Dương Thu Trì cả kinh hỏi: "Trương tặc quân không phải là ở Hoàng châu phía nam hay sao? Tin tức của đệ chính xác không?"
Quách Tuyết Liên thở hỗn hễn mấy hơi, gật đầu xác nhận: "Thiên chân vạn xác! Vừa rồi... quan cửa thành phía bắc cưỡi ngựa về báo, Vương gia và đô chỉ huy sứ đều ở trong hôn khánh. Được tin tức, vương gia... vương gia sợ đến nỗi ngồi bệt xuống bàn tiệc, đô chỉ huy sứ đã khẩn cấp đi tra xét rồi..."
Dương Thu Trì trầm ngâm: "Đô chỉ huy sứ của Hồ Quảng đều không hay tin gì về Trương tặc quân tiến gần Vũ Xương. Trương tặc quân đến quá nhanh, xem ra đây là cánh quân tiên phong của chúng, hư trương thanh thế để làm trong thành loạn thôi, không nhất định sẽ công thành mạnh mẽ vào lúc này."
Trầm Tuyết Phỉ hỏi: "Làm sao bây giờ? Hiện giờ chúng ta chạy khỏi thành hả?"
"Nếu như Trương tặc quân công thành, vậy cổng thành khẳng định đã đóng rồi, chúng ta hiện giờ e là ra ngoài không được. Nàng thu thập đồ đạc chuẩn bị trước. Biểu đệ, đệ dẫn tiểu hắc cẩu ở đây bảo hộ nương nương, ta đi dò la tin tức."
Vương phủ đã loạn thành một đoàn. Lưu Dũng thần sắc vô cùng khẩn trương lo bố trí phòng ngự, nhưng y biết một khi thành phá thì đội hộ vệ 500 người của y căn bản chẳng chống được một đòn, chẳng thể bảo vệ an toàn cho vương phủ được. Trong lòng y cũng bắt đầu tính toán, một khi Trương tặc quân tiến vào thành, y nên ứng đối thế nào.
Dương Thu Trì đến chỗ Lưu Dũng xác nhận tin tức vừa rồi của Quách Tuyết Liên, xong ra khỏi vương phủ đi xem xét tình hình. Trên đường chỗ nào cũng có bá tánh thần sắc hoảng hốt, thỉnh thoảng thấy đội ngũ Minh quân kéo đến tường thành, nhưng mặt mày đầy vẻ kinh hoảng. Dương Thu Trì không tránh khỏi lo âu, dựa vào quân đội như vậy, số lượng ít như vậy thì làm sao mà ứng đối với đội hổ lang chi sư của Trương tặc quân chứ.
Gần cổng thành đã bị giới nghiêm, Dương Thu Trì móc thẻ bài hộ vệ của vương phủ ra, dễ dàng thông qua. Càng gần tường thành, tiếng pháo càng dữ dội, điếc hết cả tai. Rất nhiều nhà dân quanh đó đã nổi lửa, xem ra là Trương tặc quân tiềm phục trong Vũ Xương làm nội ứng thừa cơ phóng hỏa, toan tính làm loạn sự phòng thủ trong nội thành. Đội thủy long của nha môn và Minh quân đang khẩn trương cứu hỏa, nhưng cứu chỗ này thì chổ khác lại bốc lửa, loạn thành một đoàn.
Dương Thu Trì tìm một tướng lĩnh Minh quân dò tin, tướng lĩnh đó nhìn thẻ bài của hắn, cho hắn biết là ở ngoại thành xem ra là Trương tặc quân, nhưng do trời tối nên nhìn không rõ, không dám ra thành nghênh địch. Rất may là địch quân chỉ bắn pháo vào tường thành, không hề tiến công. Và do ở Vũ Xương Minh quân chỉ có ba vạn người, nên đã phái bát bách lí gia cấp thỉnh cầu viện binh từ Ma thành.
Sau khi dò la rõ ràng xong, Dương Thu Trì trở về vương phủ, đến tẩm cung của Trầm Tuyết Phỉ.
Nha hoàn Tiểu Nhị đã thu thập xong đồ tế nhuyễn chuẩn bị chạy nạn, thấy Dương Thu Trì trở về, ba cô gái vội bước tới hỏi tình hình, hắn đáp: "Trương tặc quân không biết làm trò quỷ gì, chỉ bắn pháo không công thành. Trong thành có rất nhiều chỗ bị người phóng hỏa, bên ngoài rất loạn, chỉ có trong vương phủ là an toàn. Cổng thành đã giới nghiêm, trước tình huống không rõ ràng, chúng ta tạm thời ở trong vương phủ xem tình hình rồi hẳn tính."
Lúc này nhân tâm trong vương phủ bàng hoàng, chẳng có ai đến tẩm cung tìm Trầm Tuyết Phỉ. Dương Thu Trì bảo nàng an tâm ngủ, còn hắn thì trải chiếu dưới đất canh chừng. Quách Tuyết Liên tuy là nữ, nhưng Trầm Tuyết Phỉ và Tiểu Nhị không biết, nên hắn cho nàng qua sương phòng cách vách ngủ.
Có Dương Thu Trì hộ vệ bên cạnh, Trầm Tuyết Phỉ an tâm hơn.
Đêm đó tiếng pháo nổ dồn, mọi người đều không ngủ được. Đến trời hừng sáng, tiếng pháo dừng lại, mọi người mới mơ hồ chợp mắt được một chút.
Sau khi trời sáng, Dương Thu Trì lưu lại tiểu hắc cầu và Quách Tuyết Liên thủ hộ Trầm Tuyết Phỉ, còn mình rời khỏi vương phủ dò la tin tức.
Trong thành đầy tin đồn, có người nói là đô chỉ huy sứ, bố chánh sứ cùng các cao quan đều tự sát hết rồi, có kẻ nói nước trong thành đều bị hạ độc, còn nói Minh quân làm phản giết rất nhiều người, không thể phân biệt đầu là thật đâu là giả, nên người trong thành càng bàng hoàng hơn. Cửa thành đã phong bế giới nghiêm, trọng binh thủ hộ, không cho ai ra vào. Ở cửa thành cũng tụ tập rất nhiều bá tánh mang theo đồ đạc chuẩn bị xuất thành, nôn nóng chờ được cho ra
Dương Thu Trì đem tình hình về báo lại, ba cô gái đều khẩn trương hỏi chủ ý của hắn.
Dương Thu Trì nói: 'Minh quân trong thành chỉ có ba vạn, căn bản không ngăn được Trương tặc quân cường công. Điểm này nội ứng Trương tặc quân nhất định đã báo cáo ra ngoài rồi. Nghe nói Trương tặc quân rất giỏi giương đông kích tây đánh du kích, tìm chỗ yếu đã đánh vào, tuyệt đối không bỏ qua miếng mồi béo bở Vũ Xương này. Xem ra sớm muộn gì Trương tặc quân cũng công đánh Vũ Xương, hơn nữa sẽ nhanh chóng phá thành. Chỉ có điều tối qua chỉ bắn pháo không công thành, không rõ là chúng đang làm trò gì ở ngoài. Nhưng mà đối với lão bá tánh chúng ta, điều cần nhất hiện giờ là làm thế nào vượt qua trường binh kiếp này."
Trầm Tuyết Phỉ đã trải qua vụ đồ thành ở Phượng Dương, dẫn đến di chứng tinh thần phân liệt. Khi nghĩ đến thảm cảnh khi xưa, lòng nàng không khỏi lo sợ. Tuy nàng biết võ công, nhưng biết là đứng trước thiên quân vạn mã thì lực lượng cá nhân chả là gì cả. Nàng nói: "Chúng ta... chúng ta hay là chạy ra ngoài đi?"
"Hiện giờ chạy cũng không thoát, cửa thành đã bị phong tỏa giới nghiêm rồi, không cho ai ra ngoài. Xem ra là đề phòng Trương tặc quân thừa cô đánh vào thành."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Dương Thu Trì cũng vừa trải qua vụ đồ thành ở Hoàng châu, thường suy nghĩ nếu gặp phải tình cảnh như vậy thì nên ứng đối thế nào. Hắn suy gẫm một chút rồi đáp: "Trương tặc quân tiến thành thường sẽ đốt giết cướp bóc, phòng óc chẳng trốn được đâu. Ba nữ nhân bọn nàng cho dù là giả thành nam nhân, nhưng diện mạo quá đẹp không giống. Hơn nữa Trương tặc quân đã phòng chuyện này, sẽ lục xét từng người một, do đó có giấu cũng không được. Chạy ra không phải là biện pháp, bên ngoài binh hoang mã loạn, không có cái ăn uống, mạng người như cỏ rác, bị người giết bị người cướp nhiều lắm, ở trong thành này an toàn hơn, do đó, biện pháp tốt nhất là trốn tránh!"
"Trốn? Trốn ở đâu bây giờ?" Trầm Tuyết Phỉ hỏi.
Dương Thu Trì đưa tay chỉ xuống đất: 'Đào hầm! Đào địa đạo, tích trữ lương, không xưng... khụ khụ... đơn giản một câu là đào địa đạo ẩn trốn. Đồ thành chỉ là tình trạng hỗn loạn sau khi phá thành mà thôi, nhiều lắm chỉ ba ngày, không thể nhất mực giết sạch hết được. Bất quản là ai chiếm Vũ XƯơng, trật tự trong thành sớm muộn sẽ khôi phục. Chờ qua hai ba ngày, chúng ta an toàn rồi."
Ba cô gái cùng gật đầu, Trầm Tuyết Phỉ lại hỏi: "Đào ở đâu bây giờ? Vương phủ sau này ắt sẽ bị Trương tặc quân chiếm lĩnh, vừa lộ diện là bị bắt ngay, tốt nhất là ra ngoài mua nhà dân, sau đó đào hầm. Tiền mua phòng do muội xuất ra, chút trang sức của muội ở đây có thể bán."
Dương Thu Trì gật đầu: "Chủ ý không tệ, hiện giờ mọi người đều gấp ra khỏi thành, biết Trương tặc quân một khi phá thành, nhà cửa e là sẽ bị tiêu tan, lúc này bán xem ra còn có chút lợi, do đó chúng ta có thể mua được nhà tốt."
Trầm Tuyết Phỉ vội mở gói hành trang do Tiểu Nhị thu thập, thấy chỉ có mấy lượng bạc vụn và một số châu báu trang sức, đều là vật bồi giá khi xưa. Cha Trầm Tuyết Phỉ tuy đã từng là đại phú hào, nhưng vì chuộc cho con trai khỏi tội sung quân vĩnh viễn, đã tiêu hết mọi gia sản, cho nên không có bao nhiêu tiền bồi giá cho Trầm Tuyết Phỉ. Trong khi đó Sở vương nổi danh là con quỷ keo kiệt, đương nhiên không cho nàng tiền bạc gì.
Dương Thu Trì nói: "Những châu báu trang xuất này hiện giờ bán không được bao nhiêu tiền, e rằng mấy tiệm bạc đã đóng cửa chuẩn bị chạy hết rồi, không chịu cầm đâu. Chúng ta không cần phải mua hào trạch đại viện gì, vì đó sẽ trở thành mục tiêu cướp bóc tìm kiếm của Trương tặc quân, cứ đi mua nhà dân bình thường thôi. Ta và biểu đệ đi nghe ngóng coi giá cả phòng ốc bao nhiêu rồi tính sau."
Dương Thu Trì sở dĩ kéo Quách Tuyết Liên đi, là vì hắn xuyên việt hai trăm năm sau, không biết giá cả thế nào. Cộng thêm hắn không thích trả giá, người ta nói bao nhiêu thì hay bấy nhiều, trong khi đó hiện giờ mỗi phân tiền đều rất quý. Quách Tuyết Liên xuất thân cùng khổ, giao trả giá thích hợp hơn.
Dương Thu Trì lưu lại tiểu hắc khẩu thủ hộ Trầm Tuyết Phỉ, sau đó mang Quách Tuyết Liên rời khỏi vương phủ.
Quả nhiên không như sở liệu, những bảng rao "nhà to bán gấp, đại hạ giá" đầy rẫy khắp nơi. Căn cứ kinh nghiệm đồ thành ở Hoàng châu, hắn không mua những phòng ở hai bên đường lớn, vì rất dễ bị đốt cháy cướp bóc hoặc lục xoát nhất. Một mồi lửa là tiểu. Hắn ưu tiên chọn những nhà bằng gỗ cứng, hơn nữa cự li giữa các nhà khá xa, tránh khỏi bị liên lụy.
Kinh qua suy đi tính lại, hắn xác định một trạch viện nhỏ ở dưới Trường Xuân sơn, là nhà ở biệt lập, hàng xóm khá xa, làm bằng gạch, gần đó không có chất dễ cháy, và cách Sở vương phủ không quá xa, có thể nhanh chóng chuyển tới đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...