Xe tiến lên theo thế trận hình chữ nhật to, lần này không ngờ chúng đối diện với năm sáu chục phất lãng cơ đại pháo. Khi đó, hai cái bánh xe gỗ vừa khéo trở thành mục tiêu công kính của pháo.
Phất Lãng Cơ đại pháo khai hỏa, bắn đạn sắt đặc ruột, từng chiếc thiết xa bị nằm bẹp tại trận, binh sĩ trong đó chui ra, trở thành mục tiêu bắn quét của Lưu Dũng và Mã Lăng Vũ.
Đại quân của Dương Thu Trì cách 1000 mét vẫn còn chưa có động tác gì, chờ đợi địch quân hỗn loạn.
Hồng Di Đại Pháo dùng pháo đạn thuốc nổ mạnh oanh kích cắt địch trận thành hai phần, sau đó không bắn loạn, mà tuyển chọn vùng tập trung nhiều người ở bên phải bắn liên tiếp, trong khi bên trái chỉ bắn uy hiếp. Do mỗi phát pháo đạn nổ ra, địch quân đều nằm rạp xuống hết, vừa ngọc đầu dậy lại nghe tiến pháo nổ nữa, nên buộc phải nằm xuống tiếp, nên chúng căn bản không thể xung phong, bị không chế bẹp dí ở vị trí cũ.
Địch quân ở phía phải thì bị pháo hỏa oanh tạc không còn hàng ngũ gì, loạn thành một đoàn. Để tránh hỏa pháo, đội hình của chúng rất tán loạn, khoảng cách tương hổ càng xa hơn, tán loạn khắp nơi trong bình nguyên.
Dương Thu Trì chờ đợi chính là hiệu quả này, phất cờ chỉ huy, trống trận dập dồn, trọng trang thiết kỵ làm tiên phong, đại quân nhanh chóng đánh về mé phải của địch trận, phân cắt bao vây.
Do địch quân đã bị cắt thành hai bộ phận, trận hình bên phải bị đánh tan, nhân số của đại quân Dương Thu Trì còn nhiều hơn địch quân một chút, nên tiến hành bao vi diệt dần từng khóm, khiến chúng cuối cùng tan rã.
Địch quân ở mé trái định tăng viên, nhưng bị hỏa pháo áp chế, đồng thời bị lão sáo đồng kỵ binh chặn mất, xe tăng thổ tả đi trước gần như bị đạn thật tâm Phất lãng cơ bắn gần chính xác đập bẹp dí hết.
Đến giờ thì chiến cuộc đã nghiêng hẳn về một phía. Thấy 3 vạn quân đội ở mé phải bị chia cắt bao vây, hơn nữa bị pháo hỏa oanh kích loạn thành một đoàn, và cho rằng đánh không được, chỉ có thể bị động chịu đánh, nên Ngải Năng Kỳ hạ lệnh thu binh.
Dương Thu Trì không bỏ qua cơ hội này, còn địch quân hoảng loạn triệt thối, thiết xa bị hủy phần lớn, binh sĩ chuyển thân bỏ chạy, thuẫn bài sắt nặng không thể che ở sau lưng, nên bạo lộ dưới miệng súng máy maxim.
Hắn chuyển sang hạ lệnh cho hồng di đại pháo tiến hành bắn sâu vào đội hình địch, còn xe ngựa chứa súng máy của hắn và Lưu Dũng, Mã Lăng Vũ tiến hành truy kích.
Có câu binh bại như núi đổ, lúc này địch quân đã không còn tổ chức đề kháng nào, trong khi đó bại binh chạy sao nhanh bằng đạn, nên đại bộ phận bộ binh hồn phi phách tán nằm xuống đất đưa thuẫn bài lên che đầu, giơ tay đầu hàng.
Ngải Năng Kỳ thấy đại thế đã mất, vội dẫn hộ vệ quay đầu bỏ chạy về phía bắc.
Trận chiến này, 10 vạn đại quân của Ngải Năng Kỳ chỉ còn mấy nghìn, số bị diệt có đến 3 vạn, 4 vạn bị bắt làm tù binh.
Cùng lúc đó, Dương Thu Trì nhận được tin Lưu Văn Tú điều 6 vạn quân đến tăng viện, chỉ còn một ngày lộ trình, hắn nhân sĩ khí đại tăng, lập tức nghênh đón.
Lưu Văn Tú lưu lại 2 vạn thủ Hành châu, chỉ mang theo 6 vạn, thế mà đụng đầu với 12 vạn đại quân của Dương Thu Trì, cho nên nhanh chóng thua cuộc trước áp lực và ưu thế quân số và vũ khí của hắn. Lưu Văn Tú anh dũng hơn Ngải Năng Kỳ, soái lĩnh quân phản kích, nhưng bị súng máy bắn tan tác, trận này bị đánh tan và diệt sạch toàn quân, ngay Lưu Văn Tú cũng tử trận.
Đại quân của Dương Thu Trì sau khi tiếp thụ hàng binh, binh lực đã tăng lên 14 vạn, nhưng đạn pháo gần như cạn kiệt, nhưng quyết định truy đuổi địch đến cùng, không cho chúng cơ hội thở ra hơi, nên lập tức tiến binh Hành châu.
Đến Hành châu, nhờ ưu thế 14 vạn quân, cộng hàng binh không ngừng kêu gọi thủ quân đầu hàng, tập trung đạn pháo còn lại bắn nát mấy chổ ở tường thành. Tri phủ cầm đầu thủ quân trong thành và không ít võ tướng kinh hoảng, khuyên bộ tướng của Lưu Văn Tú đầu hàng, nhưng những người này cũng có cốt khí, thấy tình cảnh đã không thể vãn hồi, liền cứa cổ tự vẫn. Tri phủ và các quan khác mở cửa thành ra quỳ đầu hàng.
Đại quân Dương Thu Trì không mất giọt máu chiếm được Hành châu, tiếp thụ thêm 2 vạn hàng binh, cùng vô số lương thảo và vũ khí. Để đề phòng hàng binh làm phản, Dương Thu Trì tiến hành chỉnh biên quân đội, đem hàng binh phân về các sư, tạo thành 20 sư đoàn mới, cộng thêm 2 sự đoàn kỵ binh cầm súng lão sáo đồng.
Quế vương, Huệ vương và Phúc vương sau đó đến Hành châu, bắt đầu xây dựng lại vương phủ. Dương Thu Trì sau hai chiến dịch đã hiểu rõ là không thể tiến nhanh, cần phải chuẩn bị sung túc rồi mới quyết chiến, và chuẩn bị chủ yếu là đạn dược, cộng thêm kỹ năng tác chiến của binh sĩ. Hắn học theo cách làm của Ngải Năng Kỳ, cho quân đội tổ thành từng nhóm 10 người huấn luyện.
Sau hai chiến dịch này, đại quân của hắn tổng cộng diệt địch 28 vạn, quân chủ lực của Trương Hiến Trung tổn thất hơn phân nữa, nên ở lại cố thủ Trường Sa không dám hó hé gì.
Tin vui truyền đến kinh thành, khiến Sùng Trinh đế cuối cùng nhìn thấy tia hi vọng le lói cho vương triều mình, nên hạ quyết tâm chuẩn tấu của ba vị vương gia.
Một chiều cuối tháng mười một, trời lạnh như cắt, Dương Thu Trì sau một ngày bận rộn phối chế đạn đạn dược, ăn cơm xong đang ngồi đốt lửa sưởi nói chuyện với Liễu Nhược Băng, tiểu quân chúa và Quách Tuyết Liên ở bên cạnh chơi cửu liên hoàn.
Lúc này, hộ vệ Lưu Dũng chạy vào báo: 'Dương đại nhân, tư lễ giám Lý Phượng Tường Lý công công vừa từ kinh thành tới mang theo thánh chỉ, Quế vương và các vương gia cùng tổng binh đại nhân đã ra đón, mời ngài mau ra tiếp chỉ."
Dương Thu Trì vội vào nội đường thay áo, sau đó ra đại sảnh đã bày sẵn hương án.
Lý Phượng Tượng tuy là thái giám nhưng thân hình khôi ngô, khoảng 40 tuổi, hai tay ôm thánh chỉ đựng trong cái hộp rất tinh xảo, được Quế Vương, hai vị vương gia, tổng binh Khổng Hi Quý đưa vào đại sảnh, đứng ngay giữa nhà.
Quế vương giới thiệu xong, Lý công công mỉm cười nói với Dương Thu Trì: "Dương đại nhân, thỉnh tôn phu nhân và quận chúa ra tiếp chỉ!"
Dương Thu Trì ngẩn người, liền hiểu là hoàng thượng đã phê chuẩn kế thừa tước vị Sở vương, nên định sắc phong một lúc.
Hắn vội chạy vào nội đường, bảo Liễu Nhược Băng và CHu Phượng Đức thay y phục ra tiếp chỉ.
Lý Phượng Tường dùng giọng the thé nói: "Dương Thu Trì, Liễu Nhược Băng, Chu Phượng Đức quỳ tiếp chỉ!"
Trong lịch sử Sùng Trinh đế tuy là vua vong quốc, nhưng vẫn tận lực vãn hồi đại cục của nhà Minh, chỉ là quyết sách bị sai lầm, cộng thêm thiên tai và nhân họa, không thể vãn hồi đại cục, cuối cùng mới tự sát, có thể tạm coi là một nhân tài ưu tú, đáng kính đáng trọng mấy phần. Dương Thu Trì quỳ xuống dập đầu.
Liễu Nhược Băng thấy phu quân quỳ, cũng kéo Chu Phượng Đức quỳ theo. Lý Phượng Tường chia ra đọc thánh chỉ sắc phong cho ba người. Thánh chỉ khen Dương Thu Trì chiến công anh dũng, tuyên bố ân chuẩn thừa kế tước vị Sở vương, phong phu nhân Liễu Nhược Băng làm vương phi, thiếp thất Chu Phượng Đức làm trắc vương phi, ban cho con trai trưởng của hắn họ Chu để nối dòng Sở vương, con trai thứ vẫn là họ Dương.
Những điều trước nằm trong dự liệu của Dương Thu Trì, nhưng chuyện ban họ làm hắn bất ngờ. Sùng Trinh đế biết hắn là nghi tân (con rễ) kế thừa tước vị, nên không cần cải họ, vì như vậy sẽ là hôn nhân cùng 1 họ với Chu Phượng Đức, trái quy củ. Nhưng vì kế thừa hương hỏa Sở vương, ban cho họ Chu cho con cả của hắn làm Sở vương thế tử, sau này kế thừa tước vị của hắn. Các con còn lại của hắn vẫn mang họ Dương, như vậy sẽ không tuyệt hương hỏa của Dương gia.
Sắc phong xong, ba người Dương Thu Trì tạ ơn, tiếp thánh chỉ, đặt lên hương án.
Lý Phượng Tường lại lấy ra một thánh chỉ, là một ủy nhiệm lệnh, phong cho Dương Thu Trì làm "Tổng đốc Hồ Quảng, Giang Tây, Tứ Xuyên, chuyên đề đốc quân vụ, lương hướng kiêm tuần phủ sự, tuyên úy tướng quân." Đơn giản mà nói thì là tổng đốc kiêm tuần phủ 3 tỉnh, lấy hiệu là "Tuyên vũ tướng quân", lĩnh quân tiêu diệt Trương HIến Trung.
Như vậy, quân đội 3 tỉnh từ đây phải nghe lệnh hắn điều khiển, cao hơn tổng binh Khổng Hi Quý nhiều.
Thánh chỉ đồng thời nhậm mệnh Lý Phượng Tường làm giám quân, hiệp trợ Dương Thu Trì tiễu phỉ.
Đọc xong thánh chỉ, Quế vương cùng mọi người đều đến chúc mừng, cả nhà Dương Thu Trì cảm tạ ơn tiến cử của các vị vương gia.
Sau khi náo nhiệt xong, các vị vương gia đi rồi, Lý Phượng Tường ở lại cùng Dương Thu Trì thương lượng quân vụ. Họ xưng với nhau bằng quân chức, Lý Phượng Tường nói: 'Dương tướng quân lĩnh quân thắng trận liên tiếp tại Hồ Quảng, thánh thượng rất vui, nhưng cục thế ở Thiểm Tây rất ngặt, Lý tặc tháng mười đã công phá Đồng quan, đốc sư Tôn Truyền Đình tuẫn quốc, Lý tặc đã chiếm toàn bộ Thiểm Tây, hổ thị đam đam đối với kinh sư, còn tàn quân Trương Hiến Trung có dấu hiệu di chuyển qua Tứ Xuyên. Do đó, thánh thượng hi vọng tướng quân nhanh chóng tiêu diệt Trương tặc, không để hắn chuồn vào rừng rậm Tứ Xuyên, tránh khó khăn sau này. Sau đó, hy vọng Dương tướng quân có thể huy sư lên bắc cần vương."
Dương Thu Trì gật đầu biểu lộ là mình có ý đó, vì Tứ Xuyên là vùng núi cao rừng rậm, rất khó cho vũ khí hiện đại phát huy tác dụng. Gần đây hắn nhất mực khẩn trương chuẩn bị đạn dược, tổng cộng chế 15 vạn viên đạn, 5 nghìn quả pháo. Sau khi chiếm Hành châu, đội công tượng của lão hắc đầu khoách trương thêm, tốc độ chế tạo vũ khí ngày một tăng gia, nên quân hắn đã có thêm 100 cây hồng di đại pháo, Phất Lãng Cơ và 1 nghìn cây lão sáo đồng. Nhờ thế, hắn cho tăng biên thêm một kỵ binh đoàn 1000 người cầm súng.
Quân đội của Tả Lương Ngọc ở Hồ Quảng bị Trương Hiến Trung đánh bại, binh lực ở Giang Tây, Tứ Xuyên đều tiêu hao phần lớn, không còn quân để điều, cho nên về danh nghĩ Dương Thu Trì là chỉ huy tối cao quân sự ở 3 tỉnh, nhưng ngoại trừ một phần quân ở phía bắc Vũ Xương và tàn binh bại tướng của Tả Lương Ngọc, hắn không còn bao nhiêu binh có thể điều.
Hai người thương nghị xong, quyết định lập tức xuất quân tiến công Trương Hiến Trung ở Trường Sa, đồng thời mệnh lệnh tàn binh của Tả Lương Ngọc kéo nhanh về Thường Đức bố phòng, đề phòng Trương Hiến Trung chạy vào Xuyên.
Hôm sau, họ tiến hành đại hội thệ sư, xuất quân đánh Trường Sa. Đây là vùng đất phong của Phúc vương, nên ông ta mừng rỡ vô cùng. Đại quân nhanh chóng chiếm lại các châu huyện đã lọt vào tay Trương Hiến Trung, đến đầu tháng 12 thì tới Trường Sa.
Trương Hiến Trung còn 11 vạn quân ở Trường Sa, trong khi đó Dương Thu Trì hiện giờ đã có 17 vạn sau khi chiêu binh thêm 3 vạn. Hắn phân binh thành 22 sư đoàn, 5 đoàn độc lập gồm 3 sư đoàn kỵ binh cầm lão sáo đồng và 2 sư đoàn pháo binh. Dĩ nhiên, chiến y viện tùy quân là điều cần phải có, bao gồm mấy trăm lang trung và hộ sĩ.
Đại binh đến dưới thành Trường Sa, gặp ngay cơn lạnh dữ dội, quân binh rét cóng, bệnh không ít, Dương Thu Trì quyết định đánh nhanh thắng nhanh, tiến công thật mạnh.
Không ngờ, khi 100 cây hồng di đại pháo chuẩn bị phát xạ hủy tường thành, Dương Thu Trì trên đài chỉ huy ra lệnh ngừng bắn, vì thông qua kính viễn vọng, hắn nhìn thấy 2 nữ tử trẻ tuổi bị trói trên thành, áo trắng phiêu phất, thần tình thê lương, đó là Trầm Tuyết Phỉ và nha hoàn Tiểu Nhị!
Dương Thu Trì vội xuống đài chỉ huy, mang theo Liễu Nhược Băng do Vũ Kỳ mang sư đoàn kỵ binh cầm lão sáo đồng đến gần thành xem xét.
Họ đến cách thành 300 mét cách xa tầm bắn thì dừng lại, vì thấy pháo khẩu trên thành không quay về phía họ, không sợ bị đánh lén. Trên thành lâu, một hán tử đầy râu lớn tiếng hỏi: "Dương huynh đệ, lâu rồi không gặp!"
Dương Thu Trì định thần nhìn, thì ra là anh ruột của Trầm Tuyết Phỉ, đại tướng Trầm Lỗi của Trương Hiến Trung. Hắn cũng lớn tiếng đáp: "Họ Trầm kia, Tuyết Phỉ là em gái ngươi, Tiểu Nhị và Tuyết Phỉ tình đồng thủ túc, ngươi vì ngăn trở đại quân ta, lại dùng 2 nữ lưu làm lá chắn, ngươi còn tim gan không vậy?"
Trầm Lỗi cười ha hả: "Dương huynh đệ nói lời này không phải rồi, Tuyết Phỉ là xá muội, nghe nói ân nhân đến liền khóc đòi lên thành lâu xem, ta không tiện ngăn, và ngươi cũng biết đó, ta thương xá muội nhất. Còn về Tiểu Nhị, nếu như là nha đầu nhà ta, đương nhiên ta muốn xử trí sao cũng được. Nó tích cách quật cường, muốn cùng tiểu thư lên thành lâu, cho nên ngu huynh tức giận trói lại..."
Nói đến đây, Trầm Lỗi chợt nhớ đến chuyện gì đó, vỗ đầu nói: "Đúng rồi, ngu huynh nhớ rồi, Tiểu Nhị dường như là thiếp thất của Dương huynh đệ, nhưng dường như huynh đệ đá nó ra khỏi nhà rồi, nên không cần đau lòng. Hắc hắc, Dương huynh đệ lĩnh quân lớn quá, ngu huynh tận tình địa chủ vậy, thỉnh tiến vào thành đến phủ của ta, chúng ta hâm rượu để xá muội làm thơ ca hát, Tiểu Nhị khiêu vũ trợ hứng, ý Dương huynh đệ thế nào?"
Dương Thu Trì tím mặt, phun một ngụm nước bọt, giơ roi ngựa chỉ: "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi dám động cọng lông của họ, ta chém ngươi vạn đoạn!"
Trầm Lỗi trịnh trọng: "Cọp dữ không ăn thịt con, huống chi ngu huynh là người lương thiện. Dương huynh đệ nói không đúng rồi, lời này ngu huynh nên nói mới đúng. Dương huynh đệ, xin thỉnh giơ tay đánh khẽ, tha cho tính mệnh của chủ tớ xá muội đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...