"Răng ta đau, đêm ngủ không được vì răng cứ đau buốt hoài, ai da...! Khi đau lên rồi thì muốn chết phứt cho xong, chẳng muốn trà rượu cơm nước gì cả, khó chịu lắm."
Triệu Bán Tiên bảo Dương Thu Trì há miệng ra, giả vờ nhìn trên nhìn dưới trong vòm răng một hồi, rồi bảo: "Không có vấn đề gì lớn, để tôi cấp cho ngài một phương thuốc, lúc đau răng thì dùng lập tức sẽ hiệu nghiệm."
"Vậy à? Đa tạ tiên sinh, phương thuốc gì vậy?"
Triệu Bán Tiên cười cười: "Phương thuốc này nếu nói ra thì chẳng có gì kỳ lạ cả," y chỉ ra bụi trúc đào ngoài cửa, "Chính là dùng lá trúc đào này, chỉ một lá là đủ, đem ngâm trong nước, khi đau răng thì ngậm nước đó vào miệng sẽ thấy hiệu nghiệm ngay, bảo đảm ngài không đau nữa."
"Thật không? Phương thuốc này hiệu nghiệm thật sao?"
Triệu Bán Tiến chỉ vào bảng hiệu trên cửa: "Ha ha ha, sao lại không hữu hiệu? Không hữu hiệu mọi người có thể để hủy chiêu bài của tôi!" Dừng lại một chút, y đắc ý huyên hoang nói: "Quý vị từ xa đến chắc là chưa rõ, nếu như quý vị còn chưa tin thì có thể hỏi hàng xóm chung quanh đây, không biết bao nhiêu người đã dùng thuốc của tôi trị khỏi bệnh rồi." Nói xong y cười hì hì nâng chung trà lên nhấp một ngụm thấm giọng.
"Vậy à?" Dương Thu Trì mỉm cười, "Vậy bệnh đau răng của Lỗ lão phu tử là do Bán tiên ngài trị lành đấy à?"
Nước trà trong miệng của Triệu Bán Tiên sắp nuốt trôi qua cổ họng, bị Dương Thu Trì đột nhiên hỏi câu này, lập tức trào ngược trở lên chặn cả khí quản, khiến y bị sặc ho sù sụ.
"Bán tiên, ông không sao chứ?" Dương Thu Trì quan tâm hỏi, "Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ ông kinh hải như vậy." Nói xong quay sang tiểu thiếp Phạm thị hỏi: "Lão gia của ngươi có phải bị đau răng thường xuyên không?"
Phạm thị gật gật đầu: "Đúng vậy, đại gia ngài làm sao mà biết vậy?"
"Ta kiểm tra thi thế phát hiện răng của lão gia ngươi bị sâu thủng rất nhiều chỗ, cái chứng đau răng này không phải một ngày một bữa đâu." Dương Thu Trì quay sang nhìn Triệu Bán Tiên chằm chằm: "Triệu bán tiên y thuật như thần, lại có phương thuốc này, sao Lỗ lão phu tử không đi tìm ông xem bệnh được. Ta nói có đúng không, Triệu Bán Tiên?"
Triệu Bán Tiên gật đầu lia lịa: "Đúng, Lỗ lão phu tử có đến tìm tại hạ xem bệnh đau răng, tại hạ cũng cấp cho y bài thuốc này."
"Vậy bệnh răng của Lỗ lão phu tử hết rồi sao?" Dương Thu Trì lại nhìn châm châm vào Triệu Bán Tiên.
"Cái đó, cái đó tại hạ cũng không rõ." Triệu bán tiên ho khan vài tiếng, sau đó dừng lại ngay.
Dương Thu Trì quay sang hỏi Trầm thị: "Lão gia của ngươi tìm Triệu bán tiên để xem bệnh đau răng, ngươi có biết không?"
Trầm thị gật đầu: "La tôi đưa lão gia tới, chính là lần trước đi tìm Triệu bán tiên xem bói xong rồi coi bệnh luôn một thể." Trong lúc nói, Trầm thị liếc mắt nhìn về phía Triệu Bán tiên, vừa đúng lúc thấy Triệu Bán Tiên nheo mắt nhìn mình, Trầm thị liền trợn mắt nhìn lại, nghênh mặt quay sang chổ khác.
Dương Thu Trì dường như không chú ý đến biểu hiện đó, hỏi tiếp: "Trước đó các ngươi có đến đây không?"
Trầm thị ngẫm nghĩ, đỏ mặt gật đầu: "Có đến."
"Cũng là ngươi đưa lão gia của ngươi đến?"
"Vâng."
"Có thường không?"
Tiểu thiếp Phạm thị đỏ mặt, lại liếc mắt về phía Triệu Bán Tiên.
Triệu Bán tiên không vui cất giọng chen lời: "Vị đại gia này, ngài đến xem bệnh hay là đến chỗ tôi điều tra án vậy?"
Dương Thu Trì không hề bực mình, vẫn một mực mỉm cười: "Đúng đúng, Triệu Bán tiên nói rất đúng, coi ta kìa, cái bệnh nghề nghiệp cứ phạm vào mãi, hỏi cái gì cũng như tra án vậy, thỉnh Triệu Bán Tiên đừng lấy làm lạ." Dừng lại một chút, hắn lại thở dài, "Lỗ lão phu tử dù sao cũng chết rồi, bệnh đau răng có trị lành hay không không còn quan trọng nữa."
Triệu Bán tiên vừa nghe tin đó liền ho khúc khắc vài tiếng rồi dừng lại ngay, hỏi Dương Thu Trì: "Đại gia ngài vừa nói ngoại trừ đau răng còn bị chứng ngủ không được, đúng không?"
Dương Thu Trì gật đầu: "Đúng vậy, có lúc ngủ trên giường mà cảm thấy mông lung như có gì chèn lên cổ vậy, khi giãy giụa giật mình tĩnh dậy thì cái gì cũng không có, hơn nữa lại thường hay bị ác mộng. Bán tiên, ông nói coi có phải là ta bị trúng tà không?"
Triệu Bán tiên ngưng thần tử tế quan sát Dương Thu Trì, sau đó nói: "Đại gia, ngài xác thật là bị trúng tà rồi. Coi nè, ấn đường của ngài tối đen, hai mắt vô thần, nếu như không chịu sớm khu ma trục tà, chỉ sợ chẳng mấy chốc đại nạn của ngài sẽ tới nơi a."
Dương Thu Trì trợn trừng mắt, vô cùng kinh sợ hỏi: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Tống Vân Nhi cũng gấp lên, rối rít hỏi: "Tiên sinh, ca ca của tôi gặp phải tà gì mà lợi hại quá vậy?"
Bộ dạng của Triệu Bán tiên hiện giờ giống như đã chắc ăn như bắp rang, mỉm cười nói: "Đừng có gấp, có Triệu bán tiên ta ở đây đảm bảo ngài không có gì. Tôi sẽ lập tức lập đàn làm phép khu tù trị bệnh, lập tức sẽ không có vấn đề gì cả." Nói đến đây, Triệu Bán tiên nâng nửa chung trà còn lại lên uống một hơi cạn sạch, dài giọng nói: 'Nhưng mà lập đàn thi pháp rất tổn thương tinh thần..."
Dương Thu Trì lập tức hội ý, móc từ trong người ra một đĩnh bạc gần mười lượng: "Tiên sinh, điểm đó mà hề gì, chỉ cần ông lập đàn thi pháp giải tà cho ta, cái này quy về chỗ ông."
Triệu bán tiên vừa nhìn thấy đĩnh bạc ấy hai mắt liền phát quang, suýt chút nữa thì con mắt đã mù kia mở hẳn cả ra luôn.
Trong sơn thôn lão bá tánh có thể có đồ ăn thức uống, nhưng ngân lượng thì hiếm vô cùng. Mỗi khi dân trong thôn đi khám bệnh coi bói, thường họ xách theo một gỉo trứng hay giỏi lắm là một cái đùi heo là hậu hĩnh lắm rồi, còn nếu tiền công được một hai xâu tiền thì đã là trọng lễ, chứ chưa bao giờ có ai dâng lên một lúc cả mười lượng bạc như thế cả.
Triệu Bán tiên nở mày híp mắt đưa tay định chộp lấy đĩnh bạc đó, Dương Thu Trì vụt tay ra chặn lại, khe khẽ lắc đầu: "Tiên sinh, không cần gấp, đĩnh bạc này cứ để đây, chờ ông giúp ta lập đàn thi pháp trừ tà giải bệnh xong thì nói là của ông."
Triệu Bán tiên hơi ngượng, cười đáp: "Cái đó đương nhiên!" Rồi y đứng dậy nói với Tôn lão mụ tử: "Mau chuẩn bị vật dụng lập pháp đàn trong vườn." Y bước đến cửa, thấy trong vườn ồn ào náo nhiệt đầy cả người trong thôn, thấy đây là cơ hội khoe bản lĩnh nên tâm tình sướng khoái vô cùng.
Lão mụ tử đó bày ra trong vườn một cái pháp đàn, Triệu Bán Tiên bảo Dương Thu Trì ngồi lên một cái ghế gần đó, Tôn lão mụ tử bắt đầu bày biện mọi thứ.
Dương Thu Trì ngoắc tay gọi Tống Vân Nhi đến gần, kề tai nàng nói xì xào gì đó. Tống Vân Nhi nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại thì thầm thêm vài câu nữa, Tống Vân Nhi cười hì hì gật gật đầu.
Tôn lão mụ tử đang bận bịu chuẩn bị pháp đàn, Tống Vân Nhi chạy lại nói: "Đại nương, bà cực khổ quá, để tôi giúp bà!"
Tôn lão mụ tử thấy Tống Vân Nhi cực kỳ xinh đẹp, miệng nói ngọt ngào, liền cười ha ha đáp: "Không cần đâu, ta bận một chút thôi mà, cảm ơn cô nghe!" Nói xong chuyển người đi vào nhà dưới lấy đồ.
"Không hề gì, tôi giúp bà được mà!" Tống Vân Nhi thoăn thoắt vào nhà trong theo lão mụ tử.
Chẳng mấy chốc sau, lão mụ tử và Tống Vân Nhi đã chuẩn bị mọi thức cho pháp đàn, ngoài ra còn đặt một lò lữa, trên đó có một nồi dầu lớn, bên dưới chất đầy củi khô.
Triệu bán tiên thay đạo bào, cầm mộc kiếm từ pháp đài lên, chân đạp thất tinh, bước theo hình bát quái, miệng lầm rầm niệm chú, mộc kiếm trong tay không ngừng múa may trên đầu Dương Thu Trì.
Múa một hồi, y lấy từ trong người ra một tờ giấy xếp, bày ra trên pháp đàn bên cạnh Dương Thu Trì, một mặt niêm chú ngữ, một mặt múa mộc kiếm, tay còn lại cào cào chụp chụp loạn phía trên đỉnh đầu của Dương Thu Trì, sau đó giống như cầmm một thứ gì đó quẳng vào tờ giấy trắng trên pháp đàn, tiếp tục niệm chú ngữ.
Niệm mãi một lúc nữa, y cầm một tô thánh thủy đặt trên pháp đàn lên, hớp một ngụm rồi phun lên trên đó. Sau đó, y đắc ý quay nhìn thôn dân đang đứng xung quanh, giơ cao thanh kiếm làm bằng gỗ đào, chờ mọi người đứng xem hoan hô.
Chở cả buổi mà chẳng có tiếng hô nào như mong đợi, ngược lại, y còn thấy mọi người dân quanh đó xôn xao nghị luận.
Triệu Bán tiên hơi ngẩn người, chẳng lẽ có chỗ nào sai hay sao? Y trừng con mắt híp duy nhất còn lại nhìn thôn dân chung quanh, thấy bọn họ đều nhìn về phía sau lưng y chỉ chỉ điểm điểm, dường như đang bàn tán điều gì đó. Y chuyển thân nhìn về phía Dương Thu Trì, thấy hắn chẳng có động tĩnh gì, chỉ ngồi im lìm khoan khoái nơi đó nở nụ cười mỉm nhìn y.
Có vấn đề gì vậy cà? Vì sao lại không chịu hoan hô mà còn kinh dị? Triệu bán tiên nghi hoặc chuyển mục quang nhìn về phía thôn dân ở ngoài vườn, đột nhiên y phát hiện có điều gì đó không ổn, nhắm mắt lại nghĩ một hồi, mới biết điều không ổn đó thì ra là ở pháp đàn.
Triệu Bán tiên mở con mắt duy nhất ra, nhìn kỹ về phía pháp đàn, lúc này mới phát hiện tờ giấy trải trên pháp đàn đó không hề xuất hiện quỷ mị toàn thân đầy máu huyết như những lần trước.
Triệu Bán tiên nghĩ mình bị hoa mắt, dụi dụi vài cái nhưng mọi chuyện vẫn y nguyên.
Y chẳng biết rốt cuộc là đã có chuyện gì, cầm chén nước còn phân nửa trong tay lên, hớp một ngụm lớn nữa rồi phun lên tờ giấy trải trên pháp đàn lần nữa. Kết quả vẫn không có điều kỳ lạ gì xảy ra.
Điều này khiến Triệu bán tiên phát hoảng, không rõ là đã sai ở chỗ nào. Tuy nhiên y nhanh chóng ổn định tinh thần, quyết định dùng "Dầu sôi diệt quỷ" để lấy lại thể diện.
Triệu bán tiên đặt chén thánh thủy trong tay xuống bàn, bắt đầu vừa đi theo hình bát quái vừa niệm chú tiếp.
Y lấy từ pháp đàn một khúc xương, niệm chú rì rầm vào khúc xương cả buổi, sau đó ra hiệu cho Tôn lão mụ tử. Tôn lão mụ tử gật gật đầu, cúi xuống chảo dầu bắt đầu điểm lửa.
Đến lúc này, Dương Thu Trì cất tiếng hỏi Triệu Bán Tiên: "Triệu bán tiên, cái chứng mất ngủ này của ta rốt cuộc có thể chữa khỏi hay không a?"
Triệu bán tiên tự phụ cười đáp: "Đại nhân, ngài không phải là người đầu tiên tìm tôi xem bệnh a. Ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ chửa khỏi bệnh cho ngài!" Y vừa chuyển thân định nhìn sang nồi dầu thì Dương Thu Trì chợt gọi giật trở lại: "Tiên sinh, nghe nói ngài pháp thuật cao cường, bỉ nhân vô cùng bội phục, ngài có thể nói cho ta biết pháp thuật của ngài là gì không? Ta đặc biệt sùng bái người có bản lĩnh giống như ngài."
Triệu Bán tiên nghe thế cười đến nổi chẳng thể khép miệng, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lễ khoe khoang với Dương Thu Trì.
Vị đại quan Ứng Thiên phủ này tìm y coi mệnh, nói thật là chuyện chưa bao giờ có trước đây, hơn nữa còn sùng bái y như vậy, trả tiền công nhiều như vậy, nên chẳng trách Triệu Bán tiên cao hứng như lượm được tiền vậy.
Triệu Bán tiên cao hứng nói chuyện văng bọt mép với Dương Thu Trì, đến nổi lão mụ tử phải khéo léo nhắc: "Lão thần tiên, dầu sôi rồi."
Triệu Bán tiên thuận dịp đó vội nói với Dương Thu Trì: "Đúng đúng! Ta hiện giờ phải đem con quỷ bắt được trên người lão nhân gia ngài cấm cố nó trong khúc xương này, sau đó cho nó vào trong nồi dầu, đốt chết nó! Bệnh của lão nhân gia ngài nhất định sẽ khỏi ngay."
Dương Thu Trì mỉm cười: "Làm phiền tiên sinh!"
Triệu Bán tiên chớp chớp con mắt duy nhất, bộ dạng vô cùng đắc ý, đạp theo bộ thất tinh, niệm niệm lầm rầm, đưa tay lên cao vẫy với người dân trong thôn ra hiệu, rồi sau đó vòng cánh tay lại chộp lên khoảng không trên đầu Dương Thu Trì giống như chụp được cái gì đó. Y đem vật chụp được hư ảo đó quẳng vào trong cục xương, sau đó nhìn về phía nồi dầu niệm chú tiếp.
Đến lúc này, các thôn dân vây quanh xem chuyện biết đoạn cao trào đã tới, tâm tình bị kích động nên hét to: "Đốt chết nó!"
"Nấu chín con ác quỷ nó chứ!"
"Không không! Chiên giòn nó mới đúng, Triệu bán tiên thật là lợi hại, ác quỷ như thế không được tha!"
"Ừ ừ, dầu sao thì cũng phải cho nó chết!"
.....
Triệu Bán tiên rất biết cách phiến động tình tự của người xem, thấy nồi dầu đã bóc khói nóng sôi ục ục, liền nói với Dương Thu Trì: "Đại gia, ta phải coi xem nồi dầu này đã sôi đủ nóng hay chưa, nếu chưa nóng đủ thì con quỷ cấm cố trong cục xương này sẽ không bị chín chết, chúng ta chỉ bỏ công không mà thôi!"
Nói xong, y nghênh ngang trong bộ dạng nắm chắc mọi chuyện, đưa tay thò mạnh vào trong nồi dầu đang sôi.
"A.....!" Một tiếng kêu thảm cất lên, Triệu bán tiên rút mạnh tay lại, lùi phình phịch vài bước, rên lên một tiếng ngồi phệch xuống đất. Cánh tay phải vừ rồi thò vào trong nồi dầu sôi giờ đã tuột da, bốc lên một mùi thịt chín.
Triệu bán tiên lăn lộn kêu gào, đau đến nổi sắp ngất đến nơi.
Đến lúc này thì mọi thôn dân bàng quan xem náo nhiệt đều trợn đứng tròng mắt. Pháp thuật bắt quỷ nấu dầu của Triệu bán tiên bọn họ chẳng biết đã xem bao nhiêu lần, sao lần này cánh tay của Triệu Bán tiên dường như cũng bị nấu theo luôn vậy?
Tiểu thiếp Trầm thị của Lỗ học nho kêu lên một tiếng cả kinh, mặt biến hẳn. Mễ lý chánh càng kinh ngạc đến nổi mắt muốn lòi rớt cả ra ngoài, y chứng kiến cảnh Triệu Bán tiên bắt quỷ nấu dầu này chẳng biết bao nhiêu lần, lần nào cũng thành công, dễ dàng như phất tay, chẳng hiểu sao lần này lại bị vậy. Bản thân lão cố sức khen ngợi thổi phồng Triệu bán tiên trước mặt Dương Thu Trì và mọi người cả buổi, giờ này các lớp sơn tô vẽ đó đã bị bóc tuột hẳn ra rồi.
Tôn lão mụ tử sợ chết điếng người, cho đến khi thấy Triệu bán tiên bị dầu sôi bỏng lột cả da đang nằm lăn lộn kêu gào dưới đất mới hoảng hồn chạy lại, tuy nhiên mụ lại đứng ngẩn ra ở đó tiếp, chẳng biết làm gì.
Dương Thu Trì kỳ quái nhìn Triệu bán tiên, hỏi: "Tiên sinh, ông làm sao vậy? Chẳng lẽ con quỷ trên người ta quá lợi hại, cắn ngược lại ông một phát hay sao?"
Vị Triệu bán tiên đó còn hơi sức đâu mà giải đáp câu hỏi của Dương Thu Trì, còn bao nhiêu sức lực trên người hiện giờ, y đều dùng vào việc kêu thảm khóc gào.
Tống Vân Nhi rất kinh ngạc, nàng nhìn nhìn Dương Thu Trì, rồi nhìn Triệu Bán tiên đang lăn lộn dưới đất, ngưng thần nghĩ ngợi rồi dường như hiểu ra, nhưng vẫn nhíu mày vì không thể nào giải thích rõ nguyên nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...