Dương Thu Trì ớn lạnh gai ốc, nếu như trực tiếp nhìn thấy thi thể không đầu, hắn sẽ chẳng có cảm giác gì. Nhưng khu rừng này vốn âm sâm khủng bố, cộng thêm tình trạng sợ sệt của Tống Vân Nhi làm cho cảm nhiễm, so với hiệu quả nhìn thấy quỷ chẳng khác gì. Dù hắn là pháp y, nhưng nhìn thấy quỷ vẫn sợ sệt như thường!
Liễu Nhược Băng nói: "Mọi người ở đây chờ chút, để ta đi xem sao." Nói xong, một làn bạch y bay lên, nhanh chóng lướt vòng tìm kiếm quanh vùng rừng rú xung quanh một lượt, rồi nàng đứng dưới gốc cây, ngoắc tay gọi Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì ra lệnh cho mọi người ở nguyên chỗ cũ chờ lệnh, đề phòng phá hỏng hiện trường. Có hai đại cao thủ là Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi bên cạnh hắn, nhất định sẽ không có nguy hiểm gì.
Dương Thu Trì kéo tay Tống Vân Nhi, mang theo tiểu hắc cẩu tử tế vừa hít ngửi đề phòng vừa tiến lên. Hắn buộc phải cẩn thận vì có thể sẽ phá hỏng dấu vết lưu lại trên mặt đất.
Đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trên một cành cây cao hơn đầu người có treo một thi thể, chuẩn xác mà nói là một thi thể tàn khuyết.
Tay của thi thể này bị một sợi dây treo lên trên cây, đã bị thối nát hủ bại, da thịt ngay sợi dây cột này đã rớt ra, như vậy có thể nói, thứ sợi dây này cột và treo thật ra là xương cánh tay của xác chết!
Thi thể trần truồng toàn thân, phần đầu đã cắt rời khỏi cổ, bị đặt trên ngách nhánh cây bên cạnh. Đó là một cái đầu có tóc dài, mặt xanh đen, xình thối phình tròn ra, nhãn cầu lộ hẳn, nhìn trừng trừng về phía xa. Cái môi dày nhễu ra, giống như hai khối bánh bị nướng quá khét, lưỡi cũng thè ra rất dài, giống như con quỷ chết treo vậy. Nếu đơn thuần từ gương mặt mà xét, căn bản không phân biệt kẻ này là nam hay nữ.
Trên thi thể thì vai phải tách khỏi người, phần ngực do đã xình thối trướng sình nên nhìn như một cái túi, trước ngực bị khoét hai cái lỗ lớn, từ cơ quan sinh dục có thể phán đoán đây là một nữ thi. Từ đầu gối trở xuống bàn chân không còn mảnh thịt nào.
Hắn bắt đầu cẩn thận tìm kiếm dấu chân lưu lại trên cây cỏ xung quanh, rất rõ ràng là vùng núi này có lượng mưa rất lớn, từ nước đọng và mặt đất ẩm ướt có thể phán đoán những ngày vừa rồi nơi đây toàn mưa, đã khiến cho dấu vết bị rửa trôi đi hết. Thi thể, cành nhánh cây... đều bị nước mưa quét sạch, chẳng lưu lại dấu vết khả nghi nào.
Dương Thu Trì ra lệnh cho tiểu hắc cẩu đi tìm kiếm quanh các bụi cỏ cây xung quanh. Theo sau tiểu hắc cẩu, ba người họ đi xuống núi khoảng vài trăm mét, tìm thấy cái cái cẳng chân và hai cái vú đã bị cắt ra của nữ thi.
Trong đám cỏ bụi cách thi thể mấy chục bước, họ lại phát hiện một cái quần, trên có để một thanh trường kiếm, còn có một túi hành lý trong có mấy cái bánh đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, cùng mấy miếng thịt trâu đã gặm gần sạch, cùng một bình rượu.
Nhìn thấy mấy thứ này, Dương Thu Trì lập tức nghĩ tới khả năng đó là tiểu thiếp Triệu Thanh Lam đi mua đồ rồi bị thất tung của Vương điển sứ.
Dương Thu Trì rút ra từ trong người một cái khăn, bọc thanh trường kiếm lại, cẩn thận rút ra quan sát tử tế, thấy không có dấu máu. Hắn ngửi thử, cũng không có mùi máu. Xem ra, hung thủ rất có khả năng là không dùng thanh kiếm này mà tiến hành phân cắt thi thể người chết, trừ khi sau khi làm xong tiến hành tẩy rửa.
Bộ y phục này hiển nhiên đã bị nước mưa tẩm ướt, chỉ sợ dấu tay và mùi vị trên đó đã bị tẩy sạch. Nhưng mà, Dương Thu Trì không hề sờn lòng, hắn dùng khăn tay bao trường kiếm lại, cẩn thận đặt kiếm lên trên tảng đá gần đó, như vậy có thể tránh được cỏ cây tẩy sạch dấu vết cuối cùng trên kiếm.
Thanh kiếm này lưu lại một vệt đè dài lên trên áo quần, Dương Thu Trì nhìn dấu ép này, lòng chợt mừng rỡ. Thanh kiếm áp lên áo quần, có thể từ đó mà tránh được nước mưa tẩy rửa, có khả năng sẽ lưu lại dấu tay hay các dấu vết còn sót lại gì đó, cần phải mang về nghĩ biện pháp kiểm nghiệm.
Dương Thu Trì tử tế vạch từng lớp quần áo ra, không phát hiện dấu vết gì khả nghi, nhất mực cho đến lớp dưới cùng, hắn mừng rỡ phát hiện lớp đất đã sắp thành bùn bên dưới còn lưu lại một dấu chân càn cạn.
Trong đống quần áo này có giày của người nghi là Triệu Thanh Lam, dùng giày so sánh thử có thể khẳng định dấu chân này không phải của ả ta. Như vậy có thể nói, áo quần này che dấu chân bên trên nên bảo toàn được dấu chân không bị phai, xem ra dấu chân này là của hung thủ lưu lại!
Dương Thu Trì lấy ra một sợi thước dây trong túi, đo đạc độ dài rộng của dấu chân, rồi quan sát lực ấn của dấu giày. Theo đạo lý, hắn phái dùng thạch cao đổ lên đế lấy dấu giày, nhưng ở nơi hoang dã này tìm đâu ra thứ đó, máy chụp hình cũng không mang, ngay giấy viết cũng không có, không có cách gì vẽ lại, chỉ có thể quan sát thật cẩn thận, cố gắng nhớ lại đặc điểm ngoại hình của dấu giày.
Hắn bò sát đất, cố gắng phân biệt các hoa văn trên giày. Do ở thời cổ đại giày đều được chế tác thủ công, không thể sản xuất một lượng lớn như thời đại công nghiệp, cho nên hoa văn trên giày thường có tính duy nhất, có thể dùng làm chứng cứ nhận định rất trọng yếu. Nhưng mà, do dấu giày này bị nước mua thấm qua y phục tẩm ướt, đã trở nên rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy ngoại hình, hoa văn bên trong đã bị xóa mất hoàn toàn.
Dương Thu Trì nhìn đến mắt hoa lên mà chẳng phát hiện dấu vết có giá trị gì từ vết giày này, cuối cùng đành chịu.
Hắn trèo lên cây, trước hết tử tế quan sát tình hình chung quanh nhánh cây có chứa cái đầu lâu đó, không phát hiện gì dị thường. Hắn lại móc từ trong lòng ra một cái khăn tay khác, chụp lên đầu đó, cách một làn khăn cẩn thận cầm lên, tử tế quan sát vết cắt ở cổ, sau đó trèo xuống dưới, để đầu lâu lên mặt đất.
Hắn lại leo lên cây, đến bên chỗ treo thi thể, quan sát sợi dây treo và nút thắt, vì đôi khi các nút thắt dây phản ánh rất rõ đặc điểm ngành nghề chuyên nghiệp của hung thủ.
Nhưng mà, đây là một nút thắt rất bình thường, dây treo cũng là một dây thừng phổ thông.
Dương Thu Trì lại tụt xuống cây, tiến hành quan sát cẩn thận phần chi bị đứt của thi thể.
Triệu Thanh Lam toàn thân trần trụi, rất có khả năng là bị xâm phạm tình dục. Nếu là như thế, có thể trong âm đ*o của người chết còn lưu lại tinh dịch, nếu lấy kiểm nghiệm có thể trở thành chứng cứ trọng yếu để xác nhận hung thủ. Nhưng mà các bảo bối khám tra vật chứng pháp y của Dương Thu Trì không được mang theo, nếu như muốn vận chuyển thi thể trở về huyện thành thì cần phải mất hai ba ngày, do đó, chỉ có thể tiến hành lấy mẫu một cách đơn giản thôi.
Hắn xé từ trong người ra một mảnh vải bông, phân thành hai miếng, một thì cho vào âm đ*o của người chết, lấy dung dịch bên trong đó, cái còn lại thì cho vào miệng lấy dịch tiết nơi này. Nguyên nhân là trong các án phạm tội tình dục, thường tinh dịch trong âm đ*o sẽ hòa thành hỗn họp với dịch tiết, thậm chí là máu của nạn nhân, do đó cần phải lấy nước bọt của nạn nhân để tiến hành so sánh, xác định cái nào là của ai.
Dương Thu Trì đặt hai mảnh vải bông lên trên tảng đá, thứ vật kiểm nghiệm ướt át này không thể bao lại mang về như vậy, vì sẽ sình thối phát mốc. Và sự bất cẩn ngoại trừ phá hủy chứng vật, còn dẫn tới những kết quả sai lầm khi phân tích các dạng vật chất đã tự hủy, rồi tạo thành những kết luận sai, do đó phải làm khô những thứ này mới được. Ngoài ra, hắn cũng không thể đặt chúng lên trên lá cây, bởi vì thực vật cũng có những vật chất huyết hình, sẽ làm ô nhiễm vật kiểm nghiệm.
Thu thập xong, Dương Thu Trì bấy giờ mới gọi Nam Cung Hùng cùng mọi người đưa Vương điển sứ lại.
Vương điển sứ bị áp giải tới, những nha dịch và hộ vệ đi theo bị tình cảnh tàn nhẫn ác tâm trước mắt làm cho kinh hãi. Mấy bộ khoái không chịu nổi sự kích động này, chạy ra ngoài gập người ói mửa lênh láng.
Dương Thu Trì cho Vương điển sứ biện nhân thi thể trước mặt. Vương điển sứ đã bị thảm cảnh trước mặt làm cho kinh hãi rụng rời, đến nhìn cũng không dám, khi bị bộ khoái thúc giục, bấy giờ mới lấy hết can đảm nhận dạng. Tuy nhiên, thi thể này đã xuất hiện sự thối rửa phá hỏng dáng người, so với dung mạo nguyên thủy khác xa một trời một vực, căn bản không thể nhận ra được.
Dương Thu Trì lại cho y biện nhận đống y phục phát hiện, Vương điển sứ lập tức kêu lên cả kinh: "Thanh lam! Là áo quần của nàng ta!" Rồi đột nhiên chuyển thân nhìn thi thể đó, bi thương thốt: "Thanh Lam, nàng... nàng sao lại chết ở nơi này a.... hu hu hu...." Hai tay y bị trói sau lưng, nên chỉ biết quỳ phục xuống đất, khóc ồ ồ thật lớn.
"Ngươi khoan khóc đã! Hãy nhận định cho kỹ một chút, nói không chừng không phải ả thì sao?!" Dương Thu Trì bảo.
Vương điển sứ nghe thế, nhanh chóng gắng gượng ngồi xổm rồi đứng dậy, bước đến trước thi thế, nhìn thật kỹ phần háng bên trái của thi thể, rồi khóc rống lên: "Không sai! Là tiểu thiếp Thanh Lam của tôi! Hu hu hu, nàng ấy có một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu ở đây này, không sai đâu, hu hu hu..."
Dương Thu Trì chồm tới cẩn thận nhìn, không sai, là một nốt ruồi đen. Lúc thu hồi mục quang, Dương Thu Trì phát hiện lông âm hộ của nữ thi có chút gì đó không ổn, liền cúi xuống quan sát kỹ một chút nữa, thì ra, một đốm nhỏ lông ở âm hộ mọc dài nhưng mảnh như bàn chải đó đã bị nhổ sạch khiến cho cái bàn chải dài này dường như bị cắt ngang một đoạn, rất đột ngột.
Dương Thu Trì đưa đầu đến sát âm hộ của nữ thi bị treo đó, cẩn thận quan sát thêm một chút nữa. Không sai, chính là một đám lông nhỏ bằng lóng tay cái bị nhổ sạch tận gốc.
Hắn đang sờ cằm suy nghĩ, đầu vai chợt bị vỗ mạnh một phát, giọng nói ngọt ngào của Tống Vân Nhi vang lên sau lưng: "Ài...! Dòm cái gì thế? Nhìn gì mà nhìn lâu thế mà vẫn còn nhìn, nhìn suýt chút nữa chúi mũi vào đó luôn!"
Dương Thu Trì vội vã quay lại, thấy mặt Tống Vân Nhi chẳng cao hứng gì, đôi mắt hạnh trợn to nhìn hắn, không khỏi có chút kỳ quái: "Ta đang tra án mà?"
"Tra án? Làm gì có chuyện tra án nhìn trừng trừng vào... chỗ đó của người ta như vậy chứ.... nhìn cái gì mà nhìn,... một thi thể không đầu thối hoắc có gì mà đáng nhìn!"
Dương Thu Trì cười khổ: "Đừng có làm loạn! Ta không nhìn cho tử tế, làm sao phát hiện manh mối để phá án chứ?"
Tống Vân Nhi mừng rõ: "Huynh tìm được manh mối rồi hả?"
"Vừa sắp được, bị muội vỗ một chưởng bay mất tiêu rồi!"
"Hừ...! Đức tính!" Tống Vân Nhi sân si, nhưng mà nghe hắn nói đã tìm được đầu mối, lập tức cao hứng trở lại, "Ca, huynh mau nói coi đã tìm được manh mối gì?"
Liễu Nhược Băng đứng cách đó mấy bước, vận một bộ đồ trắng toàn thân, đưa ánh mắt quan tâm nhìn Dương Thu Trì.
Hắn đằng hắng một cái, gọi bảo bộ khoái và hộ vệ áp giải Vương điển sứ đến một chỗ thật xa chờ, nhân vì sự phân tích hiện trường và kết quả kiểm nghiệm thi thể trong các án hình sự trước khi phá án thuộc về loại cơ mật thậm chí có án lớn còn thuộc loại tuyệt mật, không thể để cho nhiều người hay biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...