Tình huống nguy cấp vạn phần, không cho phép nghĩ nhiều, Dương Thu Trì đẩy cửa nhà kho xông vào trong. Bên trong rất tối, ngoại trừ cửa kho có ánh lửa chiếu có thể thấy được từng bao lương thực ra, bên trong tối đen chẳng thấy gì.
Dương Thu Trì mò mẫm đi vào trong, đột nhiên tiểu hắc cẩu bên chân sủa hai tiếng vào góc. Dương Thu Trì định thần nhìn, thấy góc tường đó dường như có bóng màu trắng, không biết có phải là người không.
Trong lúc gấp rút, hắn nhanh bước tiến tới, quả nhiên là một nữ tử người mặc bạch y, mặt che khăn đen, do quá tối nên nhìn không rõ. Dương Thu Trì gấp xác định xem đó có phải là Liễu Nhược Băng hay không, đã đưa tay vén khăn che mặt của nàng. Đột nhiên, bạch y nữ tử hé mắt phượng, ánh mắt như điện, một chưởng đánh ra!
Dương Thu Trì cảm giác được một cổ kình phong lặng lệ xé gió đánh tới, ngầm bảo không xong, chẳng nghĩ ngợi gì nghênh chưởng ngăn đón. Hai chưởng trúng nhau, nổ đánh bình, Dương Thu Trì văng bắn ra ngã mạnh vào vách tường sau lưng.
Lực đạo này mạnh mẽ vô cùng, Dương Thu Trì chỉ cảm thấy ngực tức, khí huyết sôi trào, cổ họng ngọt lịm, ọe một cái nôn ra một bụm máu, có gương hét lên "Băng nhi...!"
Chính vào lúc này, trước mặt hắn chợt lóe bạch quang, một chiếc liễu diệp phi tiêu bay tới, sượt qua ngay đầu Dương Thu Trì, phách một cái cắm lên tường sát mang tai hắn, chuôi đau rung lên ông ông.
Vừa rồi mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tiểu hắc cẩu căn bản không kịp phản ứng. Dương Thu Trì bị bạch ảnh đánh một chưởng té, ói máu thụ thương, tiểu hắc cẩu liền gừ lên một tiếng dài, định phóng tới. Dương Thu Trì vội kêu lên: "Tiểu hắc! Đừng...!"
Tiểu hắc cẩu rùn người xuống, mũi phát ra tiếng gừ gừ uy hiếp, lùi đến bên cạnh Dương Thu Trì.
Bạch y nhân ngạc nhiên hỏi khẽ: "Ngươi... ngươi là ai? Sao lại biết võ công của ta?"
Dương Thu Trì trong lúc khẩn cấp đã mạo hiểm xông vào nhà kho nơi nàng ẩn nấp, lại mặc trang phục binh sĩ Trương Hiến Trung, nên nàng nghĩ hắn là kẻ đi tìm kiếm địch nhân. Sau khi đánh nhau một chưởng, nếu không phải bạch y nhân trọng thương, hơn nữa khi đối chưởng phát giác nội công Dương Thu Trì rất giống mình nên lập tức thu kình, Dương Thu Trì ắt đã chết dưới một chưởng lăng lệ này. Hơn nữa, tiếng gọi "Băng nhi" ấy của Dương Thu Trì khiến bạch y nhân hoài nghi hắn là người của mình, do đó phi tiêu bắn ra được lái chệch đi, Dương Thu Trì bấy giờ mới giữ được cái mạng.
Ánh lửa chiếu vào từ cánh cửa kho mở khiến Dương Thu Trì cuối cùng nhìn rõ, là bạch y nữ tử này tuy che mặt bằng khăn đen, nhưng đôi mắt phượng mỹ lệ và thân hình thon thả khiến hắn lập tức xác định bạch y nhân chính là Liễu Nhược Băng. Trong lòng mừng như điên, lòng hắn giống như vỡ tung, run giọng gọi: "Băng nhi! Băng nhi! Ta... ta là Thu Trì nè!"
"Thu Trì?" Bạch y nhân lắc lư thân hình, "Ngươi... ngươi nhận thức ta? Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Nàng có phải là Liễu Nhược Băng không?"
"Đúng, ngươi là ai?"
Tiêu rồi! Băng nhi không nhận thức hắn! Dương Thu Trì gượng nhỏm dậy, bước lên hai bước nghiêng mặt cho nàng nhìn rõ hơn, nói: "Băng nhi, ta là Thu Trì, Dương Thu Trì nè! Nhận ra chưa?"
Bạch Y Nhân đứng dậy nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Ta không nhận thức ngươi, ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại biết võ công phái ta?"
Tiếng hò hét của binh sĩ tìm kiếm bên ngoài đã càng lúc càng gần, ánh lửa càng lúc càng sáng, từ luồng hơi nóng phả vào nhà kho, hiển nhiên là lửa đã cháy đến nhà kho của họ rồi.
Băng nhi nhất định là khi chuyển thế đầu thai đã quên hết chuyện kiếp trước không còn nhớ hắn là ai rồi! Dương Thu Trì không kịp nói kỹ, đầu óc xoay chuyển, biết hiện giờ cần phải để nàng tin mình, để mang nàng rời khỏi chỗ này. Hắn nói: "Ta biết tên nàng là Liễu Nhược Băng, tên lúc nhỏ là Điểm Điểm, dưới nách nàng có nốt ruồi to bàng hạt gạo, đúng không?"
Những điều này đều là tình hình kiếp trước của Liễu Nhược Băng, không biết kiếp này có còn như vậy hay không. Tình húống khẩn cấp, hắn không cần biết đúng hay sai, cứ theo đó nói trước thử.
Bạch y nhân càng kinh ngạc hơn: "Ngươi... ngươi sao mà biết vậy? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Dương Thu Trì mừng rỡ, mọi chuyện đều tương đồng với kiếp trước! Băng nhi, ta đã tìm được Băng nhi của ta rồi! Dương Thu Trì định bước lên một bước ôm nàng, nhưng nàng lại lùi một bước, cảnh giác nhìn hắn.
Dương Thu Trì gấp rút nói: "Băng nhi, ta là đến cứu nàng đây. Nếu như muốn giết nàng, ta ở ngoài đốt một mồi lửa là xong, căn bản không cần tiến vào... mau cùng ta đi thôi! Chờ an toàn một chút rồi ta đem nguyên ủy của sự tình cho nàng hay!"
Liễu Nhược Băng nhìn cửa lớn sau lưng hắn, thấy gương mặt dữ dằn của binh sĩ Trương Hiến Trung đã lấp ló qua ánh lửa rồi. Nàng than dài: "Không kịp nữa rồi! Ta... ta thụ thương quá nặng, bay không qua nổi tường cao..." Nói đến đây, thân hình Liễu Nhược Băng lắc lư một chút, vịn vào bao gạo bên cạnh, từ từ sụm xuống.
Dương Thu Trì vội bước tới ôm nàng, gọi khẽ hai tiếng, nhưng Liễu Nhược Băng không hồi đáp, đã rơi vào trạng thái bán hôn mê.
Liễu Nhược Băng trúng phải thứ độc quá bá đạo từ tụ tiễn và độc vụ, nếu đổi thành người thường đã sớm độc phát chết ngay đương trường. Nàng có thể đề ngự đến lúc này không chết, toàn là dùng võ công tuyệt thế chống chịu. Nhưng chạy dọc đường tới đây, huyết dịch vận hành nhanh hơn, độc đã công vào tim. Khi chạy đến hậu hoa viên, phát hiện tường vây quá cáo, căn bản không vượt qua được, nên mới trốn vào nhà kho. Vừa rồi Liễu Nhược Băng lại cố sức đối chưởng với Dương Thu Trì, vận công đối kháng khiến kình lực đề ngực độc tính lỏng ra, độc tính phát tác mãnh liệt, tức thời cảm thấy trời đất quay cuồng. Hơn nữa lại có người cùng phe cứu giúp, tâm lý có chỗ dựa dẫm, cho nên nhũn ra ngất đi trong lòng Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tâm niệm như điện, biết là tường vây tri phủ nha môn cao đến ba trượng, hơn tường vây nhà thường dân gấp đôi, rất hối hận là năm xưa không học công phu dùng phi tác bay qua tường từ chỗ Liễu Nhược Băng. Hiện giờ bị vây, làm sao thoát thân đây?
Đột nhiên, hắn nhớ đến tri phủ nha môn còn có cửa sau, dường như là ở gần đây, ẩn giấu kín đáu trong tòa giả sơn. Cổ đại nha môn án theo quy củ đều chỉ một một cửa, đó là cửa chính, theo hình chữ bát, hợp với câu "Nha môn bát tự khai, hữu lý vô tiền đừng tiến vào." Như vậy là không thể mở cửa sau, còn nhà của quan đều ở bên trong nha môn, không thể mua sắm phòng ốc ở vùng đó, nếu không sẽ bị lột mũ ô sa. Nhưng hai đời Minh Thanh, quan lại hủ bại, để dễ nhận hối lộ thường mở cửa nhỏ ở sau nha môn, cung cấp đường cho người hối lộ. Đó cũng chính là nguyên do xuất phát từ "đi cửa sau" (đi đưa hối lộ). Hai trăm năm trước khi điều tra án tri phủ Vũ Xương thông đồng với Kiến Văn dư đảng mưu phản, hắn biết ở hậu hoa viên của tri phủ nha môn có cửa sau dùng để nhận hối lộ, không biết sau đó có bít lại hay chưa.
Dương Thu Trì đỡ Liễu Nhược Băng dựa vào túi gạo, rút yêu đao ra xông lại tường sau của kho gạo, sờ sờ, bên dưới là đá xanh cao nửa người, bên trên đều là gỗ. Hắn lập tức mừng thầm, đều vận thần công chém mấy đao vào gỗ tạo ra cái lổ lớn, quay người lại cõng Liễu Nhược Băng lên lưng, đạp qua bao gạo chui ra ngoài. Hắn nhìn quanh, xác định phương hướng, men theo tường chạy đi.
Rất may là "Quan bất tu nha", ngay hậu hoa viên cũng có dáng vẻ hai trăm năm trước, bố cục không biến đổi, do đó Dương Thu Trì nhanh chóng tìm đến cửa nhỏ ở sau giả sơn. Ở đó có treo cái khóa đồng, hắn dùng đao chém mấy cái vỡ ra, cùng tiểu hắc cẩu ra ngoài rồi liền khép cửa lại. Như vậy thì nhất thời người khác không chú ý rằng hai người từ ngã này chạy ra.
Phía sau là một đường nhỏ, đâu đâu cũng có tử thi. Áo trắng của Liễu Nhược Băng quá lộ, Dương Thu Trì đặt nàng xuống, thấy mặt nàng còn che khăn đen, cũng quá lộ, liền lột đi. Một gương mặt thanh tú lãnh diễm và quen thuộc vô cùng đập vào mắt hắn - Băng nhi! Quả nhiên là người con gái khiến hồn hắn gặp mộng! Chẳng có điểm nào sai! Hai mắt nàng khép hờ, đã hôn mê đi.
Dương Thu Trì lòng gấp như lửa đốt, vội vã lột phục trang của một binh sĩ quân Trương Hiến Trung khoác lên ngừơi Liễu Nhược Băng, rồi vác nàng chạy về phía tiểu trạch viện.
trên đường gặp được mấu nhóm quân của Trương Hiến Trung, nhưng cho hắn là người nhà, lại bận rộn đốt nhà cướp bóc, nên không có ai đến tra hỏi hắn. Hắn rất thuận lợi đến trước tiểu trạch viện, xem xét thấy không ai chú ý mới cõng Liễu Nhược Băng tiến vào trong.
Gần đó chỗ nào cũng có tử thi. Cửa trạch viện nhà hắn đã bị đập nát, nhưng phòng ốc không bị đốt cháy, bên trong lạon cả, xem ra là đã bị cướp qua, trong phòng không có người.
Hắn cõng Liễu Nhược Băng dẫn tiểu hắc cẩu ra giếng nước ở hậu hoa viên, cúi xuống gọi: "Tiểu nhị! Tiểu nhị!"
Dưới giếng truyền lên tiếng reo vui mừng của Tiểu Nhị, rồi tiếng nghẹn ngào đáp: "Lão gia! Lão gia cuối cùng cũng về rồi... hu hu hu..."
Dương Thu Trì trước hết đặt tiểu hắc cẩu vào gàu múc nước hạ xuống. Tiểu Nhị tiếp lấy đưa vào trong. Dương Thu trì lại lấy dây thừng kéo nước cột ngang hông Liễu Nhược Băng rồi cột chặt vào người hắn, bám chặt lấy dây tuột xuống giếng.
Nước giếng chỉ sâu đến eo, Dương Thu Trì đứng trong nước, cưỡi Liễu Nhược Băng trên lưng xuống đưa vào trong động. Tiểu Nhị kéo Liễu Nhược Băng vào, cả kinh hỏi: "Lão gia, nàng... nàng ta là ai vậy? Nương nương đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...