Mạnh Thiên Sở khá ngạc nhiên với lời của Ôn Nhu, nữ tử cổ đại tuy học theo cách nghĩ của nữ nhân, cách nghĩ của Ôn Nhu tuy có thể lý giải, nhưng có vẻ vượt hơn trước nhiều, vì xen vào nhiều tình cảm, chứ ở thời Minh này, chuyện như Triệu thị hoàn toàn có thể lập tức kéo ra dìm lồng heo, chứ còn nói chuyện cấp cơ hội gì nữa.
Ôn Nhu thấy Mạnh Thiên Sở nhìn mình không nói gì, bèn tiếp: "Đương nhiên lão gia sẽ cho rằng Ôn Nhu lấy lòng dạ của nữ nhân mà xét, nhưng thiếp cũng chỉ kiến nghị mà thôi, án theo lý mà nói, chuyện của nha môn đàn bà chúng thiếp không thể chen vào. Nếu như lão gia cũng nghĩ như vậy, thì Ôn Nhu quả là đường đột rồi."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ một chút, nói: "Hay là chúng ta đến thôn Liễu thụ một chuyến, nàng đến gọi Triệu thị ra cửa thôn, chúng ta coi xem nữ tử này có phải là kẻ phong lưu cợt nhã hay không. Nếu như phải, vậy chúng ta không cần phải ẩn man gì. Còn nếu không, thì ta sẽ nghe nàng một lần, cho cô ta cơ hội, không phải vì cô ta, mà là vì con của cô ta."
Ôn Nhu vội nói lời cảm tạ Mạnh Thiên SỞ. Hắn không ngờ nàng lại nghĩ đến con của nữ nhân kia, xem ra là biết mình sắp làm mẹ rồi, do đó hơi cảm tính. Kỳ thật như vậy cũng tốt, dù sao cũng hơn một ả Ôn Nhu độc ác lạnh lùng.
Mạnh Thiên Sở trở về đại sảnh, thấy Trụ tử còn ngồi mẹp dưới đất, cố ý sầm mặt dằn giọng: "Ta thấy ngươi cần phải đưa chúng ta đến Liễu thụ thôn một chuyến mới được."
Trụ tử lập tức kinh khủng kêu lêu: "Tôi không đi đâu, các người muốn chém muốn giết gì cũng được, tôi đến đó chẳng biết người thôn đó xử tôi thế nào, có chết tôi chết ở thôn nhà thôi."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi hiện giờ sợ rồi sao? Lúc trước khi quyến rũ vợ người ta sao cái gan lớn như vậy chứ? Ta còn tưởng ngươi thích mẹ của Tịch Mai kia, xem ra ngươi bắt cá nhiều tay quá rồi. Ngươi đối với cái chết của Ngọc Lan cũng chẳng bi thương gì, ta cứ ngỡ là thật lòng với mẹ Tịch Mai, ai ngờ..."
Trụ tử nói: "Những món đó tôi thật là mua cho mẹ Tịch Mai, tôi thật muốn đối tốt với hai mẹ con cô ấy, nhưng mẹ tôi không đồng ý. Mẹ tôi nói người thợ đá kia chưa thôi mẹ Tịch Mai, tôi không thể cưới cô ta. Hơn nữa còn nói nhân phẩm của mẹ Tịch Mai không tốt, cưới về sẽ chẳng hợp với mẹ tôi, cho nên tôi chỉ đành kéo dài lần lựa..."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Hiện giờ ngươi phải đi với chúng ta một chuyến, đi rồi ngươi sẽ biết."
Trụ tử cứ ghìm dưới đất không chịu đứng lên, Mạnh Thiên Sở trầm giọng: "Đi, ngươi còn có chút cơ hội, không đi, ngươi chỉ còn chờ chết."
Trụ tử tuy không hiểu cho lắm, nhưng vẫn đắn đo đứng lên theo Mạnh Thiên Sở.
Hàng người khi đi qua ao sen, Mạnh Thiên Sở phát hiện Trụ tử có vẻ sợ, nhanh chân vượt lên trước, liền hơi lấy làm kỳ, đuổi theo hỏi: "Trụ tử, ta hỏi ngươi một câu, Ngọc Lan có phải là ngươi giết hay không?"
Trụ tử vừa đi vừa đáp: "Tôi nói là không phải tôi giết cô ta, thật không phải tôi mà." Truyện Sắc Hiệp -
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ngươi vì sao mỗi lần ngang qua ao sen này thì đi nhanh như vậy?"
Trụ tử lấy làm kỳ nhìn Mạnh Thiên Sở: "Ao nước so với cái chết của Ngọc Lan có quan hệ gì?"
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ta đang hỏi ngươi, tới lượt ngươi hỏi ta khi nào vậy?"
Trụ tử vội xin lỗi, đột nhiên hít hít mũi, muốn nhảy mũi lại thôi, ái ngại hít mũi tiếp, đáp: "Không sợ Mạnh gia cười, tôi từ nhỏ sợ hoa sợ cỏ lắm, đặc biệt là hoa sen, khi ngửi thấy mùi của nó là.... át xì..."
Trụ tử nhảy mũi thật to, xong chùi mũi nói: "Không biết đó là bệnh quái gì, thầy lang trong thôn củng lấy làm kỳ, tôi chỉ cần ngửi thấy mùi hoa sen là nhảy mũi chảy cả nước mắt, thật là hết cách."
Mạnh Thiên Sở nghe thế liền gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết lại nói nhỏ vài câu, cô nàng kinh ngạc nhìn Trụ tử, lúc này gã lại nhảy mũi tiếp, chẳng mấy chốc mũi đỏ ửng lên.
Trụ tử chỉ Mộ DUng Huýnh Tuyết nói: "Trên người của cô ta có mùi hoa sen, a... át xì..."
Mộ Dung HUýnh Tuyết thấy Trụ tử khó chịu như vậy, liền nói với Mạnh Thiên Sở: "Muội nhớ rồi, muội ra sau trước, để hắn khỏi ngửi thấy mùi trên người muội."
Qua một lúc, Vương Dịch mang tới một cây trâm nói với Mạnh Thiên Sở: "Mộ Dung cô nương nhờ tôi mang tới, cô ta nói mùi của cô ta khiến Trụ tử khó ở, nên không tiện đến."
Mạnh Thiên Sở gật gù, đưa trâm cho Trụ tử: "Xem cây trâm này trước, coi có phải là thứ ngươi tặng cho Ngọc Lan không?"
Trụ tử vừa nhìn thấy đã bối rối cười: "Cây trâm này tôi tặng thị tặng được, nhưng Ngọc Lan nhất định sẽ không nhận đâu."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ngươi có thấy Ngọc Lan cài cây trâm này bao giờ chưa?"
Trụ tử lắc đầu: "Nếu Ngọc Lan cài cây trâm này, cuộc sống cô ta đâu có tệ vậy. Đây là trâm của Ngọc Lan sao? Không phải vậy chứ, nếu cô ấy mang cây trâm này đến huyện thành đổi thành tiền, chí ít cũng sửa được cái nhà rách của cô ta năm nào cũng dột, cũ nát cả rồi."
Mạnh Thiên Sở thấy Trụ tử không có vẻ nói dối, liền giao trâm cho Vương Dịch bảo y đưa trả cho Mộ Dung Huýnh Tuyết, sau đó hỏi: "Ngươi ngoại trừ ngửi phải mùi hoa cỏ là nhảy mũi ra còn có dấu hiệu gì khó chịu nữa không?"
Trụ tử lập tức đáp: "Đừng nhắc nữa, tôi nhớ lúc còn nhỏ có lần tôi cùng Ngọc Lan đến ao này chơi, lúc đó Quản Trung đại bá còn đối với tôi và Ngọc Lan rất tốt, tôi cũng cảm thấy kỳ là ăn Ngó sen lại chẳng bị sao cả. Quản Trung đại bá còn cho tôi và Ngọc Lan lên thuyền, cho chúng tôi ra giữa hồ xem hoa sen, chúng tôi lúc đó rất thích, ai ngờ tôi chưa ra tới nơi thì toàn thân ngứa ngáy, chớp mắt đã nổi mẩn đỏ cả người. Quản Trung đại bá sợ quá vội đưa chúng tôi lên bờ, gọi thấy lang đến xem bệnh, rồi bốc đại cho tôi chút thuốc chống ngứa bảo mẹ tôi ngâm tắm cho tôi. May là mấy ngày sau thì hết, từ đó về sau tôi không dám đến ao này nữa, đi gần cũng không dám. Mạnh gia, ngài không biết đó thôi, cảm giác ấy khổ sở lắm."
Mạnh Thiên Sở biết tên Trụ tử này ắt là mẫn cảm dị ứng với phấn hoa, bị nghiêm trọng có thể tử vong, xem ra là tên này không nói dối.
Khi đến Liễu thụ thôn, Mạnh Thiên Sở bảo mọi người chờ ở cửa thôn, Ôn Nhu định theo thì Mộ Dung HUýnh Tuyết đã đến nói: "Nhị phu nhân, hay là để tôi đi cho."
Ôn Nhu bảo: "Không có gì, để ta đi cho." Nói xong định xuống xe.
Mộ Dung Huýnh Tuyết ngẫm nghĩ một chút nói: "Tôi là nghĩ đến y phục và dung mạo của phu nhân có thể khiến Triệu thị và người trong thôn nghi ngờ."
Ôn Nhu không hiểu hỏi: "Vì sao?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đáp: "Y phục của phu nhân quá hoa lệ, còn Triệu thị chỉ là một nông phụ. Phu nhân đến tìm, người khác tự nhiên sẽ nghị không biết nữ tử này tìm Triệu thị có chuyện gì, nói không chừng hùa nhau đến xem. HƠn nữa, phu nhân xuất thân cao quý, dung mạo mỹ lệ, sẽ khiến người hiếu kỳ trong thôn chú ý, do đó để tôi đi là hay hơn."
Ôn Nhu hỏi: "Sao cô biết là ta định tìm Triệu thị?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết liếc nhanh Mạnh Thiên Sở, đáp: "Tôi nghĩ Mạnh gia không để Vương bộ đầu đi mà tự thân đến, hơn nữa trước đó cô gọi Mạnh gia ra cửa, tôi nghĩ huynh ấy cuối cùng quyết định dẫn Trụ tử theo là hi vọng sự tình có cơ hội chuyển tốt, cấp cho họ cơ hội. Và nam nhân mà đến tìm Triệu thị thì tự nhiên không ổn, do đó, tôi nghĩ..."
Ôn Nhu cười ha ha hai tiếng, sau đó khinh bỉ nói: "Không ngờ một thư lại nho nhỏ mà cũng biết trông mặt bắt hình dong như vậy. Thôi được, vậy ta không thưởng công của cô nữa, cô đi đi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cắn cắn môi, không nói gì, chuyển thân li khai.
Mạnh Thiên Sở bực mình nhìn Ôn Nhu, thấy cô nàng nhìn theo bóng lưng của Huýnh Tuyết một cách bực tức, rõ ràng là hận cô ả này khiến bản thân lần đầu vui vầy duyên cá nước cùng nam nhân của mình lại bị nam nhân của nàng gọi tên ra, không hận mới là lạ.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta thật hoài nghi cô có nhân cách song trùng, mắc chứng tinh thần phân liệt."
Ôn Nhu không hiểu lời của hắn, nghi hoặc hỏi: "Lão gia có ý gì?"
Mạnh Thiên SỞ bực mình gắt: "Cô lúc tốt ta thấy giống tiên nữ, lúc xấu thật giống như ma quỷ."
Ôn Nhu chẳng thèm để ý, cười hì hì: "Từ trước thiếp có đọc chút văn chương của Như thị, bà ta nói kỳ thật nam nhân không chỉ thích một loại nữ nhân, cho nên bên cạnh dù có nhiều tiên nữ, có thêm một ma quỷ nữa đại khái mới có ý nghĩa."
Mạnh Thiên Sở kinh ngạc nhìn Ôn Nhu, thầm nghĩ nữ tử này may là không ở thời hiện đại, nếu không bằng dung mạo và tính cách thế này không biết làm hại bao nhiêu con tim nam nhân, rõ ràng là sự kết hợp giữa ma quỷ và thiên sứ, quá đáng sợ mà!
Mộ Dung Huýnh Tuyết theo lời chỉ của Trụ tử quanh co một hồi đến một nông xá, thấy chỉ có một thanh niên ở trần chẻ củi trong vườn. Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ mắt cúi đầu bước tới hỏi: "Xin hỏi Triệu thị có nhà không?"
Tiếng hỏi quá nhỏ, người kia không nghe. Mộ Dung Huýnh Tuyết nuốt nước bọt, lấy gan lớn tiếng: "Triệu thị có nhà không?"
Nam nhân kia lúc này mới ngẩng đầu nhìn, phát hiện ở cửa có nữ tử mặt mày xinh đẹp đứng e dè ở đó. Nam nhân bèn quay vào nhà gọi lớn: "Mẹ sắp nhỏ, có người tìm."
Trong nhà lập tức có tiếng đáp lời, rồi một nữ tử trẻ tuổi bước ra, tay ẵm một đứa bé khoảng hai ba tuổi, theo sau còn có cô bé khoảng năm sáu tuổi, thấy cô gái xinh đẹp trước cửa không quen, liền hiếu kỳ hỏi: "Cô nương tìm tôi hả?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy nam nhân đó còn ra sức chẻ củi, liền nói nhỏ: "Trụ tử bảo tôi đếm tìm cô."
Triệu thị lập tức biến hẳn sắc mặt. Nam nhân hỏi: "Là tỷ muội nàng quen à? Sao không mời người ta vào nhà ngồi?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết lập tức lớn tiếng nói: "Không cần đâu, đại ca, tôi đến tìm chị nói mấy câu rồi đi ngay."
Triệu thị vội nói: "Là cháu gái của thím Bàn ở đầu đông đến lấy đồ thêu hoa tôi mượn hai hôm trước."
Nam nhân không ngẩn đầu, chỉ nói: "Vậy nàng trả cho người ta đi, trời nóng thế đừng để người ta đứng đó, coi chừng trúng gió đó."
Triệu thị nói lớn: "Dạ." Mộ Dung Huýnh Tuyết vội theo: "Mợ nhà tôi muốn nhờ chị đi đằng này một chuyến, nói là có mấy mẫu mới không biết thêu, định nhờ chị chỉ dùm."
Triệu thị nghe thế vội nói nhỏ: "Tôi không đi, tôi nói rồi không gặp hắn nữa."
Nam nhân kia bảo: "Vậy nàng đi đi, ẵm thằng hai theo, ta hiện giờ không coi nó được, để đứa lớn ở nhà là được rồi."
Triệu thị không tiện nói gì nữa, chỉ đành mở cửa dạ một tiếng, đứa con lớn định theo, nam nhân gọi trở lại, sau đó hỏi: "Nàng không lấy mẫu thêu của thím Bàn hay sao?"
Triệu thị ngẩn ra, Mộ Dung Huýnh Tuyết vội nói: "Lần sau vậy, dù gì thím hiện giờ cũng có mẫu mới rồi, chủ yếu là gọi chị nhà tới dạy mẫu mới ấy mà."
Nam nhân ừ hử rồi không nói gì nữa.
Mộ DUng Huýnh Tuyết dẫn Triệu thị đến cửa thôn. Triệu thị thấy nàng không khác gì phụ nữ nông thôn, nhưng sắc mặt sáng sủa, da dẻ mịn màng, rõ ràng là có điều đặc biệt. Thấy Huýnh Tuyết đi trước không nói gì, lòng cô ta cứ thắc thỏm, không biết cô nương xinh đẹp này có quan hệ gì với Trụ tử. Lần trước gặp Trụ tử rồi xảy ra giao hợp, xong hạ quyết tâm cắt đứt quan hệ, hiện giờ y lại nhờ người tìm mình, không biết là có chuyện gì?
Triệu thị suy đi nghĩ lại, cuối cùng nhịn không được bước nhanh mấy bước e dè hỏi: "Muội tử, không biết Trụ tử tìm mình có chuyện gì gấp không, nếu không khẩn yếu, mình nghĩ hay là không đi nữa."
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Triệu thị có vẻ khó xử, nhìn đứa bé thiu thiu ngủ trong lòng cô ta, hỏi: "Đứa bé bao lớn rồi?"
Triệu thị thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi đứa con trong lòng mình, khóe miệng nhoẽn cười, mắt lộ vẻ từ ái của mẫu thân, dùng tay sờ nhẹ mặt đứa bé, dịu giọng nói: "Còn mười ngày nữa là ba tuổi rồi, tuổi cọp đó, là con trai."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...