Sau khi ra khỏi thành được mười dặm, Dương Thu Trì bảo mọi người dừng lại, gọi đội trưởng đội thiết kỵ hộ vệ của Vân Lộ là Trương Khiếu Giang lại dặn dò, bảo hắn đi lùi lại sau, giữ khoảng cách với họ chứ không theo sát sau như hiện tại, có tình huống gì xảy ra sẽ dùng bồ câu liên lạc.
Dương Thu Trì ngoài việc tìm Liễu Nhược Băng ra, còn phải làm bốn việc liên quan đến việc công: thứ nhất, cũng là việc quan trọng nhất là dò la dấu vết của dư đảng Kiến Văn. Điều này đương nhiên phải được bí mật tiến hành, không thể phô trương khắp nơi sẽ gây nghi vấn. Nhiệm vụ thứ hai là thị sát bách quan, điều này cũng giống như thanh tra, khảo sát những bộ phận quan lại nồng cốt. Khảo sát lực lượng này không thể thông qua những lời hồi báo được. Vì như vậy chỉ toàn nghe được lời khen, không phát hiện ra vấn đề. Do đó cần phải vừa công khai vừa bí mật tra xét.
Việc thứ ba là tuần phủ quân dân, đây cũng là tổ chức hội nghị quần chúng nhân dân, tại buổi hội, đại diện cho Hoàng thượng thể hiện sự quan tâm đến dân chúng. Điều này dĩ nhiên được tiến hành công khai. Việc thứ tư là nghe ngóng về các vụ tố tụng hình sự, cũng chính là thẩm tra những trọng án, nếu có gì nghiêm trọng phải lập tức làm sáng tỏ. Nhiệm vụ này cũng phải công khai tiến hành. Cho nên Dương Thu Trì quyết định mỗi địa phương ghé qua đều sẽ tiến hành bí mật thăm dò tình hình trước, sau đó mới công khai thực thi nhiệm vụ. Bởi vậy hắn mới để cho năm trăm quân thiết kỵ hộ vệ giữ khoảng cách nhất định phía sau. Bằng không thì với khí thế hùng hậu của mấy trăm hào nhân cũng như đội thiết giáp kỵ binh sẽ làm mọi người trở nên hoang mang, không thể điều tra được gì nữa.
Sau khi phân tán thành hai nhóm, cả bọn không cảm thấy căng thẳng nữa, Dương Thu Trì cùng vợ chính và hai người thiếp ngồi trong xe ngựa đi về hướng Nam. Phía sau có Từ Thạch Lăng và mười hộ vệ cùng Kim sư gia cưỡi ngựa đi theo. Tất cả mọi người đều phục trang bình thường, tương tự như một thổ hào mang theo gia quyến và quản gia, gia đinh đi du ngoạn. Chỉ có điều Dương Thu Trì tâm tình không tốt lắm, vẫn nằm nghiêng nhắm mắt dưỡng thần. Mặc dù Tống Vân Nhi luôn chỉ cho hắn xem những cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Dương ThuTrì không thèm để ý, Tống Vân Nhi cuối cùng cũng thấy vô vị, không thể làm gì khác hơn là đành câm miệng.
Tối hôm đó, mọi người dừng chân ở một thị trấn nhỏ. Sau khi Dương Thu Trì để Nguyệt Thiền mang nước vào rửa chân sạch sẽ, hắn nằm xuống, nghiêng sang một bên và chìm vào giấc ngủ. Phùng Tiểu Tuyết, Tống Vân Nhi, Vân Lộ và nha hoàn Nguyệt Thiền ngồi bên ngọn đèn, hai mặt nhìn nhau, không có cao kiến gì hay ho để cho hắn vui lên một chút. Kể cả tiểu hắc cẩu cũng uể oải bên cạnh giường, ủ rủ gục cằm lên trước chân, lim dim chộp mắt ngủ.
Lúc này bên ngòai vang lên tiếng đập cửa, Tống Vân Nhi bước ra mở cửa, là Hạ Bình: “Có chuyện gì thế?”
“Ngũ phu nhân”, Hạ Bình liếc mắt một cái hỏi: “Chẳng hay lão gia đã ngủ chưa vậy?”
Khi tách ra, Dương Thu Trì đã xuống lệnh cho mọi người rằng, nếu có gì bí mật cần hỏi thì gọi hắn là lão gia, chứ không gọi theo chức tước quan. Hắn bảo mọi người gọi Phùng Tiểu Tuyết là phu nhân (bởi vì nàng ta được Hoàng thượng sách phong là trấn quốc phu nhân), gọi Tống Vân Nhi là ngũ phu nhân, Vân Lộ là thất phu nhân (vì Bạch Tố Mai chưa chánh thức được cưới về nhà, cho nên Vân Lộ được xếp trước).
Tống Vân Nhi nhìn vào trong, gật đầu, thở dài: “Cũng vừa mới ngủ thôi, ta nghĩ cũng nên trò chuyện cho lão gia tươi tỉnh lên một chút nhưng người không để ý tới. Cũng không có biện pháp thích hợp gì hơn.”
Hạ Bình thấp giọng nói: “Bọn Từ Thạch Lăng cũng biết điều đó, họ nói rằng có biện pháp có lẽ sẽ khiến lão gia giải bớt ưu sầu”
“Ồ?”Tống Vân Nhi bước ra cửa, tiện tay kéo Hạ Bình sang một bên hỏi: “Là biện pháp gì chứ?” Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giãn và Hạ Bình vốn cùng hoạn nạn sanh tử, xem Dương Thu Trì như người thân. Cho nên khi Tống Vân Nhi đem chuyện Liễu Nhược Băng bỏ đi nói cho họ nghe thì bọn họ cũng hiểu lần này Dương Thu Trì xuất tuần, mục đích chính cũng là tìm kiếm Liễu Nhược Băng. Dọc đường đi, nhìn Dương Thu Trì buồn bã, họ cũng muốn chia sẽ phần nào nổi lo này. Cho nên nghĩ ra cách này không biết là có hiệu quả hay không, liền để Hạ Bình vào nói.
“Bọn họ nói rằng ở thị trấn nhỏ này có một sòng bạc, có một cao thủ trong nghề này, một ăn mười, cá cược càng lớn thì tiền thu càng nhiều, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thắng hắn, tên đó được xem như thần, trước kia bọn họ cũng đã từng cá cược. . . ”
“Quên đi, lão gia chưa bao giờ dính vào trò cá cược đó!”
"Ngũ phu nhân, mọi người nói rằng nam nhân lúc buồn bực thường có hứng thú với trò đỏ đen này. Nếu mà có ai đó không thích cờ bạc chỉ là do họ không biểu hiện ra mà thôi. Hơn nữa, với tính cách như lão gia dám chắc là thích trò này. Dù sao đây cũng là biện pháp giúp lão gia vui vẻ đôi chút. . . Hơn nữa, người được mệnh danh là thần bài này còn có một cô con gái tuyệt mỹ!”
Tống Vân Nhi trừng mắt: “Các ngươi muốn gì đây chứ?Ta không phi đã nói rõ lý do tại sao lão gia xuất tuần rồi đó sao? Các ngươi không biết là lão gia cũng vì tỷ tỷ của ta bỏ đi nên mới u sầu như thế sao? Nhưng tỷ của ta đi cũng là vì chuyện lão gia nạp thiếp!”
"Thuộc hạ cũng đã nói như vậy rồi nhưng hai người bọn họ nói đây là bệnh tương tư. Chỉ có dùng biện pháp này để dẫn dụ lão gia, cũng chính là làm cho lão gia đắm say một người phụ nữ mới, như vậy mới có thể làm giảm nổi nhớ của lão gia. Bằng không lão gia cứ nghĩ mãi về việc này, không sớm thì muộn cũng sẽ trở bệnh. Họ nói rằng chỉ là để lão gia làm chút việc nhỏ. . . . . Sáng mai chúng ta rời đi rồi , sẽ không có phiền toái gì nữa”
"Hạ Bình! Cái gì là dùng người phụ nữ mới để quên đi người cũ chứ? Đó không phải là đang cố tình làm đảo lộn tất cả lên đấy sao?Thật sự là không thể chịu đựng được mà, ta không đồng ý lời đề nghị này! Ngươi mau quay về ngủ đi!”
Hạ Bình vội vàng khom người, đi lui xuống.
Tống Vân Nhi trở lại phòng, nhìn Dương Thu Trì nằm nghiêng người ngủ trên giường. Phùng Tiểu Tuyết, Vân Lộ và Nguyệt Thiền ngồi bên mắt to nhìn mắt nhỏ. Trời cũng chỉ vừa sẫm tối, cũng hãy còn quá sớm để đi ngủ, bọn họ ngồi yên cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Tống Vân Nhi ngồi yên được một lúc, nói khẽ với Phùng Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết tỷ à, vừa rồi, muội nghe gã tiểu nhị trong khách điếm nói rằng ở thị trấn nhỏ này lại có một người nổi tiếng về tài cá cược, tỷ nói xem có lạ không chứ!”
"Ồ, người nổi tiếng à?” Phùng Tiểu Tuyết tò mò thấp giọng hỏi lại.
"Chơi bạc như thần vậy! Ở thị trấn nhỏ này có một thần bài, rất lợi hại, từ trước đến giờ chưa bao giờ chịu thua cuộc.”
“Có đúng là như vậy chứ?” Phùng Tiểu Tuyết cũng không có hứng thú gì với bài bạc này, chỉ là tùy tiện nói vài câu thôi.
“Cái gì? Đánh bạc lợi hại như thần à?” Dương Thu Trì lầm bầm, hắn có vẻ hứng thú, câu nói đó cho thấy bản tính của nam nhân là thích cờ bạc.
Tống Vân Nhi vừa nghe Dương Thu Trì nói mấy lời này, mặc dù vẫn còn nhàn nhạt, thản nhiên, nhưng xem ra đã bị hấp dẫn, thầm kêu một tiếng buồn rầu, vội hỏi: “Họ còn nói rằng hắn đúng là thần bạc, nói rằng vị thần bạc này “cược nhỏ thì yên cửa yên nhà, cược lớn thì trị quốc an bang” (đây là lời bịa đặt), Còn nói thêm nữa thần bạc này đã đánh bạc nhiều năm nay, một đền mười, nhưng chưa bao giờ thua cuộc cả!”
Dương Thu Trì xoay người lại: “Thần kỳ vậy à?”
Tống Vân Nhi nghe như hắn có vẻ hứng thú, nhưng những sở thích không tính toán trước được là rất lớn. Con ngươi lay chuyển, xem ra lùi lại là phương pháp tiến tốt hơn cả: “Ca à, đừng nghe bọn họ nói lời vô lý đó. Nếu thật có thần như vậy chắc là do tự biên tự diễn thôi. Nghẫm lại xem, nếu thật sự có người lợi hại như vậythì so chúng ta ở kinh thành mà chưa nghe qua? Dám chắc đây cũng chỉ là một kẻ vụng về, chưa biết qua thế giới này, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi”
"Không thể nói như vậy được, có câu mờ mờ ảo ảo nhỏ, ẩn ẩn che che lớn. Những nơi hoang sơ thường ẩn náu cao nhân”.
“Gì mà cao nhân chứ, dám chắc đây cũng chỉ là một kẻ trời ơi đất hỡi, bằng không làm sao có chuyện một ăn mười, qua nhiều năm mà vẫn không thua, chẳng phải là lừa bịp thì là gì chứ?”
Dương Thu Trì cười nhạt: “Ông trời này cũng là một người bản lãnh, bị người ta bắt được rồi thì mới gọi là “ông trời”, còn chưa bắt không được vẫn gọi là thần bạc.”
"Vậy chúng ta đi bắt hắn có được không? Đi tóm lấy tên lừ bịp này, xem như là trừ hại cho địa phương.”
Dương Thu Trì lắc đầu: “Quên đi, cuộc sống hỗn độn nơi nhân gian này cũng không mấy dễ dàng rồi, tốt nhất là cứ để hắn tự sanh tự diệt"
Phùng Tiểu Tuyết và Vân Lộ nghe Tống Vân Nhi nói chuyện này chắc là có dụng ý. Thấy Dương Thu Trì có hứng thú thế, nếu chuyện này có thể làm dẫn dụ hắn thì tốt quá rồi. Phùng Tiểu Tuyết nói: “Đúng vậy phu quân, trấn nhỏ này đã không có gì hay ho, cũng an toàn, nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Thiếp chưa bao giờ đến những chỗ cờ bạc như thế. Chàng dẫn thiếp đến đó được không vậy?”
Vân Lộ cũng nói: “Muội chưa được đến đó bao giờ cả, muội cũng muốn đi nữa!”
Liễu Nhược Băng đi rồi, để Dương Thu Trì hiện tại ủ rủ giống như nấm mồ, những lời này quả thật đầy hàm ý. Nếu hắn không cần Liễu Nhược Băng, thì cũng phải quý trọng vợ và thê thiếp. Bây giờ nghe bọn họ nói vậy, hắn nghĩ thầm cũng chính hắn cưới các nàng ấy về. Hắn cũng không cùng các nàng ấy đi du ngoạn. Bây giờ các nàng đã nói như vậy, cũng phi hiểu cho tâm tình này. Cũng nên hộ tống các nàng ấy đi một chút, xem như dạo chơi, thư giãn. Có nằm đây cũng không ngủ đuợc, trong lòng hắn luôn nghĩ về Liễu Nhược Băng, cứ một mình nhấm nháp nỗi buồn. Dư vị này thật không tốt chút nào, nghĩ vậy, hắn liền gật đầu: “Được, ta sẽ dẫn mọi người đi nhìn qua cho biết, nhưng các nàng phải. cải trang. mới được”
Hai nàng ấy mừng rỡ, cuống quýt gật đầu: “Cải trang à!Ngay lập tức!”. Hai nàng ấy chưa bao giờ mặc trang phục của nam nhân cả, nhưng dù sao Dương Thu Trì cũng có sẵn một rương quần áo, hơi rộng một chút, chỉ cần khâu lại thì có thể dùng được.
Tống Vân Nhi chỉ biết múa thương đánh võ, không am hiểu việc vá may gì, nhưng Phùng Tiểu Tuyết, Vân Lộ và Nguyệt Thiền đều là cao thủ may vá thêu thùa, chưa tới nửa canh giờ, bốn người phụ nữ đã cải trang trong trang phục của nam nhân. Sau khi thay trang phục, nghiễm nghiên bốn vị trở thành bốn vị công tử chỉnh tề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...