"Mẹ muội hơi do dự, một là không biết sư phụ của muội, hai là bà không hy vọng một nữ hài tử như muội là múa thương đập gậy, nên chần chờ nói cần phải hỏi ý kiến của cha muội. Sư phụ không nói gì, lập tức cùng trở về nhà gặp cha muội."
"Lúc đó cha muội còn là một chủ bộ, nghe ý của sư phụ rồi người tuy không phản đối muội học võ, nhưng cũng không có ý đó, lại không hiểu rõ sư phụ nên chối từ. Sư phụ không bực mình, cũng không ép, chỉ mỗi ngày đều chạy đến nha môn tìm cha muội, trời gầm cũng không động, mỗi ngày đều hỏi có một câu, có đồng ý cho muội làm đồ đệ của người hay không, không đồng ý thì đi ngay, ngày hôm sau lại trở lại. Cuối cùng cha muội bị bức không còn cách nào khác, bèn đưa ra một nan đề muốn xem xét bản lĩnh của sư phụ."
"Thế là sư phụ ngay trước mặt chúng tôi thể hiện một ngón công phu, người lấy một vốc đồng tiền quẳng lên không trung, sau đó phóng lên đưa ngón tay búng mớ đồng tiền đó thành từng viên đạn bắn đính vào cột, chẳng có đồng nào rơi xuống đất."
"Cha muội vô cùng cả kinh, thấy sư phụ của muội tài ba như vậy, biết là giang hồ dị nhân, nếu như người ta đã nhìn trúng con gái của người rồi muốn thu làm đồ đệ, thì không đạt được mục đích không chịu thôi. Hiện giờ sau mấy lần khẩn cầu mà không đạt được mục đích, nói không chừng sẽ trở mặt, len lén bắt muội đi, đến lúc đó thì phiền phức rồi. Trong lúc không còn cách nào khác, người mới đồng ý cho muội theo sư phụ làm đồ đệ, từ đó muội bắt đầu học công phu."
Dương Thu Trì nghe mà mắt trợn tròn, dùng một vốc đồng tiền cỡ mười cái trong lúc rơi xuống đất đó mà búng đi hết đã khó rồi, lại còn búng đồng tiền găm vào trong cột gỗ thật là quá khó. Thứ nhãn thần, tốc độ, công lực búng tay này kém bất kỳ cái nào đều không thể thành công.
Tống Vân Nhi có thể trong chớp mắt đếm trọn được một số lượng đồng tiền khá lớn được ném ra, mục lực thuộc hàng khó kiếm rồi, sự phụ của nàng có lẽ là nhìn thấy khả năng trời cho này phù hợp với lộ số võ công của mình nên mới nhận nàng làm đồ đệ. Trong vũ lâm rất khó tìm sư phụ giỏi, nhưng đồ đệ giỏi còn khó tìm hơn. Gặp phải Tống Vân Nhi có thiên tư tốt như vậy, hèn gì sư phụ của nàng chấp ý phải thu cho được nàng.
Dương Thu Trì cười hỏi: "Ta chưa hề gặp qua sư phụ của muội bao giờ, lão nhân gia người hiện giờ ở đâu?"
"Cái gì mà lão nhân gia. Sư phụ của muội mới ba chục tuổi đầu thôi!"
"A?" Dương Thu Trì cả kinh, "ba chục tuổi mà võ công xuất sắc như vậy, tới trăm tuổi chắc là biến thành thiên hạ vô địch thủ rồi?"
"Hì hì..." Tống Vân Nhi cười nói, "Không cần đến 100 tuổi, muội dám nói đương kim võ lâm sợ rằng chẳng có ai thắng được sư phụ của muội."
"Ý tứ của muội là sư phụ của muội ba chục tuổi đầu đã thiên hạ vô địch rồi sao?" Dương Thu Trì chớp chớp mắt cười.
"Không tin thì thôi!" Tống Vân Nhi dẩu đôi môi hồng.
"Tin tin, ta tin!" Dương Thu Trì vội vã thu lại nụ cười, làm ra vẻ nghiêm nghị hỏi 'Vậy sư phụ của muội đâu? Sao ta chẳng lần nào thấy người vậy?"
"Đừng nói gì huynh, hiện giờ ngay cả muội cũng khó gặp mặt người." Tống Vân Nhi thở dài.
Dương Thu Trì kỳ quái: "Không phải như vậy chứ?"
"Muội từ lúc năm tuổi đã bắt đầu học công phu, lúc đó người ở trong nhà muội. Suốt ngày suốt đêm đều ở cạnh muội, lúc muội mười hai tuổi, người nói có thể dạy được muội cái gì đều đã dạy hết rồi, còn lại chỉ là muội cần luyện hỏa hầu và kinh nghiệm mà thôi. Từ đó trở đi, sư phụ thật lâu mới quay lại tìm muội, khảo sát võ công và sự tiến triển của muội, do đó lâu quá rồi muội chưa từng gặp lão nhân gia người."
Xa đội tiếp tục đi thêm mười dặm nữa thì dừng lại, tiếp đó có tiếng vó ngựa chạy vội lại trước đầu xe, tiếp đó là tiếng của Nam Cung Hùng: "Đại nhân, chúng tôi đã phát hiện xe ngựa khả nghi ở Đông Môn độ rồi!"
Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền mở cửa rèm, Dương Thu Trì thò đầu ra vui mừng hỏi: "Ở chỗ nào?"
"Khoảng một dặm ngay lối rẽ phía trước có một lò than lớn, có hơn mười xe hàng hóa dừng lại ở đó, hình dáng xe đều phù hợp với lời của đại nhân nói. Chúc hạ không biết rốt cuộc là chiếc xe nào, bèn bắt tất tần tật họ lại, chờ đại nhân thẩm định."
"Giỏi!" Dương Thu Trì hưng phấn nói, "Đến Đông Môn độ!"
Đường lộ ở đây không còn tốt như quan đạo, gập ghềnh khiến xe lắc lư lệ hại, nhưng dù sao thì xe hàng hóa có thể tiến vào, xe ngựa hòa hoa của Dương Thu Trì dù sao cũng có thể tiến.
Một dặm đường cong cong quẹo quẹo rồi cũng qua, họ đến một khoảng trống có hơn mười xe ngựa chở hàng đang đậu. Một bộ phận cẩm y vệ đã đi đến đây trước bắt đầu làm công tác cảnh giới, mọi người đều bị tập trung lại một chỗ, bị cẩm y vệ cầm đao canh gác.
Thấy Dương Thu Trì xuống xe, Nam Cung Hùng quát bảo đám hán tử đốt lò than: "Lão gia đến rồi, còn không mau quỳ xuống nghênh tiếp!"
Những hán tử đó thấy các hộ vệ cầm đao sáng loáng, không dám nói nửa tiếng không. Tuy Dương Thu Trì không mặc quan phục, nhưng thấy dáng vẻ và bộ hạ như vậy, nhất định là quan phủ lão gia rồi. Các lão bá tính Trung quốc cổ đại đều sợ quan, không cần biết quan này có quản được mình hay không, chỉ cần nhìn thấy quan là sợ, thấy áo quan là lập tức quỳ xuống lạy, vì đó chính là quy củ.
Dương Thu Trì cảm thấy làm quan ở thời cổ đại thật uy phong, đấy là chưa kể chức tước hiện giờ của hắn chẳng là gì, nếu sau này mà bản thân hắn quản lý một mẫu tam công đất gì đó, nói không chừng còn hoành tẩu bốn phương chứ chẳng chơi.
(cont)
------------o0o--------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...