Dương Thu Trì đáp: "Nghĩ kỹ rồi, ở hậu hoa viên! Nàng qua đây nhìn."
Dương Thu Trì dẫn nàng và Tiểu Nhị đến phía bắc phòng ngủ, đẩy cửa sổ nhìn xuống luống rau bên dưới, lớn bằng sân bóng rổ, trồng các loại rau quả thường, ở bên tường có một cây ngân hạnh cành lá sum xuê, dưới cây có một giếng nước, khiến tòa tiểu trạch viên này tăng thêm mấy phần phong cảnh điền viên.
Dương Thu Trì chỉ đám rau đó nói: "Chúng ta đào hầm trong đám rau này, từ trên đào xuống dưới một lổ lớn, độ sâu bằng mực nước giếng, để tránh nước tiến vào. Sau đó dùng đá xanh lát bốn phía, đem những vật phẩm sử dụng ngày thường để vào đó, sau đó phủ lớp xà ngang lên, rồi đặt cửa bản lề lên. Lấy ống tre dùng dùi sắt đốt nóng xiên qua làm lổ thông hơi, sau đó đem đất lấp lên trên làm cho bằng phẳng, trồn một ít rau cỏ lên đó, như vậy thì một cái địa thất kín đáo đã làm xong, biểu hiện thế nào người ngoài không thể nhìn ra."
Tiểu Nhị hỏi: 'Lão gia, đất bị lấp hết rồi, vậy chúng ta làm sao mà tiến vào?"
Dương Thu Trì cười: "Vừa rồi quên nói, chúng ta đào cái lổ lớn phải gần giếng nước, ở gần giếng sát mặt nước lấy đi hai khối đá xanh. Ta đã xem xét rồi, giến gnước này dùng đá xanh xây tứ phía, kết cấu rất chắc chắn, lấy đi hai khối đá làm thông đạo, như vậy không thể sụp được. Sau khi hoàn thành toàn bộ, từ miệng giếng chui xuống, rồi từ hai khối đá xanh này chui vào địa thất, sau đó chèn hai khối đá xanh đó lại. Như vậy, trừ khi Trương tặc quân leo xuống lấy đuốc soi kỹ tường giếng, nếu không không thể nhận ra. Nhưng mà, nếu như Trương tặc quân công đánh Vũ Xương, toàn thành đầy chỗ đốt giết cướp bóc, bọn chúng không thể chuyên môn tìm kiếm chúng ta, do đó không thể tìm kỹ đâu."
Trầm Tuyết Phỉ gật đầu nói: "Công tử suy xét rất chu đáo, đây là biện pháp hay. Nhưng mà, đá xanh lót quanh địa thất thế nào đây? Các xưởng gạch ngói đều ở ngoài thành Vũ Xương, hiện giờ người ra thành rất nhiều, tra xét nghiêm cách, vận chuyển không tiện, e rằng sẽ ảnh hưởng tiến độ. Hơn nữa, còn phải dùng đến rường, cột, nếu tìm thợ gỗ thì lỡ khi tiết lộ làm sao?"
"Cái này ta cũng nghĩ kỹ rồi. Tiền viện của chúng ta có một căn nhà ngang, là nhà bếp và nhà kho. Kích thước tương đương với địa thất ta nghĩ. Giờ chúng ta phá nó đi, vậy đá xanh, rường cột đều có cả. Thợ mộc không cần dùng, vì chúng ta chẳng khác nào đem cái nhà ngang đó xuống đất, thế nào? Hà hà"
Trầm Tuyết Phỉ cười đáp lại: "Chủ ý quỷ quái của huynh nhiều thật, nhưng mà biện pháp này rất hay, cứ làm như vậy thôi."
Tiểu Nhị lại hỏi: "Giếng này gần sát tường vây, lỡ bị pháo hỏa nổ tan thì sao, tường vây đổ xuống bít miện giếng thì sao?"
Dương Thu Trì cười đáp: "Chúng ta ở dưới địa thất đặt sẵn công cụ đào bới, ta và nương nương nhà em thân có võ công, chẳng lẽ còn không đào ra sao?"
Tiểu Nhị áy náy cười: "Vâng, Tiểu Nhị lo xa rồi..., vậy chúng ta bắt đầu động thủ thôi!"
Nói là làm, Dương Thu Trì dẫn Trầm Tuyết Phỉ, Tiểu Nhị xuống lầu, đi cửa sau đại đường phòng khách, đến phía sau tiểu lâu bắt đầu đào bới.
Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ có thể nói là đồng môn, vận thần công đều dai sức khỏe khoắn. Dương Thu Trì chịu trách nhiệm đào bới, Trầm Tuyết phỉ và Tiểu Nhị bưng đất. Đến đêm, Dương Thu Trì và Trầm Tuyết Phỉ đốt đèn tiếp tục đào bới, Tiểu Nhị mua rau thịt nấu cơm rồi làm tiếp. Họ đều biết thời gian không chờ người, nên làm tới canh ba mới dừng lại nghỉ. Khi ấy cái lổ lớn 20 mét vuông đã đào sâu cỡ thân hình một ngừơi rồi, tiến triển quả là thần tốc.
Đêm khuya, một mình Tiểu Nhị lưu lại giữ trạch viện, Dương Thu Trì giúp nàng đóng chặt cửa, mang Trầm Tuyết Phỉ vượt tường vào vương phủ, trở về tẩm cung.
Quách Tuyết Liên còn ở cửa tẩm cung tuần vệ, thấy Dương Thu Trì thì cao hứng vô cùng, báo cáo tình hình, nói suốt ngày bình thường. Lão thái bà đã ngủ sớm rồi, mọi việc như họ dự liệu. Ba người rất mừng, Dương Thu Trì bảo Quách Tuyết Liên trở về phòng của hai người họ nghỉ ngơi, sau đó đóng cửa tẩm cung lại, cùng Trầm Tuyết Phỉ đến phòng ngủ của nàng.
Phòng ngủ của Trầm Tuyết Phỉ là một tiểu viện đơn độc. Lão phụ ngụ ở phòng dành cho người hầu ở ngoài, tiểu viện đóng cửa, bên trong chỉ có hai người. Đến lúc này thì đây là lần đầu tiên hai người đêm hôm khuya khoắt ở chung với nhau, lòng đều đập loạn.
Tuy hai người đều có thần công, nhưng cực khổ cả ngày, cả hai đều vô cùng mệt nhọc, đầu xương như muốn rã ra. Nhưng Trầm Tuyết phỉ như biến thành một người khác, không còn sự cẩn trọng của một khuê tú con nhà đại gia, mà như một người vợ dịu hiền vậy, bảo Dương Thu Trì nằm trên ghế dài, tự thân động thủ nấu nước cho hắn tắm rửa.
Dương Thu Trì đương nhiên không nằm đó làm lão thái gia, hắn cũng giúp nấu một nồi nước to. Rất may là có tới hai cái thùng tắm, lớn nhỏ tương tự nhau, Dương Thu Trì dùng tạm của Tiểu Nhị.
Nếu Như lúc này Dương Thu Trì động tâm một chút, hai người có thể đã tắm bể uyên ương rồi. Chỉ có điều, trong lòng hắn cứ mãi nghĩ đến Băng nhi, cố ngăn chặn phản ứng sinh lý. Còn Trầm Tuyết Phỉ thì dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười bảy mười tám, tuy lòng oán trách Dương Thu Trì đầu gỗ, nhưng không dám biểu hiện ra, cho nên hai người chia ra tắm rồi tiến vào phòng ngủ. Dương Thu Trì y cũ trải chiếu dưới đất. Trầm Tuyết Phỉ ngủ trên giường.
Có Dương Thu Trì ở bên cạnh, Trầm Tuyết Phỉ an tâm hơn, không cần để đèn ngủ nữa. Chỉ có điều, Trầm Tuyết Phỉ quen mặc áo lót để ngủ, trước mặt hắn không tiện cởi y phục ra, nhưng lại không quen mặc nguyên quần áo ngủ, cho nên e thẹn ngồi không yên ở mép giường, không chịu cởi áo mà cũng không ngủ.
Dương Thu Trì xuyên việt đến Minh triều xong, thường đều mặc cái quần đùi tự chế để ngủ. Lúc thường hắn cũng mặc, do đó không có chuyện thẹn thò chi cả. Hắn thổi tắt đèn, cởi áo ngoài, chỉ mặc cái khố như quần đùi chui vào trong chăn.
Lúc Dương Thu Trì cởi y phục, Trầm Tuyết Phỉ quay mặt đi không dám nhìn, do đó cho rằng hắn cởi sạch sành sanh đi ngủ.
Dương Thu Trì chui vào trong mền, quay lưng về phía Trầm Tuyết Phỉ, bảo: "Được rồi, nàng mau cởi đồ lên giường ngủ đi."
Nhân trời đêm, Trầm Tuyết Phỉ vội vã cởi quần áo, chỉ mặc áo lót chui vào mền.
Tuy là lần trước Dương Thu Trì đã ngủ chung với Trầm Tuyết Phỉ ở tẩm cung của nàng một đêm, nhưng lúc đó còn có Tiểu Nhị, Quách Tuyết Liên, và tiểu hắc cẩu. Cộng thêm lúc đó tâm tình phiền muộn, Trầm Tuyết Phỉ cũng không đặc biệt chú ý chuyện nam nữ. Nhưng giờ phút này, tẩm cung to lớn chỉ có hai người, lại trần trụi ngủ cùng một phòng, cộng thêm có được sự an tâm ở cuộc sống vị lai, tâm tình của Trầm Tuyết Phỉ thoải mái hẳn đi, đối với loại cảm giác này càng chú ý hơn. Nàng cảm thấy thẹn không thể tả, mặt đỏ và nóng bừng như uống nửa cân rượu mạnh Thiêu Đao tử vậy, trốn trong mền không dám lộ đầu.
Qua một lúc, nàng mới từ từ bình tĩnh, nhưng hai người đều đầy tâm sự, nên mãi không thể ngủ, trăn đi trở lại như giường có rệp. Cuối cùng Trầm Tuyết Phỉ chịu không nổi, phì cười nhỏ giọng hỏi: "Thu Trì ca, huynh sao không ngủ được vậy?"
"Hắc hắc, ừ, thật là kỳ quái, ngày nay sao nóng quá vậy nè, hà hà hà." Dương Thu Trì nghiêng người, mượn ánh trăng mông lung nhìn thân khu áo quần nghèo nàng, khúc tuyến lung linh của Trầm tuyết phỉ, càng cảm thấy người nóng hơn. Hắn tưởng đến ngọc thể băng khiết dưới áo lót màu hồng của nàng, nhịn không được tim đập rộn nhịp.
Trầm Tuyết Phỉ cảm thấy máu huyết toàn thân chạy loạn, u sầu hỏi: "Thu trì ca, sau này... huynh tìm thấy vợ rồi, sẽ quên muội sao?"
"Sao có thể chứ?" Dương Thu Trì chẳng nghĩ ngợi gì, "Vợ ta cứu nàng một mạng, lại dạy nàng võ công. Chúng ta đã là người một nhà rồi, sau này ta tìm được vợ, chúng ta có thể lại ở cùng nhau."
Trầm Tuyết Phỉ vừa mừng vừa buồn, ngẫm nghĩ, khẽ hỏi tiếp: "Sau này ở cùng nhau..., huynh định... định an trí muội thế nào?"
Dương Thu Trì ngẩn ra: "Nàng là muội muội của ta a, chúng ta ở chung với nhau sẽ rất vui vẻ mà."
Trầm Tuyết Phỉ nghe lòng chua sót, lát sau mới dạ một tiếng, không nói gì nữa.
Dương Thu Trì biết tâm tư của nàng. Chỉ có điều hắn không thể chùn lòng, nhất định phải chặt đứt không cho tơ tình manh nha, để tránh hậu hoạn. Hắn vội chuyển thoại đề, thở dài một tiếng: 'Ai..., cũng không biết Băng nhi hiện giờ ở đâu? Nên đến chỗ nào tìm nàng ấy bây giờ."
"Đúng a, hiện giờ chỗ nào cũng binh hoang mã loạn, cũng không biết tỷ tỷ ở đâu rồi..."
...
Dương Thu Trì không nói, trước mắt hiện lên gương mặt mỹ diễm băng lạnh của Liễu Nhược Băng, nhớ đến lúc hai người ân ái triền miên trong dĩ vãng, lòng từ từ trở về an tĩnh. Hắn hồi tưởng lại lúc ở chùa Cách Nhĩ Đăng trước khi xuyên việt, Liễu Nhược Băng tuyệt vọng chết thảm trong lòng hắn, để định ra ước định kiếp sau với hắn. Nhưng khi xuyên việt đến đây, sao tìm mãi không thấy nàng. Hắn thấy lòng chua xót, sự chua xót ấy từ từ phủ trùm cả người, không muốn nói gì nữa, chỉ gậm nhắm nổi nhớ nhung trong lòng, từ từ ngủ đi lúc nào không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...