Bạch thiên tổng lạnh lùng đáp: "Ta không rõ."
Lão già râu bạc nói: "Được, vậy ta nói thẳng ra vậy, Thiên tổng đại nhân là Kinh doanh thiên tổng của Ứng thiên phủ, ta muốn thỉnh Thiên tổng đại nhân dẫn đầu Kinh doanh binh khởi sự ở Ứng Thiên phủ!"
Kinh Doanh binh là quân chủ lực trấn thủ kinh thành Nam Kinh thời ban đầu của Minh triều. Bạch thiên tổng là một trong những lãnh binh thiên tổng của Kinh doanh binh tại Ứng Thiên phủ.
Bạch thiên tổng kinh ngạc: "Ngươi là ai? Ta khởi binh tạo phản có gì tốt đối với ngươi?"
"Sau khi ông đáp ứng, ta tự nhiên sẽ nói cho ông biết! Thế nào?"
Bạch thiên tổng cười nói: "Ta sẽ không khởi binh tạo phản đâu, ngươi bỏ cái ý niệm đó đi! Muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi!" Nói xong quay đầu sang một bên, không lý gì đến lão già râu bạc nữa.
Lão già râu bạc cười lạnh: "Ta đã đoán thế mà, nhưng mà, ngươi không sợ chết, còn vợ ngươi thì sao? Con gái của ngươi thì sao?" Một hắc y đại hán che mặt ở cạnh đó cười lên rất gian giảo, nhìn Bạch Tố Mai nói: "Con gái của ngươi da thịt mịn màn, huynh đệ chúng ta đã lâu không thưởng thức món thịt tươi này rồi!" Những người khác cũng cười hắc hắc cả lên, giọng cười vô cùng dâm đãng.
Lão già râu bạc thở dài: "Bạch thiên tổng, các huynh đệ này của ta đều là những con quỷ sắc, nếu như ông không đáp ứng, bọn chúng sẽ lấy con gái ông ra giải sầu, ta cũng không có cách nào cản được!" Lão lại quay sang nhìn Bạch phu nhân, cố ý khoa trương nuốt một ngụm nước bọt, "Bà vợ này của ông tuy có hơi lớn tuổi, nhưng thân hình cũng không tệ, có thể coi là xinh đẹp. Ta nghĩ huynh đệ của ta cũng sẽ có hứng thú đấy." Những tên thủ hạ của lão lập tức cười rống lên, vài người thậm chí còn vừa cười dâm vừa bước tới như muốn xé quần xé áo Bạch phu nhân ra.
"Ngừng tay! Hồng lão đại, ngươi sao lại làm thế?" Ân Đức ngồi ở bên đó không còn nhịn được nữa, quát lên the thé.
"Hồng lão đại?" Ân lão gia tử kêu lên cả kinh, hoảng hốt nhìn lão già che mặt. Lão già che mặt thấy hành tung đã bạo lộ, cười hắc hắc từ từ lột khăn che mặt, lộ ra một gương mặt ngựa ốm dài, dưới cằm còn có chòm râu bạc.
Ân lão thái gia kêu lên: "Hồng lão đại, sao lại là ngươi?"
Hồng lão đại cười đáp: "Chính là Hồng mỗ, Ân lão gia tử khỏe a!"
Tống tri huyện cùng mọi người kinh ngạc đến sững người. Tống tri huyện hỏi: "Ân, Ân công tử, Ân lão gia, các, các ngươi quen biết họ?"
Ân lão gia tử chần chờ một chút, rồi đáp: "Bọn họ là hộ viện của Hạ lão gia tử ở Hạ gia thôn."
Ân Đức đẩy đao kiếm đang chỉa vào người mình, đứng thẳng lên bước tới trước mặt Hồng lão đại, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đã nói rõ rồi, chỉ cần giết... chỉ giết..."
"Chỉ giết vợ của ngươi thôi, đúng không?" Hồng lão đại cười hắc hắc.
"Ngươi!..." Thần tình của Ân Đức vô cùng khó coi.
Bạch thiên tổng âm trầm đang mặt hỏi: "Ân nhi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Hồng lão đại cười nói: "Ha ha ha, rốt cuộc là thế nào? Con rễ bảo bối của ngươi trả món tiền lớn muốn chúng ta giả làm sơn tặc giết con gái bảo bối của ngươi!"
Câu nói này giống như một tiếng sét đánh ngang bầu trời, Bạch thiên tổng sững sờ. Bạch phu nhân, vợ chồng Ân lão gia tử, Tống tri huyện cũng sững sờ. Duy chỉ có Tống Vân Nhi là cười lạnh: "Ca ca ta đã sớm đoán ra rồi, Ân Đức chính là nguyên hung giết chết hai tỷ muội của Bạch tỷ tỷ!"
Nghe câu nói này, Bạch thiên tổng và mọi người càng sửng sốt, nhưng vẫn còn chút không tin đưa mắt nhìn Ân Đức. Ân Đức còn khủng khiếp hơn, lui về sau một bước, quay đầu lại mắng lão già râu bạc: "Hồng lão đại, sao ngươi không kể gì đến chữ tín hết vậy!"
Hồng lão đại cười nói: "Ân công tử, ta làm điều này cũng là vì ngươi, giết mình con vợ ngươi làm cái đếch gì, muốn giết thì giết hết toàn bộ."
Ân Đức méo xệch miệng, đôi mắt long sòng sọc quát: "Ngươi... ngươi..."
Hồng lão đại cười hăng hắc: "Ta làm sao? Ngươi tìm chúng ta là đúng rồi, chúng ta vốn muốn tìm Bạch thiên tổng đây, là ngươi cấp cho chúng ta cái cơ hội này. Ngươi dẫn bọn họ ra đây, ngươi muốn giết vợ ngươi diệt khẩu, còn ta muốn bức cha của ả tạo phản, ai có mục đích đó mà!"
"Ngươi đáp ứng ta chỉ giết có một mình.... những người khác đều thả đi!" Toàn thân Ân Đức bắt đầu phát run, khóe miệng sùi bọt mép có mang chút máu, dáng vẻ vô cùng khủng bố.
"Nếu ta không đáp ứng, ngươi có dẫn bọn họ ra đây không? Ha ha ha." Hồng lão đại đắc ý cười.
Cuộc nói chuyện này đã quá rõ ràng, Bạch thiên tổng nhìn Ân Đức trừng trừng, hai con mắt tựa hồ như phóng hỏa: "Thì ra các ngươi là cùng một bọn! Vừa rồi ngươi rời khỏi động chém lung tung, ta còn nghĩ là ngươi liều mạng, không ngờ là ngươi cố ý làm loạn trận thế của chúng ta, để bọn chúng có thể thừa cơ đánh vào!"
"Bạch thiên tổng thông minh! Vị Ân công tử này cũng là người có tâm kế đó nha." Hồng lão đại cười hăng hắc.
Bạch thiên tổng nhìn Ân Đức trừng trừng, gậm lên giận dữ: "Ân Đức, Bạch Tiểu Muội con gái ta có phải là do ngươi giết?"
Ân Đức kinh khủng lùi về sau một bước, càng run rẫy kịch liệt hơn. Hắn đột nhiên ức lên một tiếng, miệng sùi bọt mép ngã lăn ra đất, hai mắt trợn ngược, toàn thân bắt đầu co rút.
"Hắn đang làm gì thế? Phát phong đòn gánh rồi hả?" Hồng lão đại nhíu tít hai hàng chân mày.
Ân lão gia tử bước lại mấy bước, nhanh hóng ôm Ân Đức vào lòng, gọi: "Con của ta a, con làm sao vậy?" Ân lão thái thái cũng bò lại ôm chầm lấy Ân Đức, luôn miệng gọi kêu.
Ân Đức co rút càng lúc càng kịt liệt, ngữa cổ lên cố sức thở lấy hơi, miệng a a liên hồi, hai tay bóp loạn lên các vị trí xung quanh cổ, cào cấu khiến cho toàn bộ cần cổ ứa đầy máu tươi, miệng không ngừng sùi bọt trắng có lẫn máu. Hai con mắt hắn trợn trắng, xem có vẻ không xong tới nơi rồi.
Bạch thiên tổng cũng không rõ vì sao Ân Đức lại như vậy, chỉ đoán là bệnh tật hay trúng độc gì đó. Nhưng không cần biết thế nào, vẫn chưa hỏi cho rõ mọi nguyên ủy, tuyệt không để hắn như thế mà chết đi. Bạch thiên tổng chụp hai vai của Ân Đức lắc liên hồi, gấp gáp hỏi: "Tên súc sanh nhà ngươi mau nói a! Có phải là ngươi giết Tiểu Muội không?"
Nhờ sự lắc lư của Bạch thiên tổng, sự co giật của Ân Đức từ từ giảm lại. Sau đó, hắn dùng ánh mắt tán loạn nhìn Bạch thiên tổng: "Nhạc phụ, Tiểu Muội, và vợ của con... đều là do con... bóp chết, thật xin lỗi..."
Bạch thiên tổng gầm lên một tiếng giận dữ, giơ cao tay lên, định tung ra một chưởng đánh chết hắn, nhưng thấy hắn đã hồi quang phản chiếu (trước khi chết người ta thường tỉnh lại đôi chút), không thể sống nổi nữa, nên bản thân nếu còn lời nào muốn hỏi thì phải hỏi ngay, bèn bỏ tay xuống: "Vì so ngươi muốn giết hai tỷ muội của nó? Nói...!"
Ân Đức không hề đáp, chỉ cười thảm, đưa bàn tay bị đinh xuyên qua đã sưng phù biến hình lên nhìn một chút, rồi để nó vô lực rớt xuống cạnh thân. Ân Đức chuyển đầu nhìn hai vợ chồng Ân lão gia tử: "Cha, me,.... hai người.... hãy bảo trọng..."
Ân Đức từ từ xoay đầu, nhìn Bạch Tố Mai đang rúc vào lòng Bạch phu nhân, miệng khẽ động đậy như muốn nói điều gì đó. Đột nhiên, thân người hắn chợt ưỡn ra cong vòng, rồi nhanh chóng co rút lại, toàn thân run rẫy, mặt mũi méo mó biến hình, hai tay bấu chặt cổ họng, cố sức cào cấu, máu tươi ứa ra từ mũi, hai mắt trợn ngược, chỉ có khí thở ra, không có khí hít vào. Thân hình hắn lại ưỡn mạnh thêm vài cái nữa, sau đó từ từ mềm oặt nằm yên trở lại, không còn động đậy nữa.
Ân lão gia tử ôm chầm lấy Ân Đức, khóc lóc kêu gào: "Con ơi...! Con sao vậy? Con tỉnh dậy đi a!" Cứ lung lay mãi, nhưng Ân Đức vẫn thẳng đờ, không hề động đậy nữa, hai mắt trợn ngược đứng tròng. Bạch thiên tổng cầm một cánh tay của Ân Đức lên, đưa hai ngón tay thăm dò mạch của hắn, cảm thấy không còn chút sinh khí nào, cho thấy đã chết hẳn.
Bạch Tố Mai ngơ ngẩn nhìn thi thể của phu quân, rồi nhìn Ân lão gia tử, không hề khóc, lại rút đầu vào trong lòng Bạch phu nhân, cất tiếng ho mãnh liệt.
Hồng lão đại kỳ quái nhìn thi thể của Ân Đức: "Hắn làm sao vậy? Đã mắc phải thứ bệnh gì vậy?" Không ai trả lời, và cũng không ai biết đáp án.
"Không quản tới hắn nữa!" Hồng lão đại đưa đơn đao trong tay chỉa thẳng vào Bạch thiên tổng, "Thiên tổng đại nhân, ta đã vạch trần hung thủ giết con gái ông, cũng được coi là có ân với ông a, không phải là ông không muốn báo đáp ta chứ? Ha ha ha, thế nào, kiến nghị vừa rồi của ta đã suy nghĩ sao rồi?"
Bạch thiên tổng cười lạnh: "Đa tạ ngươi vậy! Nhưng rất tiếc lại không biết vì sao Ân Đức lại muốn giết chết con gái ta." Nói xong quay sang lạnh lùng nhìn Ân lão thái gia: "Ân lão gia nhất định biết nguyên nhân bên trong chứ?"
Ân lão thái gia đang phục bên người của Ân Đức gào khóc, nghe câu hỏi này liền lắc đầu đáp: "Ta cũng không biết vì sao Ân nhi lại làm như vậy, con của ta a...!" Tiếp theo đó lại khóc lên ồ ồ.
Bạch thiên tổng lại đưa đôi mắt dò hỏi nhìn Hồng lão đại, Hồng lão đại lắc đầu đáp: "Nói thật thì ta cũng chẳng biết, hắn chỉ muốn chúng ta giúp biến thành sơn tặc, giết chết vợ của hắn, còn nguyên nhân thế nào thì hắn không nói, ta cũng không tiện hỏi."
"Vì sao hắn tìm ngươi, hắn với ngươi có quan hệ gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...