, bọn họ thật đáng thương, chúng ta cứu họ đi."
Dương Thu Trì cũng đang có ý đó, gật gật đầu: "Muội mau ẵm cô bé vào trong tửu lâu di."
"Còn cha mẹ nó thì sao?" Tống Vân Nhi hỏi.

Dương Thu Trì lắc đầu: "Họ đã chết rồi, cả đứa nhỏ này cũng chết." Xong, hắn quay sang bảo Nam Cung Hùng: "Ngươi phái người đi gọi quan binh tuần tra đem chôn thi thể của họ."
Xem ra hiện tại người đói quá nhiều, đói chết, bệnh chết, lạnh chết, và còn có cướp tranh lương thực bị xử tử khẳng định cũng không ít, quan phủ nhất định là đào một hố to chôn được mấy trăm người, khi sắp đầy mới lấp đất lại.
Tống Vân Nhi chẳng để ý gì đến sự dơ dáy trên người cô bé, ẵm nó vào lòng, thấy nhẹ hều như chẳng có vật gì, rồi nhanh chân bước vào tửu lâu.
Sau khi trở về phòng ăn trên lầu, Dương Thu Trì nhờ chưởng quỹ nhanh chóng mang đến một cái mền, bảo Tống Vân Nhi cởi quần áo lam lũ của cô bé, cho mặc áo bó sát người, dùng mền quấn kín lại, đồng thời phân phù chưởng quỹ hâm cháo mang lên bón cho cô bé.
Ăn từng chút một, cô bé nhỏ lấy lại tinh thần, rồi húp được một chén cháo, xong còn muốn ăn thêm. Tống Vân Nhi bới một chén cơm đưa cho nó ăn, tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền vội vã cản lại, nói như vậy sẽ bị chết no, vì trước đây trong thôn của mình cũng có người đói, có người sau khi nhận được phần lương phát chẩn, đói quá rồi nên nhanh chóng nấu cơm ăn, kết quả bị no vỡ bụng chết. Do đó, mới đầu sau khi đói quá không được ăn nhiều, và cũng không được ăn đồ cứng.
Tống Vân Nhi không hề trải qua hay cứu qua người đói, nên nghe lời Nguyệt Thiền nói, nhìn ánh mắt đầy khát vọng của cô bé nhỏ, cảm thấy thật do dự, không biết nên làm thế nào, đành nhìn Dương Thu Trì cầu cứu.
Dương Thu trì gật đầu: "Nguyệt Thiền nói đúng, từ từ ăn, trước hết xoa tay xoa chân cho nó đã, cho nó uống chút canh, chờ bao tử từ từ hồi phục thì bón thêm ít cháo, chờ nó có thể tự do hoạt động thì mới cho ăn cơm."
Được sự chỉ dẫn của Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi tự tin hơn, cho lò sưởi trong phòng đượm thêm, quấn mền chặt hơn, rồi cùng tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền không ngừng xoa chân tay của cô bé.
Sau khi ăn xong bát cháo, cô bé ngủ mê đi một lúc, khi tỉnh lại thì nói khát nước, Dương Thu Trì lại cho người cho nó uống một chén nước cơm nhỏ.
Nghỉ thêm một chút, ánh mắt của cô bé từ từ có thần, dùng giọng yếu ớt nói: "Cảm tạ đại gia, cảm tạ tiểu thư, cha mẹ con đâu? Còn đệ đệ của con nữa?"
Tống Vân Nhi cầm tay nó, hơi áy náy đáp: "Đã chết hết rồi."

Cô bé bật khóc nức nở.
Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc, người đã chết rồi em khóc còn có ích gì, hiện giờ tự chiếu cố bản thân khẩn yếu hơn." Nói xong vừa xoa bóp hai chân lạnh ngắt của cô bé, vừa thủ thỉ: "Em yên tâm đi, thiếu gia của chúng ta có tâm địa tốt lắm, nhất định sẽ cứu tính mệnh cho em."
Tiểu cô nương khóc lóc thưa: "Đa ta ơn cứu mệnh của đại gia, Lô Oái cảm kích bất tận."
"Lô Oái (Lô hội, nha đam)? Tên của ngươi là Lô Oái?" Dương Thu Trì hỏi.
Cô bé gật đầu.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, sao mà lấy cái tên gì kỳ vậy, nhưng cũng chả trách, người ở nông thôn mà, lại là con gái nữa, tùy tiện lấy cái tên cây cỏ gì đó là được. Thấy cô bé lấy lại tinh thần rồi, hắn cho người bón cho nó chút cháo nữa, trong đó có nghiền thêm ít cá Vũ Xương.
Cứ như vậy bận rộn thêm hơn nửa canh giờ, tay chân Lô Oái từ từ ấm trở lại, sau khi ăn thêm chén cháo có thịt cá Vũ Xương, đã lấy lại tinh thần rất nhiều. Dương Thu Trì bảo Nguyệt Thiền ra ngoài đi mua cho Lô Oái vài bộ áo quần ấm, bảo cô bé mặc vào.

Dương Thu Trì hỏi: "Lô Oái, quê của ngươi ở đâu?"
"Hồ Quảng, Đức An Phủ, thôn ba cây liễu."
"Đức An phủ?" Dương Thu Trì không hề có ấn tượng, không biết đó là nơi nào, liền nhìn Kim sư gia.
Kim sư gia nói: "Đức An phủ ở tây bắc Vũ Xương, cách đây vài trăm dặm."
------------o0o------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui