Do "Tật đố" là một trong bảy lý do "Thất xuất" để thôi vợ, nên các nữ nhân thời cổ đại không hề dám biểu hiện ra ngoài, nhưng người có danh trong chuyện này cũng không ít.
Ví dụ như đại thi nhân Tô Đông Pha có một bằng hữu tên là Trần Quý Thường. Y có một người vợ có lòng ghen rất dữ dội, mỗi khi Trần Quý Thường thết tiệc đãi khách, có ca nữ hầu rượu, thì đều dùng gậy gỗ gõ mạnh vào tường, mắng nhiếc cho khách bỏ đi. Sau chuyện này Tô Đông Pha dùng tiếng sư tử hống để ngầm chỉ tiếng rống quát của những người vợ hung dữ, còn làm một bài thơ dài nhan đề "Nhân chuyện Ngô Đức kể về Trần Quy Thường", trong đó có hai câu:
"Chợt nghe sư tử Hà Đông rống
Gậy chống rời tay lòng ngẩn ngơ"
"Hà Đông" ở đây là mượn câu thơ "Hà Đông nữ nhân thân tính liễu" của Đỗ Phủ ám chỉ vợ Liễu thị của họ Trần, người đời sau liền mượn câu "Hà Đông sư hống" để làm danh xưng của những bà vợ dữ. Vì thế có thể thấy, thời cổ đại thuộc vào loại hũ dấm chua (hay ghen) này vẫn có, nhưng ác độc như vợ của Dương Thanh Thủy quả thật là vô cùng hiếm có.
Tống đồng tri nghe Chu thị mắng quá ác độc, liền quát: "Trên đại đường, không được phát ra những lời ô uế, nếu không vả miệng."
Chu thị lúc này mới ngậm miệng.
Căn cứ vào chứng minh của Chu thị, Dương Thanh Thủy đích xác đã vì tam di thái mà bị Dương lão thái gia đánh qua.
Dương Thu Trì cho ả lui, bắt đầu thẩm vấn tiếp Dương Thanh Thủy.
Dương Thanh Thủy không biết vì sao lại bị đề thẩm tiếp, vô cùng khẩn trương, vừa tiến vào trong thấy Tống đồng tri, Dương Thu Trì và La huyện thừa mặt trầm như thủy, nên càng khủng hoảng hơn. Y ngồi phịch xuống ghế, không dám hỏi loạn.
Dương Thu Trì hỏi: "Ngươi vừa rồi nói trong đêm tam di nương chết đó, ngươi nhất mực ở nhà, có nương tử và nha hoàn làm chứng, đúng như vậy không?"
Dương Thanh Thủy nghe câu hỏi này, lòng liền rúng động, đã đoán là trước đó đã có chỗ hở gì đó rồi, chỉ biết cúi đầu dạ nhỏ.
Tống đồng tri vỗ bàn quát: "Nói bậy! Nương, nương tử Chu thị của ngươi suốt, suốt đêm rõ ràng là đến phòng của nhị di nương nói chuyện phiếm, hùa nhau nói về chuyện tam di nương làm chuyện mất mặt lúc ban ngày, thì, thì còn đâu mà làm chứng cho ngươi?"
Dương Thanh Thủy tức thời tái mặt, ấp úng không biết đáp như thế nào.
Lúc này trong đại đường không có búa gỗ để vỗ bàn, Tống đồng tri chỉ biết dùng tay, nên có phần hơi đau. Lão lại quát: "Giấu đầu lòi đuôi, người đâu, kéo hắn ra ngoài đánh ba mươi hèo cho ta!"
Các bộ khoái đồng thanh đáp ứng, bước lên định kéo Dương Thanh Thủy ra ngoài.
Dương Thanh Thủy sợ đến nỗi té luôn xuống ghế, quỳ mọp dưới đất luôn miệng thưa: "Đại nhân tha tội! Tôi khai, tôi khai, đêm đó tôi đã trèo tường ra ngoài."
Tống đồng tri hỏi dồn: "Có cửa chính ngươi không đi, trèo tường để làm gì? Chẳng phải gian cũng là đạo tặc, nói mau! Có phải là ngươi chạy đến lầu nhỏ đó giết tam di thái hay không?"
"Không có, không có, tôi không có giết tam di thái. Những lời tôi khai trước đây đều là sự thực, tôi tuy giận nàng bội tín khi nghĩa, gả cho cha tôi, nhưng dù gì thì chỉ tức trong lòng mà thôi, sau đó thì coi nó như số mạng. Nếu như tôi hận nàng ta, sẽ không nói giúp cho nàng, lại còn bị cha tôi đánh cho một trận, suốt cả tháng không ngồi dậy nổi."
Đây quả là lời thật, nếu như y hận tam di nương, căn bản không không quản gì đến chuyện của nàng, thậm chí còn mượn đao giết người, khiến cho nhị di thái hay mấy người khác đối phó với tam di thái, còn bản thân thì tọa sơn quan hổ đấu chẳng phải là thống khoái hay sao?
Dương Thu Trì hỏi: "Vậy rốt cuộc ngươi treo tường ra ngoài làm gì? Chẳng phải là đến căn lầu nhỏ đó sao?"
Dương Thanh Thủy cúi đầu, hơi có chút thương cảm: "Không sai, thật ra tôi đến chỗ của tam di thái, nhân vì tôi thật lo cho nàng, lo là xảy ra chuyện lớn như vậy nàng ta sẽ nghĩ không thông."
Dương Thu Trì nghe thế liền cảm thấy hứng thú, hỏi: "Người đến đó lúc nào?"
"Gần canh tư."
Tim Dương Thu Trì đột nhiên đập mạnh, canh bốn sao? Đó chẳng phải là thời gian tam di thái bị giết hay sao? Nghĩ vậy hắn liền hỏi gấp: "Ngươi lúc đó ở đâu, nhìn thấy cái gì?"
"Tôi chỉ đến cửa vườn, không tiến vào, chỉ đứng nhìn nhìn một lúc rồi đi."
"Cửa vườn của căn lầu đó chẳng phải là bị khóa hay sao?"
"Lúc tôi đến thì đã bị mở rồi."
Dương Thu Trì cả kinh: "Cái gì? Cửa vườn bị mở? Ai mở?"
Dương Thanh Thủy hơi trì nghi, thấp giọng đáp: "Tôi không rõ."
Y nhất định là biết! Chỉ có điều không thể nói ra tên người này được! Tâm Dương Thu Trì liền sáng lên, hơi ngẫm nghĩ một chút, sau đó tưởng ngay tới một người. Chỉ có điều, hắn không gấp truy ra vấn đề này, trước hết khẽ đánh lạc hướng một chút, chuyển sang hỏi: "Cửa vườn được ai khóa từ bên ngoài, ngươi có biết không?"
"Là lão thái gia bảo Bàng quản gia khóa lại." Dương Thanh Thủy ngẫm nghĩ, rồi bổ sung: "Nhưng chìa khóa nằm,... nằm trong tay cha tôi."
"Vậy ngươi đứng ở ngoài lâu không?"
"Đi qua lại một chút rồi về ngay." Lời Dương Thanh Thủy nói rất nhỏ, có vẻ rất cẩn thận.
"Ngươi không phải chuẩn bị đi xem tam di thái có chuyện gì hay sao? Sao vừa đến đã quay về?" Dương Thu Trì truy vấn, "Có phải là nhìn thấy ai đó ở trên lầu phải không?"
Tống đồng tri đã nghe ra vấn đề, nếu như Dương Thanh Thủy lúc đó thấy có người xuất hiện trong tiểu lâu, thì người đó rất có khả năng là hung thủ! Xem ra đây là đột phá trọng đại rồi, tim lão không khỏi đập rộn lên, quát: "Mau nói ra! Ngươi, người rốt cuộc đã nhìn thấy ai?"
Dương Thanh Thủy lúc này vô cùng hoảng loạn: "Không, không nhìn thấy ai cả."
Tống đồng tri phất tay định cho dùng hình phạt, Dương Thu Trì liền ngăn lại, hỏi Dương Thanh Thủy: "Ngươi cố ý đến xem tam di nương, cửa vườn vốn là được khóa lại không ngờ lại bị mở ra, trước đây ngươi nói rất quan tâm nàng ta, thậm chí muốn chuẩn bị đem nàng ta đi trốn, phải không nào? Sao bây giờ không chịu nhìn xem ai đã tiến lên trên lầu là đi ngay? Dường như nhưng lời ngươi nói trước đây chẳng phù hợp chút nào."
Dương Thanh Thủy đỏ mặt xong rồi lại tái mặt, không biết đáp như thế nào.
Dương Thu Trì mỉm cười nói: "Kỳ thật ta biết ngươi rất khó xử, bởi vì người ấy xuất hiện vào lúc đó rõ ràng là có ý đồ bất lợi đối với tam di nương, và lúc này người hận tam di thái nhất ngoại trừ bốn người trong phòng nhị di thái ra, chỉ sợ chỉ còn có lão thái gia nữa mà thôi."
"Và chỉ có lão thái gia mới khiến ngươi nhìn thấy rồi giống như chuột thấy mèo, vội vã bỏ đi không dám dừng lại. Nhân vì nếu như để cho lão thái gia biết ngươi ban đêm ban hôm chạy đến lầu của tam di thái, chỉ sợ tiếp theo đó không phải là một tháng không xuống giường nổi mà thôi đâu. Ta nói có đúng không nào?"
Dương Thanh Thủy lúc này ngẩn ra, vị đường đệ này sao cái gì cũng biết hết vậy, dường như không gì có thể giấu giếm gã được cả vậy.
Từ biểu tình trên mặt của Dương Thanh Thủy, Tống đồng tri và Tống Vân Nhi đều biết Dương Thu Trì đã đoán đúng, không khỏi nghệch người ra, chẳng lẽ quanh đi quẩn lại cả nửa ngày, lão thái gia rốt cuộc là người giết tam di thái?
Rất có khả năng! Dương lão thái gia sủng ái tam di thái phi thường, nếu như lão không yêu thích nàng, sẽ không đi tranh nàng với con trai. Nhưng tam di thái sau khi phát hoa si làm mất mặt cả đám, làm hại đến gia phong của nhà họ Dương, khi Dương lão thái gia bình tĩnh lại nhất định là cảm thấy chuyện này khó xử vô cùng. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể để tam di thái tự sát mới có thể miễn cưỡng hoán trở về chút thể diện.
Và thế là Dương lão thái gia đương đêm đã đến tiểu các lâu, dùng thuốc mê khiến bà vú Lữ thị và nha hoàn Tri Xuân ngủ say, sau đó từ cửa sổ tiềm nhập vào trong phòng, xiết cổ chết tam di nương, rồi ngụy trang thành treo cổ tự sát!
(cont)
------------o0o--------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...