Lão đầu vội hỏi: "Việc này lão nô làm tốt, lão nô đến phòng bếp bảo bọn họ làm, thiếu gia muốn ăn gì ạ?"
Mạnh Thiên Sở lắc đầu nói: "Không, ta bảo Phi Yến làm, lão tử dù thế nào cũng là cô gia, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không chỉ huy được, còn là cô gia cái rắm! Bảo ngươi viết thì ngươi viết!"
Lão đầu đoán rằng chắc là vừa rồi ở động phòng bị tiểu thư cùng nha hoàn làm bực bội, không có biện pháp với tiểu thư, trong lòng hờn dỗi, bèn cố ý gây sức ép lên Phi Yến. Lão vội gật đầu đáp ứng. Trên bàn có sẵn giấy bút, bèn thoăn thoắt viết nhanh lắm, xong hạ bút mắt nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cầm lấy tờ giấy, thấy trên giấy viết: "Nương tử, cảm phiền Phi Yến cô nương làm cho vi phu bữa ăn khuya." Nét chữ này thật sự là rất khá, hắn không biết, lão đầu trước kia là thư đồng tốt của phụ thân Mạnh Thiên Sở, chữ nghĩa cũng không ít.
Bất quá, bữa ăn khuya không phải là mục đích chủ yếu của Mạnh Thiên Sở, liền trừng mắt: "Ai bảo ngươi viết khách khí như vậy? Viết lại, viết nghiêm khắc một chút, phải gọi thẳng tên, Phi Yến cô nương cái gì, kêu Phi Yến nha đầu! Ra lệnh cho Phi Yến làm cho ta bữa ăn khuya, nếu không đáp ứng thì gia pháp hầu hạ. Một tiểu nha đầu mà dám quát mắng cả lão tử! Cổ đại này không phải là trọng nam khinh nữ hay sao, lão tử không tin không thể chế phục được nàng ta!"
Lão đầu âm thầm lè lưỡi, xem ra cục tức của thiếu gia không nhỏ, với câu "Cổ đại này" có chút không hiểu, bất quá thấy Mạnh Thiên Sở nổi giận đùng đùng, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng thay giấy, đề bút viết lần nữa. Y - .
Mạnh Thiên Sở ghé đầu coi, chỉ thấy trên giấy viết: "Hạ Phượng Nghi nương tử, vi phu lệnh cho ngươi bảo nha đầu Phi Yến làm bữa ăn khuya mang tới, nếu không gia pháp hầu hạ! Phu quân Thiên Sở."
Hạ Phượng Nghi? Hữu phượng lai nghi? Phượng hoàng giá lâm phiêu dật tuyệt vời, nhìn bề ngoài, nàng tuyệt sắc mỹ mạo, xem ra cũng không làm uỷ khuất những lời này. Bản thân mình cũng chưa thấy qua phượng hoàng, không biết có phải phượng hoàng lạnh như băng vậy không!
Mạnh Thiên Sở nghĩ ngợi một chút, mỉm cười gật đầu, lại nói: "Viết cả ngày tháng vào, đúng rồi, viết cả niên hiệu nữa, quy một chút. Cho nàng biết lợi hại."
Lão đầu vội đề bút bên dưới: "Ngày mùng sáu tháng tư năm Gia Tĩnh thứ hai."
Gia Tĩnh? Minh triều? Ta xuyên qua thời gian trở về Minh triều? Thảo nào trong thư phòng có cuốn "Đại Minh luật". Trong lòng hắn không biết lúc này là bi hay là hỉ, vài giờ trước, mình còn ở xã hội hiện đại đi khám nghiệm tử thi tra án, vài giờ sau đã đến Minh triều, còn cưới một tiểu giai nhân, động không được chạm không xong làm vợ, thế sự này biết hoá cũng quá nhanh!
Lão đầu thấy Mạnh Thiên Sở ngây ngốc đứng ngẩn người ra ở đó, không biết đang nghĩ gì, cũng không dám hỏi. Sau một lúc lâu Mạnh Thiên Sở mới thở dài một tiếng: "Cứ như vậy đưa đi." Lão vội đáp ứng, cầm tớ giấy kia vội vàng ra cửa.
Mạnh Thiên Sở vô lực ngồi tựa trên ghế, nghĩ mông lung, mình đã xuất hồn xuất khiếu, khẳng định thi thể còn lưu tại xã hội hiện đại, cha mẹ biết mình đã chết, nhất định sẽ rất thương tâm.
Nhớ tới cha mẹ, trong lòng hắn nặng trịch, nhưng lại chẳng có biện pháp gì. Nơi này đừng nói bưu cục, ngay cả buồng điện thoại cũng không có nổi một cái. Gọi điện không được, viết phong thư báo bình an khẳng định cũng không ai gửi cho!
Đang ở trong tâm trạng xuất thần, thương tâm hết sức, lão đầu đã trở lại, cười trừ nói: "Tờ giấy đã đưa cho thiếu phu nhân…"
Mạnh Thiên Sở lắc lắc đầu, xua đuổi suy nghĩ đó đi, trở về với thực tại, hỏi: "Nàng có nói gì không?"
"Thiếu phu nhân nói… thiếu phu nhân nói nếu thiếu gia muốn ăn thì tự mình… tự mình vào bếp bảo nhà bếp làm đi."
Mạnh Thiên Sở giận giữ, thầm nghĩ cổ đại không phải là trọng nam khinh nữ sao? Không phải nha hoàn đều là ti tiện nô tỳ sao? Sao ta đến nơi này, cái gì cũng không phải. Nhớ vừa rồi, Phi Yến đẩy mình một cái, thiếu chút nữa đem mình cho chó ăn. Được lắm, các ngươi đều khinh thường lão tử, lão tử muốn làm ầm ĩ một phen, làm cho lão thiên gia cũng phải trở mình!
Làm ầm ĩ thế nào đây? Phóng hoả đốt nhà? Đừng, Mạnh Thiên Sở nghĩ nghĩ, Hạ Hồng cưỡng ép nữ tử gả cho một anh học trò, xem ra rất trọng hai chữ tín nghĩa; không bằng đi tìm lão nhân này, uỷ khuất một phen, xem bọn họ nói thế nào, nói không chừng có thể lợi dụng lão nhân trọng tín nghĩa này xử đẹp hai xú nha đầu!
Mạnh Thiên Sở nghĩ xong, liền đứng lên nói: "Đề đèn lồng, theo ta đi gặp lão gia!"
Lão đầu thấy Mạnh Thiên Sở tức giận đến mức mặt tái đi, có chút sợ hãi, lại càng không dám cãi lời, vội vàng xách đèn đi phía trước dẫn đường, tới chỗ lao gia ở.
Lão gia Hạ Hồng đang cùng phu nhân ở trong phòng khách uống trà nói chuyện, chợt thấy Mạnh Thiên Sở vào, cảm thấy hơi giật mình.
Mạnh Thiên Sở không đợi lão hỏi chuyện, bắt chước bộ dáng trong các phim cổ trang trên truyền hình, cúi người hành lễ: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, tiểu tế đặc biệt tới hỏi, không biết hôm nay Phượng Nghi cô nương cùng ai thành thân?"
Hạ Hồng cao thấp nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, nghĩ rằng đầu ngươi chắc có vấn đề, sao lại hỏi việc này; rồi lập tức hiểu ra, Mạnh Thiên Sở khẳng định là có thâm ý, vội hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Mạnh Thiên Sở lại cúi người thật thấp thi lễ, bi phẫn nói: "Thiên Sở không rõ, cho nên mới đặc biệt tới hỏi nhạc phụ và nhạc mẫu, hôm nay Phượng Nghi cô nương thành thân cùng với ai?"
Hạ phu nhân thần tình không vừa lòng, nói: "Hiền tế sao lại nói những lời như thế? Ngươi đều đã gọi chúng ta là nhạc phụ nhạc mẫu, sao lại còn hỏi ai là chú rể mới? ngươi không phải là định…"
"Không phải chứ" Mạnh Thiên Sở vẻ mặt tự giễu, thở dài một tiếng "Thiên Sở nào có phúc khí như vậy."
Hạ Hồng nhíu mày: "Sở nhi, có việc gì cứ nói thẳng ra đi, có phải nha đầu Phượng Nghi khi dễ ngươi không?"
"Hắc hắc, nếu Phượng Nghi cô nương thấy Thiên Sở chướng mắt, bá phụ không nên đem nàng cưỡng ép gả cho Thiên Sở, dẫn đến tình trạng này, chẳng ai vui vẻ cả." Bộ dáng Mạnh Thiên Sở uỷ khuất tưởng chừng sắp khóc, ngay cả Hạ phu nhân cũng cảm thấy có chút đồng tình.
"Sao lại có chuyện như vậy được!" Hạ Hồng vỗ bàn, "Nghi nhi thật sự là càng ngày càng kỳ cục!"
"Không chỉ có Phượng Nghi cô nương như vậy, ngay cả Phi Yến cũng không xem Thiên Sở ở trong mắt!" Mạnh Thiên Sở sụt sịt mũi, dùng sức chớp chớp mắt, như muốn nhỏ vài giọt nước mắt. Khổ nỗi, tuyến lệ của hắn lại là khu vực kém phát triển, chớp mãi mà vẫn thấy khô cằn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...