Dương Thu Trì vội cho thám mã đến hồi báo. Thám mã quỳ một chân ôm quyền thưa: "Thủ bị đại nhân, mật thám ở Bảo Khánh đưa quân tình khẩn cấp đến!" Nói xong móc tín hàm hỏa tốc dâng lên hai tay.
Minh quân rất coi trọng dọ thám quân tình, tuy đã bị đánh bật khỏi Hành châu, Bảo Khánh, Minh quân vẫn còn lưu thám tử ở lại dò xét, báo cáo kịp thời.
Dương Thu Trì tiếp lấy tín hàm, ra lệnh thưởng cho thám mã, bảo hắn ra ngoài chờ, sau đó mới dùng đao nhỏ rọc ra, vừa xem đã nhíu mày.
A Hạnh Ny nhất mực cùng Dương Thu Trì đi thị sát huấn luyện tân quân và công tác xây dựng quân doanh, thấy tình cảnh này liền hỏi: "Thế nào hả, Thu Trì ca?"
"Trương tặc quân phát binh tám vạn từ Bảo Khánh phủ, do đại tướng của Trương Hiến Trung là Tôn Khả Vọng, Lý Định Quốc soái lĩnh bức thẳng Kiềm Dương, mồng sáu tháng 9 xuất phát, chiếu theo lộ trình mà tính, nếu đi nhanh thì còn cách Kiềm Dương ba bốn ngày đường nữa."
A Hạnh Ny cả kinh: "Tám vạn? Lần trước ba vạn..."
"Đúng a! Tăng binh gấp hai lần rưỡi, xem ra là Trương tặc quân có chuẩn bị mà đến, chúng ta cần phải thận trọng ứng đối."
Hắn trầm ngâm một lúc, bảo A Hạnh Ny tiếp túc thị sát huấn luyện tân quân, còn bản thân thì đi tìm du kích tướng quân Long Bỉnh, cho y xem mật báo quân tình, lại trở về nha môn, đi thẳng vào nội trạch thông báo với ba vị vương gia và tổng binh.
Sau khi chờ một lúc, Quế vương cùng các vị vương gia và tổng binh Khổng Hi Quý hoảng hốt từ hậu đường đi ra, Quế vương ho liên tục, hỏi: "Dương đại nhân, thế nào rồi?"
Dương Thu Trì vội đem mật báo quân tình trình lên.
Quế vương không chờ xem xong đã người run bần bật, đưa luôn mật báo cho Huệ vương và mấy người cùng xem.
Bốn người xem xong, đều kinh khủng vô cùng. Quế vương vịn tay ghế ngồi xuống, sau đó mới bảo mọi người ngồi nói chuyện. Ông ta hỏi: "Dương đại nhân, Long tướng quân, Khổng tổng binh, lần này chiêu binh chỉ có 8 nghìn người, ba vị đại nhân, thế này... thế này thì làm thế nào ứng đối đây?"
Tổng binh Khổng Hi Quý tuy có điểm vui mừng trên nỗi đau của kè khác, nhưng đại quân áp cảnh, ổ sắp lật nhào, làm gì còn chuyện giữ được trứng riêng? Do đó ông ta cũng thập phần khẩn trương, nói: "Chỉ bằng Kiềm Dương huyện nhỏ nhoi, lại không phải là trọng địa chiến lược, án theo lý Trương tặc quân sẽ không quá để ý với huyện này. Cho dù là lần trước bị tổn hại nặng, nhưng Trương tặc quân giọi về thanh đông kích tây, về chuyện mất hay được một thành này thường không quan tâm mấy. Lần này đại cử tiến binh, lại chỉ định hai viên đại tướng là Tôn Khả Vọng và Lý Định Quốc soái lĩnh đến chinh phạt, thế trện này e rằng không lấy Kiềm Dương không chịu về. Chẳng lẽ lần này là báo cừu của lần trước sao?"
Long Bỉnh lắc đầu: "Theo ti chức biết, thì Trương tặc quân đặc biệt thích vàng bạc. Thu bao nhiêu tài bảo cũng cảm thấy không đủ. Trương tặc quân phái hai viên đại tướng đắc lực nhất là Tôn Khả Vọng và Lý Định Quốc tăng binh tám vạn đến, lần này chính là ý của người say không ở rượu, xem ra là thèm thuồng tài sản kếch sù của ba vị vương gia, muốn cướp đó mà."
Khi nghe lời này, ba vị vương gia đều sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, thật là có cảm giác "Thất phu vô tội, mang ngọc có tôi".
Dương Thu Trì không hiểu lịch sử nhiều, đặc biệt là tình huống quân đội của Trương Hiến Trung thời Minh mạt càng không quen, chỉ biết có một Trương Hiến Trung dấy binh giết người ở Tứ Xuyên rất nhiều, những kẻ khác đều không biết, nên hỏi Long Bỉnh: "Long tướng quân, phen này lĩnh binh Trương tặc quân đến đánh là Tôn Khả Vọng và Lý Định Quốc, hai người này thế nào?"
Long Bỉnh trầm giọng đáp: 'Tôn Khả Vọng, Lý Định Quốc theo Trương Hiến Trung chinh chiến nhiều năm, là tướng tâm phúc của Trương tặc, cùng Lưu Văn Tú, Ngải Năng Kỳ được Trương tặc thu làm nghĩa tử. Trương tặc xưng vương ở Vũ Xương xong, phân biệt sắc phong cho bốn người này làm tướng quân, xưng là 'Tứ tướng quân', Tôn Khả Vọng là Bình Đông Tướng Quân, Lý Định Quốc là An Tây Tướng Quân. Hai người này tác chiến dũng mãnh, Tôn Khả Vọng do phòng thủ ngoan cường nên có ngoại hiệu Nhất Đổ Tường, Lý Định Quốc không những kiêu dũng thiện chiến, lại rành binh pháp, văn võ song toàn, nên được tặng ngoại hiệu Tiểu Úy Trì. Hai người này là tướng đắc lực nhất của Trương tặc.
Dương Thu Trì gật đầu, thầm tính toán trong lòng, có câu võ công có cao mấy thì cũng sợ đao chặt cũi khi mình trần! Bất quản hai người chúng là nhất đổ tường hai nhị đổ tưởng, tiểu úy trì hay là đại trì úy, chỉ cần tạc đạn nổ, súng máy gầm, thì tất tần tật biến thành tường đổ hết.
Nhưng mà địch quân chỉ còn hơn ba bốn ngày đường nữa, còn bản thân hắn chỉ mới tạo ra tám nghìn viên đạn và trăm phát tạc đạn, cho dù như lần trước một phát đạn tiêu diệt một địch nhân, vậy chỉ giết chết 8 nghìn người. Một trăm tạc đạn giỏi lắm là giết hai nghìn người nữa, vậy giỏi lắm là diệt 1 vạn quân địch, còn bảy vạn nữa làm sao đây?
Tám nghìn người đối với 7 vạn người, con nít cũng biết kết quả thế nào. Huống chi 8 nghìn quân này là do hắn mới thành lập, huấn luyện chỉ mười mấy ngày, đại bộ phận là tuyển ra từ đám dân gầy yếu đói kém, nên ngoại trừ 1 nghìn đồng binh, cơ bản họ chẳng có lực chiến đấu bao nhiêu. Trong khi đó, Tôn Khả Vọng, Lý Định Quốc theo Trương Hiến Trung nam chinh bắc chiến, tám vạn quân dưới trướng đã cửu kinh sa trường, dùng rắn chống rắn e rằng bên hắn lành ít dữ nhiều.
Làm sao bây giờ?
Ba vị vương gia, tổng binh và Long Bỉnh đều biết muốn dùng tám nghìn người mà đánh thắng tám vạn địch quân thì chỉ có dựa vào Dương Thu Trì lần nữa đại triển thần uy. Do đó, khi thấy hắn trầm ngâm suy nghĩ, đều dõi mắt ngóng chờ, không ai dám lên tiếng.
DƯơng Thu Trì cúi đầu suy nghĩ một lúc, ngẩn lên thấy vẻ mặt họ như vậy, tủm tỉm cười: "Sách lược lui địch thì có, chỉ có điều ba vị vương gia, tổng binh đại nhân, Long tướng quân - lần tác chiến này phải do ta toàn quyền chỉ huy, đều phải nghe ta điều khiển an bài. Thế nào?"
Năm ngươi đưa mắt nhìn nhau, đều lần lượt gật đầu.
-------
Phía tây bắc Kiềm Dương có Nham Lũng sơn, là một tòa núi đá nham thạch, là đường phải đi qua khi tiến vào Kiềm Dương. Thế núi này tuy không cao, nhưng vô cùng nhỏ hẹp. Giữa hai núi có một con sông nhỏ, hình thành thế hai núi giáp sông, địa hình hiểm trở. Nước sông khá cạn, đặc biệt là mùa hè, nhưng khi mưa to thì nước lên rất nhanh.
Tôn Khả Vọng và Lý Định Quốc dừng ngựa ở cửa núi. Phen này, Trương Hiến Trung nhậm mệnh Tôn Khả Vong làm Tây chinh tổng binh, Lý Định Quốc làm phó tướng. Nhận được chỉ lệnh khẩn cấp của Trương Hiến Trung, hai người điều tập tinh nhuệ, gấp rút hành quân mấy ngày thì đến đây. Đến trước cửa núi này, thái dương đã xuống núi, ánh sáng vàng chói chiếu đầy trời không.
Tôn Khả Vọng ngẩn đầu nhìn trời chiều, nói với Lý Định Quốc: "Nhị đệ, qua Nham Lũng sơn này là Kiềm Dương rồi. Theo báo cáo thì phía tây Kiềm Dương là dãy đất bằng phẳng. Trời sắp tối rồi, chúng ta hãy nhanh vượt qua núi này, hạ trại bền lòng chảo cạnh sống phía bên kia, sáng ngày mai công thành."
Lý Định Quốc nhìn Nham Lũng sơn hiểm trở và dòng sông cạn, nhíu mày: "Đại ca, sơn cốc này địa thế hiểm yếu, đường núi nhỏ hẹp, rất khó qua nhanh, hiện giờ trời đã tối, nếu cường hành đi qua, một khi gặp phục binh, e rằng...."
Tôn Khả Vọng cười hăng hắc: "Nhị đệ quá lo rồi, sợ vũ khí quái thú gì đó rồi chứ gì? Theo ngu huynh thấy, đó chính là bọn bại quân chi tướng làm già nói khoác thế thôi, không cần phải lo."
"Đại ca nói lời này chưa phải, theo ngu đệ tra hỏi qua nhiều huynh đệ chiến bại lần trước trở về, đều nói vũ khí quái thú của địch quân thập phần khủng bố, phun ra tiểu thú có thể thương hại ngoài ba nghìn xích. Còn nữa, đạn khai hoa của địch quân có uy lực kinh người. Một quả nổ ra, người ở xung quanh 50 xích đều thây cốt vô tồn, có thể sát thương đến ngoài 1 trăm xích, quả là chưa từng nghe bao giờ. Nếu như một hai người nói thì cho rằng kinh khủng vọng ngôn, đằng này mấy chục người đều nói thế, như vậy là không thể không cảnh giác rồi."
"Hắc hắc hắc..." Tôn Khả Vọng cười khan mấy tiếng, "Ý tứ của nhị đệ là địch quân quá mạnh, chúng ta cần phải bảo mệnh quan trọng hơn, lui binh là trên hết?"
Lý Định Quốc trầm mặt: "Đại ca nói chơi rồi, ý tứ của ngu đệ chỉ là đề tỉnh đại ca, trận chiến này phụ vương nhìn rất trọng, mục đích có ba thứ, một là cướp hết tài bảo của ba phiên vương Minh triều này, hai là giết bạch y nữ sát đó, ba và trọng yếu nhất là yêu cầu hai chúng ta tham tra cho rõ vũ khí quái thú và đạn khai hoa đó hư thật thế nào. Nếu như đích xác có chuyện này, có thể cướp được hai bảo bối đó, Đại tây quân chúng ta có thể nói là chiến vô bất thắng rồi!"
"Lời phụ vương ta nhớ rõ, cái này không cần nhị đệ nhắc." Tôn Khả Vong nhạt giọng nói, quất roi ngựa về phía trước, "Ngu huynh không phải là người lỗ mãng, lần này xuất chinh đã tra hỏi kỹ về vũ khí yêu quái và khai hoa đạn gì đó, đã nghĩ ra đối sách ổn thõa. Quái thú vũ khí đó phóng ra tiểu thủ đều bay ngang, không cong vẹo vòng vo, cũng không chụp từ trên xuống. Còn khai hoa đạn đó sau khi nổ thì bung ra những đạn phiến nằm ngang, sát thương người chủ yếu là do thứ này. Do đó, ngồi nằm xuống tránh đi là biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất. Trước khi đến đây, ta đã cho tướng sĩ diễn luyện nằm bò rồi, thế nào, nhị đệ không nghĩ ra phải không?"
Lý Định Quốc cũng cười: 'Đệ đương nhiên đã chuẩn bị rồi, ngoài ra còn có Phấn Ôn Xa (loại xe tránh tên đạn) cải tạo, đệ thấy trong quân của đại ca cũng có không ít, quả thật là ý tưởng lớn gặp nhau a! Ha ha ..."
Phấn Ôn xa là loại dụng cụ để yểm hộ quân tiến công áp sát tường thành trong các trận công thành chiến thời cổ đại (xem hình). Kỳ thật đó là một phòng nhỏ di động, có thể chống đỡ tên đá bắn ném từ trên xuống, phía dưới có bốn bánh xe. Trong chòi di động này có thể tránh được 10 người, đẩy tiến từ bên trong, khi gần đến thành trì thì dùng để đào địa đạo, phá tường thành của đối phương.
Tôn Khả Vọng và Lý Định Quốc lần này mang loại xe đó tới chính là đối địch với súng máy và tạc đạn tân trang của Dương Thu Trì. Hai người cho gia công thêm, bên ngoài phủ phiến sắt rất dày và nặng, cộng thêm vải có trát bùn dày, cực kỳ giống với vỏ xe tăng.
Tôn Khả Vọng vẫn cười nhạt y như cũ: "Nếu như đã chuẩn bị hết rồi, cần phải nhanh chóng thông qua vùng nguy hiểm này, tiến vào lòng chảo bằng phẳng, quyết chiến với địch! Chúng ta phải lấy thế lôi đình của thiên quân, trể để đạp bằng Kiềm Dương, đoạt hai bảo vật đó, chém nát bạch y nữ sát ra làm vạn đoạn!"
[/QUOTE]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...