Trong cơn mộng, hắn lại trở về với lần mây mưa đầu tiên với Băng nhi trên huyền nhai năm xưa. Bổn thân chuyện đó cũng là ký ức thực thực ảo ảo, nên trong mộng hắn càn mê mang hơn - đó là một bãi cát, bãi cát nóng bức, Băng nhi ôm lấy hắn, thân hình mềm mịn của nàng như con rắn quấn lấy hắn. Một bàn tay mịn linh hoạt xảo diệu sờ nắn khắp người hắn, chỗ nào sờ qua đều giồng như tiếng đàn đinh đông sâu lắng, nhất mực thoải mái đến tận xương tủy.
Bàn tay mềm của Băng nhi vần về chuyển lộ, lần đến bụng dưới, để rồi dừng lại.
Hắn gấp lên! Hắn chụp lấy tay nàng yêu cầu nó chui vào nội khố, như mà dây buộc khố quá chặt - đáng chết! Ai lại làm chuyện khuyết đứt này vậy kìa, cột khố của hắn sao mà chặt thế!
Bàn tay êm dịu đó như tiểu cô nương e ấp, muốn bỏ chạy. Chạy đằng trời! Bắt cổ, đem bỏ lên tháp pháo cao cao!
Tiểu cô nước phảng phất như bị đốt, giật bắn lên định đào tẩu. Đào tẩu sao cho thoát chứ! Đè chặt! Không cho động.
Nhè nhẹ, bàn tay êm không trốn tránh nữa, đúng rồi, vuốt ve êm dịu vậy đó, ừ..., bực quá vầy nè, cách giày gãi ngứa! Hắn muốn bảo Băng nhi thò tay vào, nhưng miệng đã bị môi mềm của nàng khép chặt.
Băng nhi là thông minh nhất mà, hắn luôn tin như vầy. Và thế là, bàn tay linh xảo đó vuốt xuống, đến đùi, dùng lại, đắn đo một chút, rồi như quỷ tiến thôn, thăm dò, từ từ đó, từ từ, đúng rồi, từ từ theo ống nội khố tiến lên trên.
Tim hắn muốn nhảy ra ngoài, kích động quá mà!
Đụng rồi, bàn tay mềm của Băng nhi đã lần tới tháp pháo cao dịu vợi của hắn rồi, nhưng sao lại hoảng hốt lùi xa vậy kìa.
Trời ạ...!
Băng nhi phảng phất như tích trữ đủ dũng khí giống như lực lượng tích súc của địa chấn dưới đáy biển vậy, tiếp đó là bùng phát trào dâng! Nàng từ từ đưa bàn tay thon lần trở lại, dừng ở ở bên cạnh tháp pháo một chút, rồi như rồng dài quấn quanh tháp biến thành con gà mái ấp con, dùng cánh ôm con vào lòng.
Ốm áp quá, thoải mái qua...! Cảm giác đó như sóng biển ôm ấp toàn thân, a...! Thật là thoái mái khắp cả người. Ngay cả tiếng than cũng thoái mái!
Nhưng mà, con gà mái đó dường như không biết làm cách nào để ôm ấp con, bóp, miết, day, lắc, dứt, kéo.... ái chà....
Phảng phất như cái đèn biển giữa cơn sóng gió dữ tợn, lại giống như củ cà rốt giữa đám đất chắc đang bị một đứa bé đang dùng hết sức lực lắc lư. Ai dà.... Băng nhi, ta biết nàng có lòng muốn giúp ta, nhưng làm như vậy gãy làm sao?
Chụp bàn tay nhỏ của nàng! Dạy nàng mới được...
Ừ, vậy đúng rồi đó, ừ ừ! Tháp đèn như sáng lên, cuồng phong bạo vũ từ từ không còn tung ảnh. Mây đen hết rồi, thái dương lộ ra thôi, bãi cát ấm dần, tiếp nhận sóng to, triều cường, hết lượt này đến lượt khác.
Khi núi lửa chuẩn bị phun trào, Dương Thu Trì giật mình tỉnh giác, thì ra là một giấc mộng xuân diễm lệ - không đúng, không phải mộng! Cái bàn tay êm dịu đó vẫn còn ở trong nội khố của hắn mà, đang động đật có quy luật theo sự khống chế của hắn. Cảm giác phun trào càng lúc càng mạnh trong hắn, sau lưng hắn chợt vang lên tiếng thở hỗn hễn của cô gái.
"Tuyết liên!"
Dương Thu Trì chụp giữ tay nàng lại: "Tuyết Liên! Đừng!"
"Lão gia...," thanh âm của Tuyết Liên thẹn thùng vô hạn, "Tuyết Liên là người của lão gia, lão gia bảo Tuyết Liên làm cái gì cũng được..."
Quách Tuyết Liên giọng chuyển thỏ thẻ, khí thở như lan, thân mình nhỏ nhắn áp sát lưng hắn, một cánh tay nhỏ nắm giữ cậu em trai của hắn. Tuy hiện giờ bàn tay đó bị hắn chụp giữ không cho động, nhưng năm ngón tay không ngừng day dứt, đã dẫn cho đạn pháo lên nòng.
Dương Thu Trì dường như buông bỏ đề kháng, hắn nghĩ đến Băng nhi, Băng nhi chỉ cách vách thôi, cố phì hơi một cái, hạ giọng bảo: "Tuyết Liên, không thể như vậy, ta... ta không thể đối không phải với Băng nhi."
Quách Tuyết Liên càng áp sát người hơn, thẹn thùng khẽ nói: 'Chính là... chính là Liễu tỷ tỷ bảo... bảo Tuyết Liên nghĩ biện pháp lên giường... phục thị lão gia đó..."
Hả? Dương Thu Trì cả kinh, rút ngay tay của Quách Tuyết Liên ra khỏi nội khố, quỳ ngay dậy, mượn ánh trăng mông lung thấy Quách Tuyết Liên không biết đã cởi tiết y từ khi nào, thân hình nhỏ nhắn xinh tươi, e ấp khôn cùng mang theo ánh mắt u oán đang mở to mắt nhìn hắn.
"Em nói cái gì?" Dương Thu Trì khẽ hỏi, "Là nàng ấy bảo em làm như vậy?"
"Dạ...," Quách Tuyết Liên lí nhí trả lời, "Tỷ tỷ ở trên đường đã lén bảo Tuyết Liên là lão gia khổ quá, muốn Tuyết Liên chờ đến đây nghĩ biện pháp lên giường phục thị lão gia. Tuyết Liên chỉ muốn lão gia thoải mái, nhưng Tuyết Liên vụng về, không biết nên làm thế nào..."
"Hoang đường! Nếu nói như vậy thì chuyện sợ quỷ gì đó là cô giả vờ à?" Thanh âm của Dương Thu Trì hơi lạnh, hắn không thích nữ nhân quá tâm cơ.
"Không không, không phải, Tuyết Liên sợ thật, vừa rồi đã mộng thấy thư sinh đầy máu đó thật," Quách Tuyết Liên co rúc người, hai tay ôm chân kinh khủng nói, "Em mộng thấy y cúi đầu đứng ở cửa, sau đó giống như không có xương vậy, biến thành cái túi da, bay bay, bay lên không trung..."
Cơn ác mộng của Quách Tuyết Liên không phải nàng biên tạo ra. Nàng nghe Dương Thu Trì kể về ác kiện, đích xác đã mộng thấy thư sinh đầy máu bị giết đó, lại nhớ tới nhiều chuyện quỷ ám ở nha môn, cho nên bị sợ xanh cả mặt. Nàng và Dương Thu Trì chạy nạn dọc đường sống dựa vào nhau, đã quen được Dương Thu Trì ôm ngủ, do đó, khi Dương Thu Trì giởn chơi bảo nàng vào ngủ cùng, nàng liên cho là thật. Khi lên giường, nàng nhớ tới lời dặn của Liễu Nhược Băng, chờ hắn ngủ rồi mới cởi tiết y ra, trần trụi ôm hắn từ phía sau, vuốt ve hắn. Kết quả vừa khéo bị Dương Thu Trì đang mơ giấc mộng xuân với Liễu Nhược Băng chụp được tay, bắt đầu trò chơi của người lớn.
Dương Thu Trì cũng biết trước đó nàng sợ thật, ác mộng không phải là tự tạo ra, là do hắn trước đó hoài nghi thi thể người chết chẳng lẽ lại bay được trong không trung, mới mộng thấy như vậy.
Mộng....?
Dương Thu Trì nhớ tới Quách Tuyết Liên nói tới mộng vừa rồi, cảm thấy dường như có gì đó không phải, dường như nắm bắt được gì đó trong mê vụ, nhưng như mộng như ảo không nắm được yếu lĩnh.
Chính vào lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa cấp xúc ở ngoài vườn, Quách Tuyết Liên vội nhỏm dậy, xoay ngừơi mặc vội quần áo, chạy ra mở cửa. Người gõ chính là hộ vệ Lưu Dũng, thấy nàng vội hỏi: "Lão gia đâu?"
"Lão gia..." Quách Tuyết Liên nghe y hỏi lão gia, trong vô thức cảm thấy trò chơi người lớn do Dương Thu Trì hướng dẫn trong bóng tối mông lung đã bị người khác biết được vậy, liền đỏ mặt tía tai, hoảng loạn tránh ánh mắt đi, đáp: 'Lão gia còn ngủ, có gì vậy?"
Tuy trong vườn có đèn lòng, nhưng Quách Tuyết Liên xoay lưng lại không rõ mặt, Lưu Dũng cũng đang gấp, căn bản không để ý gì đến chuyện này, vội nói: "Xảy ra chuyện rồi! Mau gọi lão gia dậy đi!"
Quách Tuyết Liên cả kinh: "Xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi Ngụy bộ đầu đến báo, nói là cô con gái Đông Vân của Lý giáo dụ... đã nhảy lầu tự tử rồi! Toàn bộ đại viện của Lý gia đã loạn hết rồi. Họ thỉnh lão gia đến xem, kiệu đã chuẩn bị sẳn sàng, chúng tôi đang chờ ở ngoài."
Tiểu viện này thuộc nội trạch, không có sự cho phép nghiêm cấm người khác vào.
Quách Tuyết Liên vội chạy vào trong nhà, đem chuyện này nói ra.
Dương Thu Trì cũng cả kinh, đêm hôm tuy Đông Vân khóc rất thê thảm, nhưng không có chuyện chết đi sống lại hay muốn tự vận gì, sao bây giờ lại nhảy lầu tự tử vì tình chứ? Cổ đại nữ tử trinh liệt như vậy sao? Điều này khiến Dương Thu Trì nhớ tới Tiểu nhị, chẳng qua là vì một văn khế tặng thiếu mà tiểu nha đầu này một lòng sống chết vì hắn, thà xuất gia cũng tuyệt không tái giá, nếu bức thì tự vẫn...
Ai...! Tam tòng tứ đức hại người ta a, không những hại Tiểu Nhị, mà hại luôn cả cô gái cổ đại tên Đông Vân này. Ngay cả mộng tưởng song túc song phi với Băng nhi của hắn cũng bị cái quy định này ảnh hưởng nghiêm trọng, khổ não quá a!
Vừa nghĩ, Dương Th uTrì vừa được Quách Tuyết Liên phục thị mặc quan bào vào, lủng lẳng cánh chuồng trên mũ ô sa mở cửa bước ra, chạm ngay mặt Liễu Nhược Băng. Nàng cũng đã ăn mặc chỉnh tề, là một bộ đồ trắng giống như tiên nữ giáng trần.
Liễu Nhược Băng nói: "Án này càng lúc càng rắc rối, để ta theo đệ xem thử."
"Vâng...! Được a!" Dương Thu Trì cao hứng. Có Băng nhi cùng đi phá án quả là sướng rồi! Hắn chuyển người nói với Quách Tuyết Liên: 'Em và tiểu hắc cẩu ở nhà, đốt đèn sáng một chút, đừng sợ, có tiểu hắc ở đó quỷ không dám đến khi phụ em đâu."
Dạ...! Quách Tuyết Liên yếu ớt đáp, trở lại phòng đốt đèn sáng rồi mới an tâm, đến ngồi ở bên giường ngẩn ngơ suy nghĩ, chờ Dương Thu Trì quay về.
Dương Thu Trì dẫn Liễu Nhược Băng rời khỏi nội trạch, thấy chỉ có một cái kiệu, vội ra lệnh khiêng thêm cái nữa.
Nhân lúc tùy tùng đi khiêng thêm kiệu, Liễu Nhược Băng khẽ hỏi: "Ngủ ngon không?"
"Không ngon!" DƯơng Thu Trì làm mặt lạnh trả lời rất hung.
"Ơ? Đang khi không cái làm sao vậy? Ai đắc tội đệ vậy?"
"Tỷ!"
"Ta? Ta làm sao?"
"Hừ! Là tỷ bảo Tuyết Liên tìm cơ hội lên giường hầu hạ đệ phải không?"
Liễu Nhược Băng đỏ mặt: "Trì đệ, đệ đã lớn rồi không nhỏ nữa đâu, một mình như vậy khổ lắm, Tuyết Liên cô nương không tệ..."
"Hừ! Cảm ơn! Ta cho nàng biết, tâm của ta chỉ có một người! Nếu mà như vậy, ta sẽ đem cổ bán đi đó!"
"Đệ làm vậy chi cho khổ chứ!" Liễu Nhược Băng nhíu mày, "Ta đã nói rồi, cả đời này ta chẳng lấy ai hết."
"Vậy ta cả đời cũng chẳng cưới ai hết! Dù gì thì cũng bám theo nàng riết luôn thôi!" Dương Thu Trì gườm gườm tuyên bố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...