Nạp Thiếp Ký I

Vân Nhai sơn cách Quảng Đức huyện khoảng mười dặm, địa thế hoang vu, núi non hiểm trở, loạn thạch bày ra từng cụm. Ở gần núi có một vách núi nho nhỏ dựng đứng. Bên dưới vách núi có một sơn động, cửa động không lớn, nhưng bên trong khá sâu.

Áo bào của Bạch thiên tổng đã thấm máu uớt cả eo lưng. Tay lão cầm đơn đao đang thủ trước của động. Sau lưng Bạch thiên tông có Tống Vân Nhi đang thủ đoản kiếm trong tay, đầu tóc tán loạn, toàn thân dính đầu máu, không biết là của địch hay là của bản thân nàng. Bên cạnh là Ân Đức và Lôi bộ khoái. Tay phải của Ân Đức bị đinh xuyên thủng đã sưng phù khá cao, các lớp băng bó dày cộm không ngăn được máu tươi ứa ra. Tay trái của hắn cầm một thanh trường kiếm, áo quần nhàu nát nhìn rất thảm thương. Lôi bộ khoái bị trúng một đao nơi ngực, nửa thân người thấm đầy máu, hiện chỉ còn cố gắng chịu thêm một chút nữa.

Vợ chồng Ân lão gia tử, Tống tri huyện, Bạch Tố Mai, Bạch phu nhân mấy người nấp ở phía trong động, cùng chụm lại với nhau, run lên bần bật.

Cửa động cách mặt đất nửa người, bị tám người bịt mặt bao vậy. Trong số đó có bốn người mặc đồ đen, bốn người mặc đồ xanh, trong tay giữ binh khí dính đầy máu tươi. Người đứng đầu là một lão giả vận thanh y che mặt, tay cầm một thanh đơn đạo, cười lạnh nói: "Họ Bạch kia, ngươi còn miễn cưỡng chống giữ cái gì? Bằng ngươi và con tiểu nha đầu đó mà làm bị thương hai huynh đệ của ta cũng tạm coi là không tệ rồi. Nhưng mà hôm nay ngươi khó tránh khỏi số kiếp, xin khuyên ngươi mau chóng đầu hàng, chúng ta sẽ không làm khó ngươi đâu."

Bạch thiên tổng hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại muốn đến bắt ta?"

Thì ra, lúc trưa Bạch thiên tổng cùng mọi người đến Báo Ân tự dâng hương, sau khi làm lễ xong trên đường trở về huyện thành có đi ngang Vân Nhai sơn, gặp phải mười thích khách che mặt đột nhiên đánh lén. Nam bộ khoái và người hầu lập tức tán mạng, Bạch thiên tổng, Tống Vân Nhi và Lôi bộ đầu cùng các bộ khoái còn lại vội vàng nghênh chiến. Nào ngờ, mười thích khách này đều là bậc hảo thủ, tuy Bạch thiên tổng và Tống Vân Nhi mỗi người diệt được một thích khách, nhưng cũng chỉ là đom đóm dưới ánh trăng mà thôi.

Dưới sự liều mạng đề kháng của bộ khoái, thân binh và gia đinh, mọi người vừa đánh vừa chạy, do đường xuống núi bị chặn, nên chỉ còn có thể lui đến vách Vân Nhai sơn.


Lui đến trước sơn động dưới vách núi này, các bộ khoái, thân binh và gia đinh đều chiến tử hết. Chỉ nhờ sơn động này có cửa cách mặt đất hơn nửa thân người, cửa động chật hẹp, dễ thủ nan công, nên bọn thích khách nhất thời không thể đánh tới được. Hơn nữa, dường như bọn chúng muốn bắt sống họ, không muốn lấy tính mệnh của họ, nên mới dằn co cho đến bây giờ.

Vân Nhai sơn này vô cùng hẻo lánh, ngày thường rất ít người đến, do đó, lần này gặp thích khách, lại rời khỏi đại lộ, lui về dưới chân vách núi, rất khó có người biết được chuyện này.

Thấy trời dần dần lặn về phương tây, bọn thích khách liều tấn công lên mấy lần đều không có cánh gì đánh vào, nên cũng hơi khẩn cấp.

Cơ mặt của Ân Đức không ngừng giật giật, tay thủ kiếm, quay về phía Bạch thiên tổng thưa: "Nhạc phụ, chúng ta không thể tử thủ như thế này được. Người và Tống tiểu thư đều thụ thương, tiếp tục như thế, trời tối là phiền phức lắm. Tiểu tế đánh trận đầu, chúng ta mở đường máu mà ra!"

Bạch thiên tổng nói: "Không được, tặc tử đều là kẻ mạnh, nhất là bốn thích khách mặc áo xanh đó càng lợi hại hơn. Đặc biệt lão già râu trắng cầm đầu có thể lấy một địch mười, chúng ta chỉ có thể lợi dụng sơn động này để lấy ưu thế phòng thủ, chờ đợi viện binh. Dương công tử phát hiện chúng ta không quay về, nhất định sẽ dẫn người đi tìm, do đó tuyệt không thể khinh cử vọng động."

Ân Đức dùng tay vuốt vuốt cổ, cúi người xuống thở hộc hộc mấy hơi nặng nhọc, lại còn cảm thấy hô hấp khó khăn liền cởi bỏ cổ áo, há họng hô hấp liền mấy hơi.


Ân lão gia tử ở phía sau cất tiếng hỏi: "Con à, con sao vậy?"

Bạch thiên tổng không dám quay đầu, nhất mực chú ý bọn bịt mặt ở ngoài động, chỉ trầm giọng hỏi: "Đúng đó, Ân nhi, hai ngày nay ta phát hiện con cứ co giật mãi, con rốt cuộc là bị sao vậy?"

Gương mặt Ân Đức lộ ra một nụ cười khổ không thể hình dung, rồi thân thể đột nhiên ngã ngữa ra sau, uốn cong như hình cánh cung, toàn thân co giật, trường kiếm trong tay rớt đánh keng xuống đất. Tống Vân Nhi giật mình kêu lên kinh sợ, lùi lại sau tránh né.

Bạch thiên tổng phải phòng bị bọn thích khách nhân cơ hội đó đánh vào, nên không dám phân thần. Ân lão gia tử nhào đến bên Ân Đức, gọi "Ân nhi, con làm sao vậy?" Ân Đức ưỡn cong người, khóe miệng méo xệch, nói không ra lời.

Tống Vân Nhi ổn trụ tâm thần, cắn răng trở cán kiếm nhảy về phía Ân Đức, điểm lên hông mấy cái. Ân Đức thở dài một cái, nằm nhũn ra đất, một lúc sau mới bò dậy được. Ân lão gia tử thấy thần sắc của con trai đã tốt lên một chút, liền liên tục gọi tên con.

Lão già che mặt áo xanh ngoài động chợt cười nói: "Bạch thiên tổng, ngươi còn không đầu hàng sao, còn muốn chờ viện binh? Ngươi cũng nên biết, thời gian dài như vậy rồi, nếu có viện binh thì đã sớm kéo đến. Một chỗ xa xôi hẻo lánh như thế này, quỷ còn không có lấy một tên, còn nghĩ gì đến viện binh? Đừng có nằm mộng nữa, ha ha ha..." Những thích khách khác cũng bật cười ha hả cả lên.


Bạch thiên tổng thầm biết lời của lão chẳng sai, sắc mặt càng lúc càng tái xanh, nhưng chỉ thở dài một tiếng.

Tống Vân Nhi nói: "Đừng có nghe họ nói, ca ca của ta có trí thông minh trời cho, nhất định sẽ đến cứu chúng ta."

"Ca ca của cô? Y chỉ là kẻ trói gà không chặt, lấy gì mà cứu?" Người nói lời này chính là Ân Đức, hắn đã từ từ phấn chấn trở lại, cầm thanh trường kiếm dưới đất từ từ đứng lên.

"Ngươi nói bậy gì đó? Ngươi dám nói ca ca của ta xấu như vậy nữa, ta chẻ ngươi làm đôi trước!" Tống Vân Nhi xếch ngược hai hàng chân mày, quát to lên giận dữ, nhưng trong lòng lại thầm mắng: Ngỗ tác đang chết, làm cái quỷ gì mà giờ này lại không đến cứu chúng ta.

"Được được được, ta không nói vậy." Ân Đức cười ha ha, quay đầu sang nhìn Ân lão gia tử cha của hắn, đột nhiên kêu lên: "Bạch phu nhân, người sao vậy?"

Bạch thiên tổng nghe thế giật mình, chuyển thân tra xét, chính vào lúc đó Ân Đức thét to lên: "Phóng ra ngoài giết chúng a!" Tức thời tay giữ trường kiếm, nhảy xuống trước động, múa loạn trường kiếm chém về phía bọn thích khách.

Khi Bạch thiên tổng phát hiện Bạch phu nhân căn bản không có chuyện gì thì Ân Đức đã lao ra ngoài cửa động rồi. Lão gọi to lên: "Ân nhi trở lại đây!" Lời chưa dứt, thanh trường kiếm trong tay Ân Đức đã bị đánh rớt, mấy thanh đao kiếm đã kề sát cổ của hắn.


Ân lão gia tử kêu lên một tiếng con ơi, mua tay múa chân nhào ra ngoài cửa động. Bạch thiên tổng vừa chụp được lão, thì lúc này trước mặt có hắc ảnh lóe lên, một cái búa xích đã đánh tới trước mặt. Bạch thiên tổng đưa đao đánh nó văng ra, thì ba mũi phi tiêu lại bay đến, chia ra làm ba bắn tới Tống Vân Nhi, Bạch Thiên Tổng và Ân lão gia tử.

Tống Vân Nhi dùng kiếm của mình dễ dàng hất văng thanh phi tiêu, nhưng Bạch thiên tổng có thân thể cao lớn, sơn động lại nhỏ hẹp, tay phải chặn búa xích, tay trái giữ Ân lão gia tử, nên không có cách gì tránh được phi tiêu bay tới. Lão chỉ còn biết ứng biến bằng cách bỏ Ân lão gia tử ra, đưa tay phất một cái, tiếp lấy thanh phi tiêu này.

Cùng lúc đó, Ân lão gia tử thét to một tiếng, đùi đã trúng phi tiêu, thò đầu ra ngoài sơn động. Vài tên bịt mặt đã phóng đến sát bên.

Bạch thiên tổng kêu lên cả kinh, nhảy ra khỏi sơn động muốn cứu Ân lão gia tử. Nhưng do Bạch thiên tổng đã thụ thương, máu chảy quá nhiều, thân thể yếu ớt lắm rồi, nên hành động có phần trì hoãn. Chờ y mang được Ân lão gia tử muốn nhảy lên trên sơn động, thì bốn năm thanh đao kiếm đã chỉa vào các đại yếu huyệt trên người.

Bạch thiên tổng vừa rời khỏi sơn động, cửa động liền rộng rãi hơn nhiều. Vị lão giả che mặt áo xanh ấy lập tức phi thân phóng vào cửa động. Tống Vân Nhi và Lôi bộ khoái vung đao nghênh địch, thích khách ngoài động không ngừng bắn phi tiêu và tên vào. Võ công công của Tống Vân Nhi vốn không bằng lão già, hiện giờ vừa phải đối phó với lão râu bạc này, vừa phải lưu tâm đề phòng ám khí đánh lén, nên lập tức chân tay luống cuống. Lôi bộ khoái vốn có võ công không cao, chiến đấu được mấy hiệp đã bị lão già vung một đao chém chết. Tống Vân Nhi cả kinh, trên đùi trúng phải một phi tiêu, lập tức bị lão già râu bạc không chế.

Mất đi sự bảo hộ của Bạch thiên tổng, Tống Vân Nhi và Lội bộ đầu, Tống tri huyện và những người khác liền ngoan ngoãn bó tay chịu trói.

Mọi người bị áp giải đến một chỗ đất cỏ bằng phẳng, lão già che mặt nhìn Bạch thiên tổng, cười ha hả nói: "Thiên tổng đại nhân, chúng ta phí cả nửa ngày mới bắt được ông, mục đích thế nào chắc ông rõ chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui