Tần Chỉ Tuệ hơi sững người, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thiếp sao lại là một tiểu thư đáng yêu được?"
"Nàng coi tay của nàng nè, nuột nà trắng muốt, lại mịn màng như thế nữa, không như tay lão bá tánh như ta." Nói rồi hắn đưa tay ra, khoa trương khoe: "Nàng coi này này, mọc ra mấy chục cục chai rồi này!"
Tần Chỉ Tuệ phì cười, vội lấy tay che miệng, khẽ đưa mắt nhìn Dương Thu Trì: "Chàng mà lão bá tánh gì?"
"Sao hả? Không tin à? Ta từ nhỏ đã đổ phân, làm ruộng, cày cấy, đập lúa, chăn trâu, cắt cỏ cái gì mà không làm qua! Đâu có giống như các vị kiều tiểu tỷ các người."
Mặt Tần Chỉ Tuệ thoáng vẻ ưu sầu, lẩm bẩm: "Kiều tiểu tỷ... tỷ tỷ, đúng a..."
"Tỷ tỷ? Nàng còn có một chị gái?" Dương Thu Trì hỏi.
Tần Chỉ Tuệ như tỉnh dậy từ trong mộng, gật gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu, không hề nói gì.
Vốn đã chọc cho nàng cười được rồi, sao vừa đề cập đến tỷ tỷ, nàng lại trầm mặc ngay? Chuyện này không phải chơi, làm thế nào bây giờ? Dương Thu Trì nhìn đông nhìn tây nghĩ cách, chợt thấy bình rượu đặt dưới các cây nến hồng, liền vỗ nhẹ tay Tần Chỉ Tuệ: "Đúng rồi, chúng ta nên uống rượu hợp cẩn đi thôi!"
Tần Chỉ Tuệ vừa nghe thấy thế, thân người khẽ chấn động, sắc mặt biến thành trắng nhợt chẳng có chút huyết sắc nào.
Dương Thu Trì không chú ý, cao hứng nói: "Nàng ngồi đây, ta đi rót rượu." Nói xong nhỏm người đứng lên.
"Chờ một chút!" Tần Chỉ Tuệ nắm chặt y phục Dương Thu Trì, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Dương Thu Trì kinh ngạc cúi người hỏi: "Sao vậy? Chỉ Tuệ."
"Không... không có gì..., hay là để thiếp đi rót rượu cho." Tần Chỉ Tuệ đứng lên, bước lại bên bàn tròn, nhấc bầu rượu rót đầy hai chung.
Dương Thu Trì thầm kêu may là lúc này đã bỏ xuân dược vào bình rượu. Nếu không, đích thân nàng đi rót rượu, thì không thể nào bỏ thuốc vào. Còn chuyện uống rượu sau đó thế nào thì sẽ tùy cơ mà hành sự, tìm kiếm cơ hội nào đó đổ đi là được. Xem ra là mình cũng khá thông minh! Dương Thu Trì dương dương đắc ý.
Tần Chỉ Tuệ mang một chung rượu cho Dương Thu Trì, miễn cưỡng cười nói: "Phu quân, uống xong ly này.... thiếp là người của chàng rồi..."
Dương Thu Trì cười hì hì đáp: "Chỉ Tuệ, nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ yêu thương nàng thật nhiều!" Nói rồi cầm chung rượu trên bàn đưa qua.
Tần Chỉ Tuệ im lặng gật đầu, tiếp lấy chung rượu, ngỡ ngàng nhìn rượu trong ấy, tay hơi run run, khiến rượu trong chung sánh lên từng lớp sóng nhẹ.
Dương Thu Trì ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Chỉ Tuệ, nàng không sao chứ?"
Tần Chỉ Tuệ định thần, cố gượng vui nhoẻn một nụ cười: "Không có gì, thiếp, thiếp chỉ là có chút, có chút lo sợ thôi."
Ạ...! Dương Thu Trì hiểu rồi, vị tiểu cô nương này đang thực sự đối với chuyện động phòng sắp diễn ra đây mà. Chuyện này là rất thường, lần đầu tiên của nữ nhân đều như thế. Dương Thu Trì nâng chung rượu lên, cười nói: "Đừng sợ, không có gì đâu, nàng uống xong chung rượu này sẽ không còn sợ hãi gì nữa!"
"Đúng rồi a...!" Tần Chỉ Tuệ cười thảm, ngữa cổ lên uống cạn.
Dương Thu Trì nhân cơ hội nàng đưa hai tay lên uống rượu, tay áo dài che mất hai mắt, liền nhanh chóng đổ ly rượu ra sau lưng, rồi cầm ly không ra dáng như uống rượu, sau đó từ từ đặt ly xuống.
Tần Chỉ Tuệ cũng đặt chung rượu xuống, thấy Dương Thu Trì đã uống xong rồi, sắc mặt càng nhợt nhạt.
Dương Thu Trì quan tâm hỏi: "Chỉ Tuệ, có phải nàng cảm thấy không khỏe không, coi nàng kìa, trên trán tướm đầy mồ hôi." Rồi hắn đưa tay ra lau nhẹ trán cho Tần Chỉ Tuệ.
Tần Chỉ Tuệ mỉm cười điềm đạm: "Phu quân, thiếp không có gì, chàng ngồi xuống đi, thiếp có chuyện cần nói với chàng."
"Nói chuyện gì?" Dương Thu Trì kéo tay Tần Chỉ Tuệ, hai người cùng ngồi xuống mép giường.
Lúc này, âm thanh huyên náo ở bên ngoài đã hết, bọn tân khách đã cáo từ ra về, các nha hoàn người hầu bắt đầu dọn dẹp rửa bát.
Tần Chỉ Tuệ lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay trắng, đưa cho Dương Thu Trì: "Phu quân, chàng nhận ra chiếc khăn tay này không?"
Dương Thu Trì tiếp lấy, nhìn cẩn thận, thấy khắc này có thêu một đóa hoa lan và hai con bướm đang vờn bay. Nét thêu rất tinh tế, thần thái như thật, chứng tỏ tay nghề nữ công của người thêu rất cao. Rất tiếc là bên cạnh đóa hoa lại có một vết mờ lớn, Dương Thu Trì nhận định kỹ một hồi, thấy nó rất giống vết máu, liền khẽ lắc đầu: "Nhận không ra, cái này là của ai? Của nàng sao? Cái vệt mờ màu đen này không phải là vết máu sao? trên khăn sao lại có máu thế?"
Tần Chỉ Tuệ không trả lời, nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì: "Chàng nhìn lại cho kỹ đi, chàng thật không nhận ra sao? Chiếc khăn tay này chính là của Nhược Lan tỷ tỷ..."
"Nhược Lan? Ai là Nhược Lan?" Dương Thu Trì hỏi dồn.
"Sao vậy? Ngay cả Nhược Lan mà chàng cũng không biết?" Tần Chỉ Tuệ càng kinh ngạc.
Dương Thu Trì gãi đầu, đáp: "Mấy ngày trước ta bị một trân quái phong cuốn đi, sau đó ta quên hết mọi chuyện trước đây, mẹ ta nói có khả năng là ta bị sợ hãi quá mà ra."
"A...?" Tần Chỉ Tuệ kinh ngạc hỏi lại, "Vậy cái gì chàng cũng không nhớ ra hết sao?"
"Đúng vậy!" Dương Thu Trì sờ mó chiếc khăn tay ấy, "Chuyện này trọng yếu lắm sao? Trước đây nàng có biết ta?"
Tần Chỉ Tuệ không hề hồi đáp, chỉ ngơ ngẩn nhìn Dương Thu Trì một hồi, rồi đột nhiên nhíu mày, dùng tay ôm bụng.
"Sao nữa rồi? Nàng không thoải mái à?" Dương Thu Trì bỏ khăn tay vào lòng, cầm tay Tần Chỉ Tuệ hỏi.
Tần Chỉ Tuệ khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Chàng không nhớ ra gì hết...càng tốt.... ai da!..." Nàng giãy giụa cố đứng lên, nhưng lại lập tức mềm nhũng ngã ra đất.
"Sao vậy? Chỉ Tuệ, nàng bị sao vậy?" Dương Thu Trì vô cùng kinh hoảng, quỳ xuốg đất đỡ Tần Chỉ Tuệ, "Bụng đau hả? Có sao không?"
Tần Chỉ Tuệ nằm phệch ra đất, cong người ôm bụng, trán rịn mồ hôi ròng ròng, không lý gì đến câu hỏi của Dương Thu Trì, chỉ rên rỉ. Chẳng mấy chốc sau, tiếng rên biến thành tiếng kêu la thống khổ, thân người không ngừng lăn lộn trên đất, ói mửa liên miên, nôn ra nước và niêm dịch màu vàng xanh, trong có lẫn ít máu.
Trúng độc rồi! Vừa nhìn triệu chứng này, Dương ThuTrì đã nghĩ ngay là Tần Chỉ Tuệ có khả năng trúng độc. Hắn gấp gáp không nghĩ đến chuyện vì sao mà trúng độc, mở cửa phòng gọi lớn: "Mẹ, Tiểu Tuyết, mọi người mau đến đây! Chỉ Tuệ trúng độc rồi!" Gọi luôn mấy tiếng, hắn vội chạy trở vào đỡ Chỉ Tuệ từ dưới đất lên, hô hoán.
Bọn người hầu đang thu dọn chén bát nghe thấy thế, đều lo sợ cuốn quýt lên, Tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền được Dương mẫu an bài chăm sóc Tần Chỉ Tuệ là người chạy vào động phòng trước nhất, cùng đỡ nàng lên kêu gọi, gấp đến nổi biến cả sắc mặt. Những người hầu khác vội chạy đi gọi Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết.
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết nhanh chóng chạy đến, Dương mẫu vừa vào cửa, thấy dáng vẻ Tần Chỉ Tuệ như thế, liền kinh hoảng thần sắc: "Sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? A?"
Phùng Tiểu Tuyết cũng kêu lên kinh hãi, nhanh chóng khom người, hoảng loạn giúp Dương Thu Trì ôm chặt Tần Chỉ Tuệ, quay đầu lại gọi bọn người hầu: "Các người mau đi gọi lang trung! Mau đi đi!"
'Dạ...!" Mấy người hầu lập tức hoảng loạn chạy đi.
Dương Thu Trì nổ lực khiến bản thân lấy lại bình tĩnh, từ tình huống vừa rồi mà xét, độc có khả năng lớn nhất là ở trong rượu. Còn vì sao mà có độc thì hắn không còn thời gian suy xét. Thứ độc thông qua đường ăn uống này nếu phát hiện kịp thời, điều khẩn yếu và cần phải làm trước nhất là tiến hành tẩy ruột, đem độc trong bao tử cho nôn hết ra ngoài, như vậy sẽ giảm đi không ít độc tính, sau đó mới tiến hành các trình tự giải độc khác.
Hắn cúi đầu nhìn Tần Chỉ Tuệ, thấy nàng đang há miệng thở lấy hơi lên, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng ức vài bệt máu, toàn thân đã bắt đầu co rút.
Xem ra thứ độc này có độc tính quá mãnh liệt, nếu như chờ lang trung đến, thì đã không còn kịp nữa rồi.
Dương Thu Trì quyết đoán kịp thời, quay đầu gọi: "Mẹ, các người mau đem một bồn nước ấm vào đây, nhớ cho muối vào trong nước, và lấy thêm một cái gáo múc nước, nhanh lên!"
Dương mẫu thấy mắt của Tần Chỉ Tuệ trợn trắng, sớm đã phát rung toàn thân, ngay cả lời nói còn không phát ra được, còn đâu tâm trí đi lấy được thứ gì. Rất may, nha hoàn Hương Tình ở bên cạnh còn trấn tĩnh, liền rối rít nói: "Lão phu nhân, nô tì đi lấy!" Dứt lời chạy như bay về phía nhà bếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...