Long sư gia lúc bấy giờ đang đứng ở bên cạnh, lên tiếng nhắc: "Mã đại nhân, thỉnh vào trong viện nhập tiệc, hôn lễ sẽ nhanh chóng được bắt đầu."
"Được được được! Nhập tiệc!"
Chờ Mã Độ, Tống tri huyện và mọi người vào nhà, Dương Thu Trì nâng dây lụa hồng dẫn Tần Chỉ Tuệ vào. Khi họ đến phòng khách chính, thấy Dương mẫu đã ngồi trịnh trọng ở giữa phòng, lễ quan xướng đọc:
"Tân nương kính trà cho mẹ chồng!"
Một hỷ nương đưa ra một cái khay, trên đó có một chung trà nhỏ. Một hỷ nương khác mang tới một bình trà, trao cho Tần Chỉ Tuệ.
Dương Thu Trì hơi buồn buồn, vì sao mà không có bái đường vậy? Kết hôn thời cổ đại chẳng phải là "nhất bái thiên địa nhị bái cao đường" hay sao? Thật là không hiểu nổi! Nhưng mà, cái này là do lễ quan an bài, nhất định là có đạo lý của y.
Dương Thu Trì không biết, nạp thiếp thời cổ đại đích xác là không thể có lễ bái đường. Theo đạo lý, khi nạp thiếp thì nghi thức nghênh thân cũng không thể an bài, bỡi vì nạp thiếp không phải là cưới vợ. Vợ cưới hỏi đàng hoàng đương nhiên cần phải bái thiên địa, như thế mới gọi là hôn phối. Còn nạp thiếp thì khác, nó được gọi là "Thiếp thông mãi mại", chẳng khác gì mua bán đồ vật, và chưa có ai mua món gì đó mà cần phải cử hành nghi thức bao giờ.
Chuyện tổ chức hôn lễ này chẳng qua là do tri huyện đại lão gia muốn nịnh nọt Dương Thu Trì, vừa để biểu đạt sự cảm kích, vừa an bày cho hắn thừa cơ thu lễ vật theo phương pháp siêu quy cách. Tuy nhiên, Tống tri huyện dù sao cũng không dám làm quá, nếu an bài bái thiên địa, thì tương tương với việc Dương Thu Trì cưới thêm một cô vợ nữa. Có câu "vợ chỉ được cưới một người", nếu cưới hơn là xúc phạm hình luận. Lão tuy là huyện thái lão gia, nhưng cũng không dám công nhiên vi phạm quy định pháp luật.
Tần Chỉ Tuệ tiếp lấy bình trà, từ từ châm một chung trà thơm nhỏ, trao lại bình trà, tiếp lấy khay bước lên một bước quỳ xuống, nhỏ nhẹ mời: "Mẹ, thỉnh dùng trà!"
"Được! Được!" Dương mẫu cười ha ha bưng chung trà từ khay lên hớp một ngụm, rồi đặt trở lại khay, tiểu nha đầu đứng bên cạnh trao cho Dương mẫu một cái hồng bao, Dương mẫu cầm lấy nói với Tần Chỉ Tuệ: "Ngoan! Năm tới sinh một đứa bé khỏe mập a!" Nói xong, để hồng bao lên trên khay.
Tần Chỉ Tuệ khẽ vâng một tiếng, đứng lên.
Lễ quan lại xướng: "Tân nương dâng trà cho thiếu phu nhân!"
Tần Chỉ Tuệ lại rót một chung trà khác, quỳ trước mặt Phùng Tiểu Tuyết, nhẹ giọng thưa: "Thiếu phu nhân, thỉnh dùng trà!"
Phùng Tiểu Tuyết tiếp lấy chung trà nhấp một ngụm, cũng tặng một hồng bao, nói: "Hy vọng nàng có thể khiến cho Dương gia nhà ta truyền tông tiếp đại, sớm sinh quý tử!"
Việc dâng trà này rõ ràng là theo quy củ, để cho tiểu thiếp biết trong nhà này ai là lớn, ai là bé.
Tần Chỉ Tuệ dạ một tiếng, đứng lên. Lễ quan lại xướng: "Lễ xong, đưa tân nương vào động phòng!"
Trống nhạc vang trời, pháo nổ giòn tan, Tần Chỉ Tuệ được đưa vào phòng cưới. Long sư gia nói: "Thỉnh lão phu nhân, Dương gia, thiếu phu nhân nhập tiệc."
Dương mẫu, Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết cùng ngồi tiệc chính. Trong bàn tiệc này còn có Mã Độ, Tống tri huyện, Hàn thị và bốn bà vợ lẻ của Tống tri huyện.
Dương Thu Trì nhìn quanh, nghi hoặc hỏi: "Vân nhi đâu? Sao Vân nhi không đến?"
Hàn thị cười nói: "Muội muội của cháu nói nó cần phải chiếu cố thiếu phu nhân của Ân gia, không thể tham gia hôn lễ của cháu."
"A...!" Dương Thu Trì hơi thất vọng, mấy ngày nay nhất mực ở bên cạnh cô gái điều ngoa này, đột nhiên không thấy nữa, trong lòng cảm thấy có chút thất lạc.
Lúc này, trời đã tối. Ngoài vườn có treo mấy chục cái đèn lồng lớn, chiếu bốn phía sáng trưng. Ngoài vườn bắt đầu bán pháo hoa. Pháo hoa ngất trời vẽ ra những bông hoa nở rộ giữa không trung. Tuy pháo hoa này không bằng pháo hoa thời hiện đại, nhưng cũng thập phần náo nhiệt.
Mọi chuyện hôn lễ hôm nay đều khiến Dương mẫu như chìm trong giấc mộng. Sau khi con trai trở về, mọi chuyện đều biến đổi ngược lại hết: Con trai không những tốt hơn, lại còn làm quan, kiếm được nhiều tiền, nạp được thiếp, lại còn tổ chức một hôn lễ khiến cho người trong toàn Quảng Đức huyện hâm mộ. Hiện giờ, bà lại còn ngồi cùng bàn tiệc với tri huyện đại lão gia và một đại quan trong cẩm y vệ nữa. Đây đều là biến đổi do con trai mang tới. Và sự thay đổi này là thứ bà có nghĩ cũng không dám nghĩ. Dương mẫu hiền từ nhìn con trai trong bộ đồ đỏ khoác lụa đeo hoa, lòng sướng vui như lửa đỏ pháo hoa đang rực sáng trên trời.
Long sư gia thỉnh Dương mẫu nâng ly tuyên bố khai tiệc. Dương mẫu chưa bao giờ chứng kiến cảnh này, nghe y bảo mình đứng lên phát biểu, chung rượu chưa nâng lên mà toàn thân đã phát rét, ấp ấp úng úng mãi không biết nói gì. Dương Thu Trì kề tai Dương mẫu nói khẽ vài câu. Dương mẫu gật đầu, nâng chung rượu lên, hắng giọng nói: "Cảm tạ... Mọi người đến... tham gia hôn lễ... của con trai ta,... cạn ly!"
Mọi người đồng thanh hoan hô, cùng đứng cả lên, nâng ly chúc mừng, sau đó dốc cạn hết.
Dương Thu Trì tự nhận tửu lượng của mình cũng không tệ, hôm nay lại là ngày đại hỷ của mình, nên kéo theo Phùng Tiểu Tuyết, cầm chung rượu đến từng bàn mời quý quan khách. Chỉ mới một vòng, mặt Dương Thu Trì đã đỏ ửng như bộ đồ hắn đang mặc. Khi quay trở về bàn tiệc chính, hắn lại uống với Mã Độ và Tống tri huyện thêm vài chung nữa.
Các tân khách đua nhau bước tới chúc mừng kính rượu, Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đều không thể uống nhiều, mọi người không ép, nhưng họ thấy Dương Thu Trì có chút tửu lượng, hơn nữa ép tân lang uống say khướt là chuyện vui nhất trên đời, nên đua nhau mời mọc Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì không từ chối một ai, uống đến trời đất quay cuồng, Mã Độ thấy vậy, muốn thay cho hắn, nhưng y là quân viên cẩm y vệ, các vị thân hào ở đây có ai không dám bước lên chúc rượu nịnh nọt? Giờ phút này y cũng đã uống nhiều lắm rồi, nên dù có muốn ra mặt giúp Dương Thu Trì, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ còn biết đá mắt cho các vị cẩm y vệ tùy tùng. Những tên cẩm y vệ này đều có tửu lượng như hủ chìm, nhận tín hiệu liền chủ động chia nhau xuất kích, khiến cho các tân khách uống đến người ngã ngựa đổ, thua xiểng niểng, ngoài viện không còn gì náo nhiệt hơn.
Dương Thu Trì cầm chung rượu đớ lưỡi lè nhè nói chuyện với Mã Độ, chợt cảm thấy bên cạnh dậy lên một làn hương nồng nặc, một thanh âm uể oải cất lên: "Tân lang quan, nô gia kính ngài một chung!"
Dương Thu Trì ngẩng đầu nhìn, thấy đó chính là một nữ tử trang điểm thật đậm, đường cong đầy đặn đang đứng kề bên mình. Dương Thu Trì chớp chớp mắt, cẩn thận phán đoán, lúc này mới nhìn rõ thì ra là cô vợ bé mới nhất của Tống tri huyện - Mỵ nương. Đây là người nháy mắt với hắn hôm qua trong nội nha.
Lúc này, bọn thân hào lại bước đến mời rượu Mã Độ. Mã Độ quay sang nói chuyện, Mỵ Nương nhân cơ hội đó dựa vào vai Dương Thu Trì, ỏn ẻn nói: "Tâng lang quan hôm nay đẹp quá ha, nhìn khiến nô gia muốn say luôn."
Thân hình mềm nhũng ấy dựa vào hắn, gò ngực vung cao hiện rõ trước mặt. Dương Thu Trì đang chếnh choáng, trước tình hình này càng chếnh choáng hơn. Hắn nâng chung rượu lên định uống, Mỵ Nương đưa cánh tay thon thả ra ngăn lại bên trên chung rượu của hắn. Sau đó ả cúi người, mặt kề sát mặt, nâng chung uống cạn một hơi. Sau đó, ả đưa chung rượu cho Dương Thu Trì, hơi thở như lan như xạ: "Tân lang quan, uống cho nô gia chút rượu tàn này, được không?"
Phan Kim Liên! Đầu óc Dương Thu Trì chợt hiện lên một người, chính là một nhân vật nữ trong phim Thủy Hử. Trong phim, Phan Kim Liên chẳng phải đã dùng những lời này chòng ghẹo Võ Tòng hay sao? Vừa nghĩ đến hai từ "chòng ghẹo", đầu óc Dương Thu Trì liền thanh tĩnh hẳn, len lén nhìn về phía Tống tri huyện, thấy lão đang nâng ly cùng các thân hào, thân người lắc lư, vừa uống vừa nói chuyện, không hề chú ý gì đến bên này. Hắn hơi yên tâm, Tống tri huyện đãi hắn không bạc, hắn không thể đối xử không phải với người ta.
Dương Thu Trì khe khẽ lùi lại sau một bước, nâng chung rượu lên cười nói: "Bá mẫu, tiểu chất nên uống chung của mình thì hơn."
"Bá mẫu? Hi hi hi..." Mỵ nương che miệng cười khúc khíc, "Xem ta lớn hơn, hay đằng ấy lớn hơn?"
"Bá mẫu lớn hơn!"
"Ta lớn?" Mỵ nương cúi đầu nhìn những đường cong câu hồn của mình, lườm mắt, "Ta lớn chỗ nào?"
Dương Thu Trì không tự chủ liếc nhìn gò ngực căng đầy của Mỵ Nương, cúi đầu xuống thấp, len lén nuốt nước bọt, không dám tiếp lời ả nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...