Nạp Thiếp Ký 3

Mạnh Thiên Sở khẽ nói với lão giả: "Lão nhân gia, ta là hình danh sư gia của huyện nha điều tra án mạng này, làm phiền ông lui ra, chờ ta khám nghiệm hoàn tất, xác định tính chất án kiện xong rồi ông hãy lĩnh thi thể về làm đám tang, được không?"
Hải Đại Sơn nghẹn ngào gật đầu, đứng dậy lùi qua một bên, vẫn khóc rưng rức y như cũ.
Mạnh Thiên Sở cúi người xuống, cởi quần áo của người chết, tiến hành kiểm nghiệm sơ bộ về thể biểu (vẻ ngoài) đối với thi thể, phát hiện ở miệng mũi người chết không ngừng xì ra các bọt khí trắng, tích tụ ở miệng mũi. Đây là dấu hiệu thường thấy do bị chết đuối. Thi ban hơi nhạt, tứ chi nổi da gà, vẻ ngoài của thi thể không có vết thương rõ ràng nào khác, sơ bộ đoán định là bị chết đuối.
Mạnh Thiên Sở nói với Hải Thiếu Khanh: "Làm phiền lý trưởng gọi người phát hiện thi thể sớm nhất tới đây, ta có lời muốn hỏi."
Hải lý trưởng bước tới hỏi thôn dân vây quanh, mọi người chỉ về một cô bé dẫn trâu. Cô bé đưa dây thừng buộc trâu cho cậu bạn nhỏ, e dè bước tới: "Đại lão gia, là cháu phát hiện trước nhất."
Hải Thiếu Khanh hiền từ vuốt đầu cô bé: "Đừng sợ, sư gia có lời muốn hỏi cháu, cháu đem tình hình trải qua kể lại kỹ cho sư gia nghe, biết không?"
Cô bé đó gật đầu, sắc mặt tái ngắt, sợ hãi nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở mỉm cười đến cạnh cô bé ngồi xuống, tận hết khả năng dùng lời lẽ dịu dàng hỏi: "Tiểu muội muội, cháu tên là gì?"
"Lộ nhi."
"Vậy à, Lộ nhi rất dũng cảm, đúng không? Cháu cho thúc thúc biết cháu làm sao phát hiện thi thể này vậy?"
Nhắc đến chuyện này, người cô gái nhỏ khẽ run, hiển nhiên là chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh khủng. Cô bé ấp úng một hồi, mới nói: "Sáng nay Lộ nhi dẫn trâu ra ngoài thôn thả, khi đi qua ao nước này, nhìn thấy trên mặt ao có một y phục nổi, Lộ nhi cho rằng là ai đó giặt y phục bị rơi, nên tìm một cái cây vớt y phục lên xem, không ngờ khều cách nào cũng không động. Lúc này Lưu đại thẩm đến ao rửa rau, nghe Lộ nhi nói vậy, liền đến giúp, bấy giờ mới phát hiện là có người chết, Lộ nhi sợ quá khóc luôn..."
Lưu đại thẩm xác một giỏ rau ở bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, Lộ nhi nói không sai, đúng là như vậy, khi tôi phát hiện y phục đó kỳ thật là một người, tôi cũng sợ quá kêu thét lên, mọi người nghe thế chạy lại giúp kéo người chết lên, thì ra là Hải Trụ Tử con trai của Hải đại thúc. Kiểm tra ra thì nó đến chết ngắt rồi, mới phái người chạy đến nhà lý trưởng báo cáo."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Phát hiện thi thể vào lúc nào?"
"Khoảng thời gian 1 nén nhang trước, phát hiện là đi báo cáo ngay."
Hiện giờ là thần sơ (sáng sớm) ba khắc, Mạnh Thiên Sở nhẩm tính xong hỏi: "Trước đó còn có ai đến nữa không?"
Lưu đại thẩm đáp: "Cái này thì không biết. Nhưng mà sớm vậy có ai đến đây chứ. Trước đây đều là tôi đến đây rửa rau trước, nhà tôi cách ao làng không xa."
Mạnh Thiên Sở động tâm, hỏi: "Tối qua bà có nghe tiếng động gì dị thường không?"
Lưu đại thẩm cúi đầu trầm tư một lát, đáp một cách khẳng định: "Không nghe được cái gì, nhưng mà tối qua tôi ngủ sớm, ngủ một giấc đến trời sáng, tôi cũng không nghe thấy gì."
Mạnh Thiên Sở hơi thất vọng, quan sát xung quanh ao nước. Thôn này hơi nhỏ, do đó các nhà ở khá phân tán, cách ao gần nhất cũng phải mấy chục bước, nếu không đặc biệt lưu ý, chuyện xảy ra ở đây đích xác là nghe không được.

Hắn không chịu cam tâm, lại hỏi mấy hộ ở gần ao, đều được đáp là đã ngủ sớm, không nghe tiếng động gì dị thường.
Nông thôn đều như thế, trời vừa tối là không có hoạt động vui chơi gì, cho nên thường ngủ rất sớm.
Không phát hiện manh mối gì, Mạnh Thiên Sở lại hỏi cho của người chết là Hải Đại Sơn: "Đại thúc, con trai ông bình thường có uống rượu không?"
Hải Đại Sơn gật đầu, thần tình rất bi thương: "Tôi khuyên nó không được. Nó từ nhỏ đã không có mẹ, là tôi nuôi từ nhỏ lớn lên, thương yêu vô cùng, không ngờ khi lớn rồi không chịu nghe lời, thường uống rượu đến bất tỉnh nhân sự."
Hải lý chánh ở bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, cậu Trụ Tử này rất ham uống rượu, khuyên thế nào cũng không được. Không uống rượu còn đỡ, uống rượu vào quả thực là.... ai...!"
Mạnh Thiên Sở tiếp tục hỏi Hải Đại Sơn: "Thỉnh ông kể lại những chuyện con trai ông tối qua làm xem."
"Tôi không rõ lắm, tôi đi ngủ từ rất sớm."
"Tối qua con trai ông có uống rượu không?"
"Con trai tôi dường như ngày nào cũng uống, hơn nữa đều uống tới say mèm, nói sao cũng không nghe. Ai! Tôi làm sao đối phải với người mẹ đã chết của nó đây chứ!" Hải Đại Sơn đối với đứa con này tuy giận không nên người, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của ông ta, nói đến chỗ đau lòng không khỏi nhỏ lệ ròng ròng. Truyện Sắc Hiệp -
Chính vào lúc này, chợt nghe ở bên ngoài có tiếng nữ tử khóc lóc, đám người đua nhau tránh ra, một nữ tử trẻ tuổi bước vào, nhìn thi thể trên bậc đá xanh, quỳ sụp xuống che mặt khóc.
Mạnh Thiên Sở nhìn nữ tử này, thân người chợt chấn động. Cô gái này chính là cô gái trẻ có thần tình u buồn mà hắn gặp ở cửa thôn. Hắn vội hỏi Hải lý chánh: "Nữ tử này là ai?"
"Là vợ của Hải Trụ Tử, vừa sáng sớm đã lên núi cắt cỏ heo, tôi phái người đi báo cho cô ta, vừa được tin là về đó."
Mạnh Thiên Sở chờ nữ tử này bớt tiếng khóc, cất tiếng hỏi: "Tiểu nương tử, bỉ nhân là hinh danh sư gia của huyện, họ Mạnh, phụ trách điều tra án chết đuối của phu quân cô tại ao này, hiện giờ có điều muốn hỏi cô."
Cô gái đó xoay người qua, giương đôi mắt đầy lệ nhìn Mạnh Thiên Sở, có thể vì đau lòng quá độ mà nhất thời không phản ứng kịp. Hải Đại Sơn ở bên cạnh vội nhắc: "Vợ Trụ Tử, đừng khóc nữa, Mạnh sư gia có điều muốn hỏi con kìa!"
Nữ tử đó bấy giờ mới cố nén tiếng khóc buồn, quỳ dập đầu chào Mạnh Thiên Sở, mắt nhìn xuống đất, chờ nghe hắn hỏi.
Mạnh Thiên Sở tử tế quan sát nữ tử này, vẫn như tiên tử li trần thoát tục y như cũ, nhịn không được thở dài, không ngờ thôn nhỏ tĩnh lặng này lại có nữ tử như vậy, thật là khiến người khen ngợi nhưng cũng thở dài. Hắn hỏi: "Cô tên gì?"
"Tiểu nữ là Hải Lâm thị, khuê danh Nhược Phàm." Lời nói nhẹ nhàng bay bổng, tuy còn chen tiếng khóc, nhưng nghe khiến người tâm hồn khoáng đãng.
"Người chết là gì của cô?"

"Là trượng phu của tiểu nữ..." Nói đến đây, lời nàng ta có chút nghẹn ngào.
"Trượng phu của cô vì sao chết ở ao, cô biết không?"
Lâm Nhược Phàm khẽ lắc đầu.
"Vậy trượng phu của cô tối qua làm gì?"
Lâm Nhược Phàm sụt sùi đáp: "Tối qua phu quân tôi an cơm xong là ra ngoài, tôi chờ đến canh tư khuya rồi mà không thấy về...."
"Cô biết hắn đi đâu không?"
Lâm Nhược Phàm lắc đầu: "Tiểu nữ không biết, phu quân ra ngoài thường không nói cho tôi biết."
Xem ra người chết này theo chủ nghĩ gia trưởng đại nam tử. Điều này ở cổ đại thấy quen rồi, hắn cũng không lấy gì làm kỳ.
Mạnh Thiên Sở trầm ngâm một chút, người chết Hải Trụ Tử bình thường ham uống rượu, hơn nữa ở bờ ao cạnh nơi chết phát hiện vật ói mữa, xem ra là đi ra ngoài uống rượu, say mèm trở về, trên đường đi ngang qua ao, khát nước định ghé uống, không ngờ đứng không vững, té xuống ao chết đuối.
Do không phát hiện dấu vết bị người giết, Mạnh Thiên Sở cho Hải Đại Sơn đem thi thể con trai về an táng.
Hải lý chánh thấy Mạnh Thiên Sở đã xử lý xong án này, không phải là án mạng hung sát, thở phào cùng hắn trở về nhà.
Mấy người họ về đến nhà, liền ngửi thấy một mùi thơm nức mũi. Mạnh Thiên Sở rất quen với mùi này, biết ngay là nó có thể xuất phát từ tay Phi Yến, xem ra Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đã xuống nhà bếp trợ giúp rồi.
Hải Thiếu Khanh và Mạnh Thiên Sở đi thẳng đến nhà bếp, quả nhiên thấy Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đang bận rộn, tựa hồ đã quen thuộc với nữ quyến của Hải gia. Mọi người ở trong nhà bếp vừa làm đồ ăn vừa nói chuyện, thấy bọn Mạnh Thiên Sở trở về, vội bước đến đón.
Hạ Phượng Nghi hỏi: "Phu quân, chuyện là sao vậy?"
"Một thôn dân uống say, đi ngang qua ao làng, rơi xuống đó chết ngộp rồi."
"Thật là đáng thương!" Hạ Phượng Nghi thở dài, "Phu quân, chúng thiếp đã làm canh ngó sen rồi, mọi người ra phòng khách ngồi đi, sẽ dọn ra ngay thôi."
Hải Thiếu Khanh thấy phu nhân của hình danh sư gia đến nhà bếp, thật là áy náy, vội cười hề hề: "Phu nhân, phu nhân làm vậy là giết lão phu rồi! Xin thỉnh mau đến phòng khách uống trà nghỉ ngơi, trong nhà có nha đầu sai khiến, không ngờ mấy ả này thấy có người làm, tự nhiên lười biếng trốn việc rồi." Ông ta chuyển thân, nhìn một phụ nhân trung niên mặc quần áo hoa lệ, oán trách: "Phu nhân! Mọi người sao có thể để khách xa đến nhà bếp làm lụng vậy?"
Trung niên phụ nhân này là phu nhân Long thị của Hải lý chánh, áy náy nói: "Lão gia, Mạnh phu nhân đòi phải xuống nhà bếp, nói muốn học cách nấu món canh ngó sen này, thiếp thân không cản được..."

Phi Yến ở bên cạnh chen lời: "Kỳ thật không ngại gì, chúng tôi quấy nhiễu ông là chúng tôi không phải. Dù sao thì chúng tôi cũng nhàn nhã không có gì làm, ở nhà cũng vậy thôi, đâu có phân biệt gì, do đó ngài không cần phải ngại."
"Cái này... cái này sao có thể chứ!" Hải lý chánh xoa tay, nhất thời không biết sao cho phải.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Được rồi, lý trưởng, hai vị phu nhân của ta làm đồ ăn không tệ chút nào, lát là lão tiên sinh sẽ biết thôi. Chúng ta ra phòng khách chờ đi." Nói xong kéo Hải lý chánh ra ngoài phòng khách.
Chẳng mấy chốc, canh ngó sen sực nức mùi thơm đã dọn lên. Mạnh Thiên Sở đã cảm thấy đói, không làm vẻ khách sáo gì, húp soàn soạt liền mấy chén, mũi dính luôn nước canh, khiến mấy thị nữ ở bên cạnh bụp miệng cười khúc khích.
Phi Yến vội rút khăn tay ra lau cho Mạnh Thiên Sở, cười nói: "Thiếu gia, xem vẻ phàm ăn của người, em và mợ cũng đã học được cách làm rồi, dù gì ở đây cũng gần thành, nếu người thích ăn thì chúng em sẽ thường phái người tới đây mua về nấu cho người ăn."
Hải lý chánh thấy Mạnh Thiên Sở thích ăn, cũng rất cao hứng, vuốt râu cười: "Không cần phiên như vậy, hài tử Hải Tuyền thường về nhà, tôi sẽ để nó thường mang biếu sư gia ngài một ít là được. Thôn chúng tôi chẳng có gì, chỉ có món củ sen ngó sen này là nhiều lắm."
Mạnh thiên Sở đáp: "Như vậy quá tuyệt rồi, xin đa tạ lý trưởng."
Hạ Phượng Nghi nói: "Phu quân, nếu như ăn uống no rồi, hay là chúng ta đi ngắm phong cảnh, vừa tới là gặp án rồi, chưa có du ngoạn gì hết."
"Đúng vậy!" Mạnh Thiên Sở đúng lên, chấp tay cảm tạ lý chánh, cáo từ mang Hạ Phượng Nghi và mọi người đi.
Hải lý chánh nếu như đã biết thân phận của Mạnh Thiên Sở, sao bỏ qua cơ hội vuốt mông ngựa, liền tự xung phong làm người hướng đạo, đề nghị ở đầu thôn có mấy cây hòe rất lớn, từ đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc dưới núi.
Được ông ta dẫn đường, đám người Mạnh Thiên Sở khoan thai lên núi.
Liên vụ thôn này quả là cảnh sắc giống tên, gần trưa rồi mà mây mù vẫn quấn quít, toàn bộ thôn chìm trong đó nhìn không rõ ràng, mấy cây hòe ở đầu thôn lúc ẩn lúc hiện giống như trong tiên cảnh vậy.
Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt, vừa nghị luận với Hạ Phượng Nghi và Phi Yến phong cảnh dọc đường, từ tự tin bước đến mấy cây hòe đó.
Đến dưới cây, họ phát hiện ở dưới đã bày mấy cái ghế dài. Nói là ghế, kỳ thật chỉ là những khúc cây dài chẻ ra, cộng thêm mấy cái giá mà thôi. Nơi này cũng có dã thú sơn thôn, phong cảnh rất đẹp, không phải là giao thông yếu đạo nên khá tĩnh mịch. Những cái ghế dài này rõ ràng là không dùng để nghỉ chân, mà là để người trong thôn mùa hè ra đây hóng mát, hoặc là chỗ để nam nữ thanh niên ra đây đàm tình thuyết ái.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đến ngồi lên ghế, đưa mắt ngắm nhìn hương thôn phiêu miểu dưới chân núi, cảm thấy mọi huyên náo trần tục của thế gian đều rời xa mình, trong lòng dâng lên cảm xúc li trần.
Chính vào lúc này, trong thôn truyền đến tiếng pháo nổ, rồi tiến kèn trống tấu lên những bài nhạc buồn, trong đó có cả tiếng khóc.
Hải lý chánh đứng dậy nhìn, nói: "Dường như là ở nhà Hải Đại Sơn, có thể là ông ta đã thỉnh người đưa đám về làm tang lễ cho con trai rồi."
Nhắc đến chuyện sáng nay, Mạnh Thiên Sở lập tức nhớ tới cô vợ trẻ Lâm Nhược Phàm siêu phàm thoát tục của người chết. Hắn tưởng lại gương mặt xinh tươi với thần sắc ai oán của nàng ta, đó là một dáng vẻ thuần khiết không nhiễm buội nhân gian, thật không ngờ ở chốn này lại có cô gái như tiên nữ như vậy.
Nghĩ đến Liễu Nhược Phàm, Mạnh Thiên Sở nhịn không được ngẩn ra, lẩm bẫm: "Nữ tử này quả là kỳ lạ a..."
"Nữ tử? Ai thế?" Hạ Phượng Nghi hỏi.
"À, đó là cô vợ của thôn dân uống rượu say bị té ao chết sáng nay đó mà."

Hạ Phượng Nghi nhìn bộ dạng bối rối của Mạnh Thiên Sở, dịu dàng hỏi: "Cô gái này nhất định là đẹp lắm phải không?"
"Ừ...." Mạnh Thiên Sở dường như đang bận suy nghĩ, gật đầu đáp bừa, tiếp đó tỉnh ngộ lại ngay, vội cười cầu tài lắc đầu,
"Không, không thể xem là đẹp, nếu luận về mỹ mạo, cô ta sao sánh với nương tử của ta, kém xa lắm, hắc hắc!"
Phi Yến ở bên cạnh cười nói: "Thiếu gia, xem thần tình vừa rồi của người kìa, có mù cũng nhìn ra người thập phần thưởng thức cô gái này. Do đó nha, hi hi, thiếu gia không giải thì còn đợ, giải thích rồi thì đúng là khiến người ta cảm thấy có điểm giả rồi."
"Ta nói đây là thật mà," Mạnh Thiên Sở ra vẻ vô cùng ủy khuất, chuyển đầu nói với Hải lý chánh, "Lý chánh đại nhân,ông nói coi Hải Lâm thị so với nương tử ta thế nào? Có phải là kém xa không?"
Hải lý chánh vội cười cầu tài: "Cái đó là tất nhiên, Hải lâm thị chẳng qua chỉ là thôn phụ sơn dã, làm sao có thể sánh với đại gia khuê tú như phu nhân của sư gia."
Mạnh Thiên Sở trầm mặt: "Ta không bảo ông nói về xuất thuân, ông nói về tướng ta sắc vóc xem có thể sánh được với nương tử ta khong?"
"Hắc hắc, như vậy thì càng không thể sánh nữa, Hải lâm thị đó mặt mày xấu xa, tay chân thô kệch, ăn to nói lớn, làm sao có thể sánh với sư gia phu nhân hoa dung nguyệt mạo chứ."
Mạnh Thiên Sở đắc ý nhìn Hạ Phượng Nghi cười: "Thế nào? Ta không lừa hai nàng chứ?"
Không ngờ Vương Dịch Vương bộ đầu ở bên cạnh là người thật thà, nghĩ không phải vậy, liền cãi ngay: "Không đúng, Hải lâm thị đó đích xác là sắc vóc siêu quần, làm gì có chuyện mặt mũi bặm trợn tay chân thô kệch chứ!"
Mạnh Thiên Sở tức đến nỗi địch phóng một cước đá cho y một đá, trừng mừng nhìn y.
Vương bộ đầu vẫn chưa biết mình nói sai chuyện gì, thấy Mạnh Thiên Sở trừng mắt nhìn, liền gãi gãi đầu nói tiếp: "Sư gia, lúc sáng ở cửa thôn chẳng phải là ngài nhất mực nhìn người con gái đó hay...."
Phi Yến tỉnh ngộ: "Vậy à? Phu quân, thì ra cô vợ trẻ đó chính là cô gái chàng nhìn lén ở cửa thôn sáng nay?" Xong chuyển đầu nháy mắt với Hạ Phượng Nghi, "Đáng tiếc là lúc đó chúng thiếp chỉ nhìn được sau lưng, không nhìn rõ là một người không tục thế nào..."
Thần tình của Hạ Phượng Nghi nhàn nhạt. Đây là tự nhiên, không có cô gái nào nghe nói nam nhân yêu dấu của mình đi thưởng thức khen ngợi sắc vóc của cô gái khác mà không cảm thấy phiền lòng buồn dạ bao giờ.
Mạnh Thiên Sở ôm eo Hạ Phượng Nghi, khẽ nói: "Nương tử, ta..."
Hạ Phượng Nghi quay qua mỉm cười: "Không hề gì, cô gái nào xinh đẹp cũng đều được nam nhân nhìn kỹ mấy lần, tiện thiếp không phải là người nhỏ nhen, không để ý đâu." Tuy nàng nói vậy, nhưng trong lời nói ít nhiều có trộn lẫn chút dấm chua.
Mạnh Thiên Sở cười hắc hắc hai tiếng, muốn chuyển đổi thoại đề, nhưng không tìm được đề tài thích hợp để nói, đành tùy tiện hỏi Hải lý chánh: 'Hải Trụ Tử chết ngộp đó ngày thường biểu hiện trong thôn thế nào?"
"Cái này à... dù gì thì cũng không quá an phận."
"Không quá an phận? Không quá an phận thế nào?"
"Hải Trụ Tử chết rồi, lão hủ cũng không tiện nói quá. Cứ như vầy đi, ở đây mọi chuyện làm lụng đều do cha già hắn làm, còn hắn suốt ngày rong chơi đây đó, thường làm những chuyện trộm cắp dễ gái vặt, tính tình lại dữ dằn, người trong thôn nhìn thấy hắn là trốn."
"Vậy à, người như vậy sao cưới được Lâm Nhược Phàm? Xem ra nhà của Hải Trụ Tử cũng không phải quá giàu có a." Ý trong lời nói của hắn là Lâm Nhược Phàm siêu phàm thoát tục như tiên trên trời vậy, sao lại đi lấy tên tiểu lưu manh này chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui