Hạ Phượng Nghi nói: "Thiếp và Giai Âm mấy ngày nay nhất mực như vậy, khó ngủ nên tụ lại nói chuyện giải khuây."
Mạnh Thiên SỞ nghĩ vậy cũng hay, khó có gia đình nào quan hệ dung hiệp như vậy, bản thân không cần phí tâm nghĩ chuyện trong nhà nữa.
Tả Giai Âm hỏi: "Đói rồi chưa?"
Mạnh Thiên Sở nghe Tả Giai Âm hỏi như vậy chợt ngửi lại hương vị mê người của khoai lang nướng, liền bước đến bên bếp lò, vừa định giơ tay ra lấy thì bị Hạ Phượng Nghi ngăn lại.
Hạ Phượng Nghi cười đánh tay của Mạnh Thiên Sở ra, nói: "Làm bộ dạng như chàng vậy e rằng khoai chưa ăn được mà đã phỏng tay rồi. Nóng như vậy còn đi cầm, chàng tưởng tay chàng là sắt hay sao?"
Mạnh Thiên Sở cười hà hà, đứng xem Hạ Phượng Nghi dùng kềm gắp hai củ khoai lang ra. Nàng bảo: "CHờ một chút để nguội đã, thiếp bóc vỏ xong rồi ăn."
Mạnh Thiên Sở giả vờ đói lắm vậy, nhìn chằm chằm Hạ Phượng Nghi: "Người ta đói thật rồi, hay là nàng để ta ăn sống nàng luôn vậy."
Hạ Phượng Nghi thấy Mạnh Thiên Sở lại bắt đầu giở trò, má ửng hồng, dù sao thì cũng có Tả Giai Âm ở đó, nên chỉ kiều mị nhìn Mạnh Thiên Sở, bảo: "Chỉ có chàng là không đứng đắng, nếu không phải Giai Âm nhắc, chàng làm gì biết đói hay là không."
Mạnh Thiên Sở vờ cười khà khà mấy tiếng, Tả Giai Âm đã vội bảo: "Khuya như vậy rồi, e rằng yên ắng đến chuột ngáy cũng còn nghe tiếng, chàng cười to như vậy mọi người thức giấc hết."
Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm nhắc vậy, đành nín miệng ngay, hỏi: "Nghe nói người có thai hay mệt lắm, đã khuya vậy còn không ngủ, nàng chẳng mệt sao?" Mạnh Thiên Sở vốn định đem chuyện lúc nãy nói cho Tả Giai Âm nghe, nhờ nàng cho ý kiến, nhưng lại sợ nàng mệt, cho nên mới hỏi vậy.
Tả Giai Âm đáp: "Thiếp có gì mà mệt chứ? Trong nhà chuyện gì lớn cũng có Phượng Nghi tỷ tỷ, chuyện nhỏ thì có Phi Yến cực khổ, thiếp là người hạnh phúc nhất, suốt ngày ngoại trừ ăn và ngủ, làm gì có chuyện cực chứ, chàng có phải là có chuyện muốn hỏi không?"
Mạnh Thiên Sở cười đáp: "Cái gì cũng không qua được mắt nàng, chỉ là ta sợ nàng và Phượng Nghi mệt rồi đó thôi. Nàng cũng biết chuyện ta nói ra lời thường không có ngắn đâu."
Hạ Phượng Nghi bảo: "Thiếp biết chàng đại khái muốn nói gì rồi, xem ra hai củ khoai lang này tự nhiên không lót được lòng chàng, hai người nói đi, thiếp đi làm cho hai người vài món ăn." Nói xong nàng đứng dậy đẩy cửa định bước ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở liền kéo Hạ Phượng Nghi lại, nói: "Nàng cứ như vậy, khuya như vậy rồi nàng hà tất tự thân đi làm cái gì chứ? Trước đó trong nhà không có nha hoàn và người hầu, nàng đi thì còn hiểu được, hiện giờ nàng tự đi, vậy ta tìm số người hầu đó về làm cái gì?"
Hạ Phượng Nghi biết Mạnh Thiên Sở thương xót mình, đáp: "Lúc này không gọi chúng làm gì. Bọn họ cũng mệt cả ngày rồi, thiếp xuống bếp xem thử coi, nếu không có gì ăn được, thiếp gọi họ dậy làm gì đó cũng không muộn."
Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Phượng Nghi chỉ mặc cái áo mỏng, liền đứng dậy lấy áo bông khoác lên người nàng, nói: "Mặc y phục có kỹ vào, nếu không có gì ăn thì không phải làm nữa, ta biết nàng sẽ không gọi chúng dậy đâu, nàng cũng không được tự làm, hai củ khoai lang này đủ chúng ta ăn rồi."
Hạ Phượng Nghi mặc y phục kín vào, gật đầu cười bước ra ngoài.
Mạnh Thiên Sở quay trở lại, ngồi cạnh Tả Giai Âm. Tả Giai Âm bảo: "Nếu lạnh chân thì lên giường, như vậy sẽ ấm hơn."
Mạnh Thiên Sở nghe có lý, vội cởi giày trèo lên giường, ngồi dựa song song với Tả Giai Âm, xong lấy bình thuốc ra đưa cho nàng xem. Tả Giai Âm không tiếp lấy, chỉ nhìn nhìn, hỏi: "Sao hả? Đây là manh mối chàng mới phát hiện hay sao?"
Mạnh Thiên Sở quan sát biểu tình của Tả Giai Âm, biết là nàng không phát hiện huyền cơ gì trong này, cho nên làm ra vẻ thần bí nói: "Khà khà, cuối cùng rồi cũng có điều khiến Giai Âm của ta không biết."
Tả Giai Âm hỏi: "Bình thuốc như vầy rất bình thường a, cần thiếp biết cái gì chứ?"
Mạnh Thiên SỞ thấy cuối cùng Tả Giai Âm không biết thật, vô cùng đắc ý, liền quay ngược bình lại mở ra cho nàng xem. Tả Giai Âm nói: "Không cần làm mẫu cho thiếp nữa, thứ đó ngay từ nhỏ thiếp đã biết chơi rồi."
Mạnh Thiên Sở vô cùng cả kinh, hỏi: "Nàng biết rồi?"
Tả Giai Âm cười, chỉ vào một hàng bình thuốc ở tủ đối diện, nói: "Ở đây thiếp còn có nhiều món hay hơn nhiều, có muốn xem không?"
Mạnh Thiên SỞ nghe thế, vội bước đến trước hàng bình thuốc mà Tả Giai Âm chỉ, lấy xuống mấy bình, sau đó nhảy vội lên giường bày ra, bảo: "Còn có trò gì vui, cho ta xem thử."
Tả Giai Âm quan sát các bình, tùy tiện lấy một cái, nói: "Xem cái này chàng biết làm trò không?"
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy cái bình thuốc, xem xét một hồi, kéo kéo vặn vặn, xoay qua xoay lại nhưng bình thuốc vẫn y nguyên không động. Hắn cười trả lại bình thuốc cho Tả Giai Âm. Tả Giai Âm tiếp lấy, chỉ kéo nhẹ cái dây màu hồng trên nắm, cái bình bật ra.
Mạnh Thiên Sở thấy vậy khoái chí, bảo: "Nàng còn có gì ta chưa biết nữa, ta ngày ngày ở với nàng, trong phòng nàng có nhiều món lạ thế này mà ta đều không biết."
Tả Giai Âm cười đáp: "Có những thứ đặt trước mặt chàng, khi chàng không cần hay chàng không chú ý, chàng tự nhiên không phát hiện có vật đó hay vật đó ảo diệu và có cách dùng như thế. Giống như hai củ khoai lang này, bình thường đều là do chúng thiếp bóc sẵn đưa tận miệng cho chàng ăn, nếu để chàng tự lấy, ắt chàng sẽ không biết làm sao để khỏi bỏng tay rồi, những chuyện khác đều y như vậy hết."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, dù hắn không thật sự tệ như vậy, nhưng cũng hiểu đạo lý bên trong, nên nói: "Chỉ có bình thuốc thôi mà, sao lại làm ra nhiều trò như vậy để làm gì?"
Tả Giai Âm xem ra ngồi mệt rồi, Mạnh Thiên Sở liền lấy cái gối lót thêm cho nàng dựa, nàng điều chỉnh tư thế một chút cho thoải mái hơn, đáp: "Từ trước có người phiền bản thân uống nhiều loại thuốc khác nhau một lần mang nhiều bình không tiện, nên nghĩ ra cách giống như bình thuốc chàng vừa cho thiếp xem vậy, phân ra làm hai ngăn mang được một lúc hai thứ, đúng không?" Bạn đang đọc truyện được tại Y
Mạnh Thiên Sở thấy Tả Giai Âm không cần sờ cũng biết bình thuốc có hai ngăn, bội phục vô cùng, vội gật đầu.
Tả Giai Âm nói tiếp: "Sau đó có người cũng dùng loại bình thuốc như vậy đi hại người."
Mạnh Thiên Sở bắt được ý, hỏi: "Làm sao hại người?"
Tả Giai Âm lấy ví dụ: "Tỷ như một bệnh nhân nhất mực dùng loại thuốc này, y sẽ không hoài nghi trong bình còn có loại thuốc khác. Nếu như có người khác làm trò với bình thuốc, khi đưa thuốc cho người đó uống không lấy thuốc ở hộc trên mà lấy ở hộc dưới, nên dù người đó ngay trước mắt bệnh nhân lấy thuốc ra, người uống thuốc chưa chắc đã nhìn ra kẻ ấy đã làm trò gì."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, liền nhớ lại lời Chu Hạo kể, liền tự hỏi đại phu nhân đem hoàn thuốc này đặt dưới đáy bình cho ai uống đây? Án chiếu theo lời CHu Hạo, thì là cho tứ phu nhân uống, như vậy chẳng lẽ hung thủ là đại phu nhân? Nghĩ đến đây, đầu óc Mạnh Thiên Sở liền đem mọi sự tình phát sinh gần đây xoát xét lại hết một lượt, càng lúc càng cảm thấy đại phu nhân rất có khả năng là hung thủ. Một, bà ta có công phu, có thể dễ dàng treo hai đứa bé lên xà nhà. Hai, cái gọi là có quỷ đại khái là do bà ta giả ra. Khinh công của bà ta giỏi, chờ người ở ngoài phát hiện xông vào phòng thì bà ta hoàn toàn có thời gian rời khỏi hiện trường, do đó cửa sổ của phòng vì sao mà mở ra chính là đáp án. Ba, bà ta và nhị phu nhân đồng thời có mang, con bà ta chết, nhị phu nhân lại liên tục sinh cho Miêu gia hai đứa, bà ta tự nhiên tâm lý bất bình, sau khi giết xong hai đứa bé rồi đi đỗ tội cho nhị phu nhân, sau đó hạ độc nhị phu nhân, để nhị phu nhân chết đi, nhổ mất cái đinh trong mắt, trong nhà không còn ai ngại mắt nữa, vì tam phu nhân nhất mực không có con, chẳng uy hiếp bà ta gì được. Tứ phu nhân thì lại khác, tuy con của tứ phu nhân chết, nhưng tứ phu nhân còn trẻ, còn có thể sinh nở, cho nên bà ta ắt phải trừ mối họa hoạn này.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Sở như vén mây mù tìm được ánh sáng ban mai, cảm thấy thần trí sảng khoái, tâm tư như quẳng khối đá to.
Tả Giai Âm thấy Mạnh Thiên Sở ngẩn ra suy nghĩ xong rồi cười thở phào một hơi dài như thế, liền hỏi: "Nghĩ thông rồi?"
Mạnh Thiên Sở gật đầu đáp: "Ta nghĩ là vậy."
Tả Giai Âm hỏi: "Vậy tốt. Vậy chàng nghĩ ra đối phó làm sao chưa?"
Tả Giai Âm hỏi câu này nhắc tỉnh Mạnh Thiên Sở. Đúng a, đây chỉ là suy đoán của hắn, chưa có chứng cứ, hắn làm sao định tội được đại phu nhân chứ?
Nghĩ đến đây, Mạnh Thiên Sở nói với Tả Giai Âm: "Nàng biết dược lí, nàng xem dùm ta dược hoàn trong bình này thế nào, rốt cuộc là trị bệnh gì, hai loại có gì khác nhau."
Tả Giai Âm tiếp lấy bình thuốc vừa rồi, thành thạo lấy thuốc từ trong bình ra đưa lên mũi ngửi, sao đó nhờ Mạnh Thiên Sở đưa đèn sát vào tử tế quan sát, dùng móng tay vít ra một chút, nhờ hắn lấy cái chung lại, bỏ thuốc vào hòa với chút nước. Chẳng mấy chốc thuốc tan ra, Tả Giai Âm lại ngửi thử, phát hiện ra điều gì đó, gật gù. Mạnh Thiên Sở vội hỏi: "Có biết là thuốc gì không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...