"Đây là sự tình của sáu bảy năm về trước rồi, sau khi bạch y nữ sát thủ thú đó có chút tiếng tăm, ta đã đi khắp giang hồ dò la tin tức. Một ngày đó đi ngang qua dưới chân núi Vũ Đương, ngẫu nhiên nghe nói bạch y nữ sát thủ hẹn ước giao chiến với chưởng môn đạo trưởng của Vũ Đương. Ta bèn lên núi tìm xem chút náo nhiệt, thuận tiện xem có cơ hội để để cùng nữ sát này so chiêu luận bàn một chút. Ngày đó có rất nhiều người đến xem cuộc chiến, trong sân ở đại điện của Vũ Đương đầy kín người con kiến cũng không chui lọt. Ta còn nhớ rõ người con gái ấy quần áo một trắng, vạt áo bay phất phơ, trăng thanh gió mát siêu phàm thoát tục. Đứng ở nơi đó, chưởng môn chân nhân Vũ Đương cũng râu trắng toát cầm thanh trường kiếm trong tay binh diễn, liên tục xuất chiêu quây vòng quanh nàng. Nàng ấy như con bướm vờn theo chiều gió mà tránh. Ngay cả góc áo nàng Vũ Đương chân nhân cũng không đánh trúng được. Sau khi hết ba trăm chiêu thì bạch y nữ sát thủ mới ra tay, một ánh sáng trắng chợt lóe lên, cũng chính lúc này đây thì trận đấu võ cũng kết thúc".
"Là vì sao?" Quách Tuyết Liên tròn mắt hiếu kỳ hỏi.
"Là vì bạch y nữ sát thủ chỉ dùng một kiếm ngắn phóng tới còn chưởng môn chân nhân Vũ Đương lại là trường kiếm! Lão đạo sĩ râu trắng này đành nhận thua thôi".
"À ra thế!" Quách Tuyết Liên thản nhiên thể hiện sự say mê.
Trong lòng Dương Thu Trì hơi rúng động. Nhớ đến năm trước tại ngôi chùa trên ngọn chủ phong thần sơn Niên bảo ngọc tắc tại Đóa Cam, Liễu Nhược Băng trong bụng đang mang thai, chiến đấu với pháp vương Đế Lạc, cũng chỉ là đứng như vậy né tránh chứ không ra tay, để tìm xem đối phương có gì sơ hở, lúc đó mới một kiếm phóng ra trúng ngay Đế Lạc. Lập tức đánh bại hắn. Như vậy là bạch y nữ sát thủ này ra tay cũng gần giống như Băng nhi, cho dù không phải là Băng nhi chuyển thế đầu thai thì cũng khẳng định được có mối quan hệ lớn lao với Băng nhi. Nghĩ thế hắn vội vàng hỏi: “ Vậy hình dáng của nữ sát này trông như thế nào?"
Lưu Dũng lắc lắc đầu: “Không ai nhìn thấy qua, bởi vì từ khi nữ sát này lộ diện cho tới bây giờ đều quấn một chiếc khăn trắng quanh mặt, chỉ để lộ hai mắt ..."
"Vậy hai mắt của nàng ta như thế nào người có nhìn thấy không?"
Dương Thu Trì nghĩ, Liễu Nhược Băng có hai ngươi mắt rất đẹp như mắt phượng vậy. Người đàn ông nào nhìn thấy qua đều có thể nhớ rất rõ. Nhưng Lưu Dũng lại lắc lắc đầu nói: “ Lúc đó có rất nhiều người xem, ta ở khoảng cách rất xa, nên cũng không nhìn thấy rõ hình dáng đôi mắt nàng ấy thế nào nữa."
"Vậy sau trận quyết chiến đó thì thế nào? Người không lên nhìn một chút sao? Chẳng phải là người muốn cùng nàng ta luận bàn thêm đó sao?"
"Ai cha! Đừng nhắc đến nữa!" Lưu Dũng lắc đầu tỏ vẻ xấu hổ."Bạch y nữ sát thủ sau khi đánh bại Vũ Đương đạo trưởng, lập tức nhảy lên hồng mã phi như bay đi mất dạng. Tất cả những ai tập trung ở đó cũng hơn trăm người, mặt ngơ ngác nhìn nàng ta đi xuống núi, không ai dám lên tiếng nào ngăn cản! Ôi lão Lưu ta cả đời tranh cường hảo thắng, cũng không dễ dàng phục người nào cả. Vậy mà sau trận chiến đó ta đã phát hiện ra, dù ta có luyện thêm cả trăm năm nữa thì cũng không bằng đầu ngón tay của nữ sát này. Từ đó mất hết ý chí, không còn nghĩ đến tìm sư phụ kết bạn hữu cái gì nữa. Nhân lúc đó, gia phụ cũng có mối quan hệ với Vương phủ nên không ta rời khỏi chốn giang hồ đến Sở vương phủ làm thủ lĩnh hộ vệ, mãi cho đến bây giờ".
Quách Tuyết Liên lên tiếng: “Sau đó thì sao? Nữ sát đã đi đến nơi nào?"
"Ta nản lòng thoái chí, việc giang hồ cũng không hỏi han tới nữa, do đó cũng không biết rõ."
Dương Thu Trì hỏi: “Tối hôm qua có người ghé thăm nội phủ, sự thật có phải là nàng ta không đây?"
Lưu Dũng cười khổ nói: “ Không rõ lắm! Dương huynh đệ, tối hôm qua ngươi say, còn ta sao lại không chứ. Ta cũng vậy vừa tới canh năm thì thủ hạ khẩn cấp đến báo ta mới biết nội phủ thình lình xuất hiện kẻ địch. Nhưng cũng còn may mắn. Hôm qua nghe lời ngươi nhắc nhở, ta đã tăng cường cảnh giới, nếu không như tình hình chúng ta tụ họp đêm qua, chúng ta lâu lâu mới tụ hội một lần, ai lại nghĩ có kẻ địch đến tập kích như vậy chứ! Nếu không phải nhờ ngươi nhắc nhở thì hôm nay chắc đã có trận đại loạn rồi!"
"Các huynh đệ giao thủ với người kia đã nói như thế nào vậy?" Dương Thu Trì nóng lòng muốn biết cuối cùng thì người con gái áo trắng này có phải là Liễu Nhược Băng không.
"Ta hỏi ra thì nghe nói là có cùng hình dạng, cũng che mặt bằng vải đen, trong tay đoản kiếm, võ công cao cường, không thấy thể hiện rõ chiêu thức, thì đã bị thương ngã xuống đất rồi."
Quách Tuyết Liên liền hỏi: “ Vậy nói cho cùng thì người con gái mặc áo trắng đó có phải là...là nữ sát chăng?"
"Cũng không rõ nữa, chỉ có điều dựa theo những gì bọn họ nhìn thấy kể lại thì người con gái này có đến sáu bảy phần giống. Cho nên...ái chà! Nếu quả như lời của hắn nói thì thật làm cho người ta đau đầu đây! Vừa rồi Tôn quản gia đến, căn dặn chúng ta cần phải tăng cường đề phòng, cần phải mau chóng bắt tên hành thích Vương gia lần này. Ta đến liên lạc cùng Đô chỉ huy sứ Vũ Xương, tăng cường binh lực giới bị bên ngoài Sở vương phủ. Mặc khác ta còn kéo mọi tinh anh trong phủ về bổ sung canh phòng bên trong, đặc biệt là bảo vệ chỗ ỡ của vương gia. Như vậy mặc kệ kẻ hành thích là người bên ngoài xâm nhập vào, hoặc là người bên trong phủ, đều cũng đảm bảo hết sức chắc chắn rồi."
Dương Thu Trì khen: “ Tướng quân bày mưu nghĩ kế, chỉ huy có độ, thật khiến kẻ khác bội phục!"
Lưu Dũng ưỡn bụng cười: “Dương huynh đệ, căn cứ vào chỉ thị của Tôn quản gia thì ngươi cùng Quách huynh đệ trong thời gian này tạm thời không cần tham gia tuần vệ, việc trước mắt là phụ trách điều tra và giải quyết vụ án này, cần phải nhanh chóng bắt lấy tên tặc nhân đó."
Dương Thu Trì cười khổ nói: “ Nếu như tặc nhân có võ công cao cường lại chính là nữ sát che mặt thì..."
Lưu Dũng trừng mắt nói: “ Sợ cái gì chứ? Mấy vạn tinh binh ở Vũ Xương phủ chúng ta lại có thể sợ một nữ lưu như vậy sao?" Lời nói ngày nghe ra như khí phách nhưng đem mấy vạn người ra đối phó với một nữ tử nói cho cùng thì cũng không hay lắm.
Dương Thu Trì đối với vụ án này phá như thế nào cũng đã sơ sơ nghĩ ra một kế hoạch rồi, bèn nói với Lưu Dũng: “ Tướng quân, ta tra án phải lấy hết dấu tay của tất cả nữ nhân trong phủ, tất cả phải đầy đủ, không được thiếu một ai."
Lưu Dũng nghĩ nghĩ rồi nói: “ Những người khác đều không dám không đồng ý, còn có Vương phi và quận chúa nếu cũng lấy dấu tay thì có chút không tiện lắm a."
Dương Thu Trì nói: “ Vương phi, quận chúa cũng không tự mình hạ độc, không cần phải lấy mẫu ở bọn họ."
"Vậy thì dễ xử lý rồi, ta lập tức đưa thông báo xuống. Lập tức tiến hành lấy dấu vân tay."
Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên trở lại phòng, lấy quân phục của Minh triều mặc vào mang theo kiếm, dẫn chú chó Tiểu hắc ra khỏi chỗ ở của đội tuần vệ, đang độ đầu xuân đi trên con đường mòn của Sở vương phủ đầy sắc màu rực rỡ, lại đến đi đến phòng ăn.
Sau khi đi đến bên trong nội thiện phòng, hắn kêu người hầu mang một cái thang đến bên mái nhà, rồi bảo Quách Tuyết Liên cùng chú chó Tiểu hắc ở bên dưới. Sau đó sai người hầu tìm cho mình vài miếng ngói lưu ly mới, lần mò bò lên đỉnh.
Tối hôm qua thời điểm hắn khám xét trên đỉnh không biết là còn có thể lưu lại dấu vết gì đó. Cho nên lúc ấy không có nói là lấy dấu vân tay trên mái ngói. Đến lúc này đây, hắn dùng mấy miếng ngói lưu ly còn mới đem lên đổi lấy mấy miếng ngói có dấu vân tay kia.
Mấy dấu vân tay này vốn là của người hạ độc khi vạch trần miếng ngói lên. Trên mái ngói phủ rêu xanh cùng bụi bặm tạo thành dấu tích đan xen vào nhau. Dấu tích này không phải là vết mồ hôi của vân tay, do đó có thể lợi dụng phía có ánh sáng để nhận ra được.
Hắn ngồi trên sườn mái nhà, đem mấy miếng ngói có dấu vân tay ra tiến hành phân biệt, những điểm đặc thù chủ yếu bên trong đều ghi nhớ kỹ.
Tiếp theo đó, hắn lại cẩn thận quan sát dấu hài để lại. Mấy dấu hài này về kích cỡ đại khái giống nhau. Các mũi hài thêu đều có đặc thù giống nhau, xác định rằng dấu hài là của cùng một người. Căn cứ vào những dấu hài còn nguyên vẹn xung quanh, trước mũi giày sức nén đều đặn, kích cỡ thuộc loại nhỏ, có thể khẳng định chính xác là của nữ nhân để lại. Hắn lấy hoa văn điển hình bên trong đế giày ra so chính là hoa văn của mấy miếng ngói lưu li đã được thay thế.
Lúc tối khi điều tra đã biết được, ngoại thiện phòng đã sai người đem chia rượu thịt cho ba người thu mua. Đó là những người hầu nam, mà ở ngoại thiện phòng các đầu bếp cũng đều là nam hết. Dựa theo tình hình trước mắt có thể thấy, bước đầu hạ độc ba người thu mua tại nội thiện phòng và người đến dò xét phủ lúc đêm là một. Hơn nữa người này là nữ nhi. Do đó có thể loại trừ khả năng hạ độc là do những người hầu nam mang thức ăn đến.
Dương Thu Trì sau khi xuống bên dưới, gọi người quản đốc của ngoại thiện phòng đến, bảo hắn hỏi hết tất cả những đầu bếp và người hầu xem, giữa trưa hôm qua trong lúc ba người thu mua trúng độc, có nữ nhân nào đến ngoại thiện phòng thì viết hết tên ra.
Sau khi an bài thoải đáng mọi chuyện, tiếp theo là đợi kết quả.
Dương Thu Trì cùng Quách Tuyết Liên mang theo đao bên người, dẫn Tiểu hắc đi dạo khắp nơi trong Sở vương phủ để hiểu rõ hoàn cảnh ở đây.
Không ngờ vòng vo hơn nữa ngày, thế nhưng đã bị lạc đường rồi. Chú chó Tiểu hắc nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không biết là hắn muốn đi đâu. Dương Thu Trì cũng không lấy làm lo lắng, bò lên một ngọn núi giả, nghĩ là để tìm ra phương hướng trước. Xem ra ngọn núi giả này cũng không cao lắm. Xung quanh có bóng râm mát mẻ, tìm không ra kiến trúc quen thuộc. Đang lúc cảm thấy chán nản thì đột nhiên nhìn thấy xa xa bên cạnh cây đào dường như là có một người, bèn quyết định đến đấy hỏi thăm.
Bọn họ theo phương hướng đó, xuyên qua mấy cây thấp thoáng của ngọn núi giả, đến bên cạnh cái hồ nhỏ, nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi, đang ngồi trên ghế dài cạnh gốc đào nở rộ hoa, cánh tay mảnh mai trắng trẻo đang cầm một quyển sách, đang chăm chú đọc một cách cẩn thận.
Nhìn nghiêng qua thì người con gái này khoảng mười tám mười chín tuổi. Mặt cười như tuyết, sắc trắng ửng hồng, lông mày cong vút, mắt sáng tinh anh, mái tóc đen óng dùng vàng bạc li ti đính trên búi tóc. Cài một cây bảo trăm bằng ngọc bảo thúy. Một thân váy dài trắng như tuyết, lạnh như băng, vạt áo, đường viền váy có màu nhàn nhạt của hoa đào.
Giống như tia nắng ban mai ẩn hiện trong sương mù, mờ ảo như mộng. Chiếc áo khoác ngắn tay mỏng bằng lụa màu tía kéo dài đến cạnh váy, phần thêu hoa vạt áo hơi tách ra, màu vàng nhạt làm nâng bộ ngực mượt mà lên cũng một màu trắng như tuyết hòa lẫn nhau, làm cho nam nhân nào nhìn thấy không khỏi nhịn được phải nuốt nước miếng mơ nghĩ xa xôi.
Đúng là kẻ "nhân diện đào hoa tương ánh hồng (người có mặt hồng hào tựa hoa đào)!" Dương Thu Trì cất lời khen, chẳng trách Thi Kinh nói rằng: “Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa", quả nhiên như thế, không khỏi làm người ta ngây người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...