Trưa hôm nay quả nhiên chẳng có mấy khách nhân đến hoa thuyền, cho nên tú bà lúc này đang ngồi trên ghế dựa bên cạnh hoa thuyền chợp mắt, sau lưng là một tên móng rùa đứng cầm dù lớn che cho mụ. Một tiểu nha hoàn cũng đang đứng cạnh đó quạt, khi thấy có khách liền khẽ đánh thức tú bà.
Tú bà hé con mắt ngáy ngủ ngước nhìn khách đến. Dù sao cũng là kẻ cáo già, mụ vừa nhìn là nhận ngay ra Mạnh Thiên Sở, vội đứng dậy chào mời: "Ai da, Mạnh gia của tôi đấy à, ngài đúng là lâu lắm rồi chưa ghé chỗ chúng tôi đó nha! Có phải là lần trước chiếu cố không chu toàn không chứ hả?"
Mạnh Thiên Sở nhớ đến mấy phim Hồng Kông mà hắn được xem, cười bảo: "Bà đúng là biết nói chơi, ta mới đến hai hôm trước, làm gì mà lâu chứ?"
"Ai yêu...! Một ngày không gặp như cách ba thu mà! Hơn nữa Mạnh gia anh tuấn phong lưu như vầy, các cô nương còn không cầu mong ngài sớm đến hay sao a?"
"Hà hà, là mong chờ bạc trong cái túi bự của bỉ nhân thì có." Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt chậm bước lên boong thuyền, Phi Yến đỡ Hạ Phượng Nghi theo sau.
Lần này, Phi Yến và Hạ Phượng Nghi đều mặc đồ nữ, cho nên tú bà nhận ra ngay là hai cô gái cải nam trang theo Mạnh Thiên Sở lần trước, tặt lưỡi liên hồi định khen vài câu, Mạnh Thiên Sở đã xua tay: "Được rồi! Bớt nói lời thừa, tìm cho ta nhã gian (phòng VIP), rồi gọi Liên Y đến, ta có lời muốn hỏi các ngươi."
"Ai da Mạnh gia, cái này thật là tiếc quá a." Tú bà vỗ hai tay, thở dài: "Liên T thân thể bất an, đang nằm nghỉ rồi."
Mạnh Thiên Sở lười nói lời thừa, móc ra một nén bạc vụn đại khái năm sáu tiền quẳng cho tú bà.
Tú bà lập túc đổi nét mặt: "Nếu như Mạnh gia đã gọi, cho dù em nó còn một hơi thở cũng phải bò dậy gặp Mạnh gia. Tôi lập tức đi gọi." Nói xong, trước hết dẫn Mạnh Thiên Sở vào một gian phòng trang nhã sắp xếp đầu vào đó, ra lệnh dọn điểm tâm lên rồi mười hềnh hệch bỏ đi.
Chẳng mấy chốc tú bà dẫn Liên Y vào phòng. Liên Y ôm trong lòng một cây đàn tỳ bà, nhìn thấy Mạnh Thiên Sở liền lộ vẻ vui.
Cô nàng ngồi xong, khẽ hé môi hồng, hơi e thẹn hỏi nhỏ: "Mạnh gia, hôm nay định nghe tiểu khúc nào?"
"Không cần vội, có sự tình ta muốn hỏi các người trước."
Liên Y nghe thế vội đặt đàn tỳ bà xuống bàn: "Mạnh gia có chuyện gì xin cứ hỏi."
Mạnh Thiên Sở nhìn về phía tú bà, lại nhìn Liên Y, bắt đầu: "Lần trước ta hỏi các ngươi là Kha Trù có phải là đến hoa thuyền của các ngươi không, cả hai ngươi đều không nói thật." Tại Y
Nụ cười trên mặt Tú bà co lại, tiếp đó nói: "Sao lại thế chứ? Chúng tôi đều nói thật mà."
"Vậy sao? Hắc hắc," Mạnh Thiên Sở cười lạnh, "Ta hỏi ngươi, lúc trời tối, Kha Trù công tử có đến đây không?"
Sắc mặt tú bà chợt biến, cười gượng đáp: "Không có... không có đến đây..."
"Vậy sao?" Mạnh Thiên Sở liếc xéo, phát hiện Liên Y cúi đầu, thần tình trên mặt phản phất như có lời gì muốn nói, chỉ có điều tú bà ở bên cạnh nên không dám lên tiếng.
Mạnh Thiên Sở hừ lạnh, nhìn trừng tú bà, từ từ nói: "Có người chứng minh Kha công tử vào lúc trời tối đã đến Ấn nguyệt hoa thuyền của các ngươi, ngươi còn muốn chối hay sao?"
Nụ cười của tú bà từ từ tiêu biến, lạnh lùng nói: "Lần trước ta đã cảm thấy không ổn, hiện giờ xem ra Mạnh gia không phải là đến tìm cô nương, mà là đến kiếm chuyện. Vậy ngươi kiếm sai chỗ rồi. Hiện giờ các ngươi tự cút đi, hay là để chúng ta quẳng ra?"
Lời vừa nói, ngoài cửa có hai vị đại hán vạm vỡ tiến vào, đều là tráng hán vai u thịt bắp, khoanh tay lạnh lùng nhìn Mạnh Thiên Sở.
Thấy tình cảnh này, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đều sợ tái cả mặt, ôm nhau run cầm cập. Liên y đứng dậy, run giọng nói: "Má má, xin má má tha cho Mạnh gia..."
Tú bà vung tay tát cho Liên Y một cái cực mạnh, loạng choạng ngã dúi về sau, đè lên gãy ghế khiến cây đàn tỳ bà rơi xuống đất.
Mạnh Thiên Sở cũng giật mình làm rơi quạt giấy xuống đất, thần tình ra vẻ bối rối đứng lên chấp tay nói: "Hiểu lầm, hắc hắc, đây là hiểu lầm, chúng ta đi, lập tức đi ngay." Rồi không chú ý gì Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đang ôm nhau run cầm cập ở phía sau, cúi đầu đi ra ngoài cửa.
Một đại hán cười lạnh bảo: "Thật là không biết sống chết.... ai yêu...!" Một tiếng gào thảm cất lên, đại hán này ôm bọng đái gục xuống, thì ra là bị Mạnh Thiên Sở thúc đầu gối vào bộ hạ. Đại hán ở bên cạnh cả kinh, y không dám tin là Mạnh Thiên Sở dám đột nhiên hạ thủ đối với họ. Không chờ y kịp phản ứng, Mạnh Thiên Sở đã đạp mạnh vào xương ống quyển của y, tiếp theo đó cần cổ mé trái của y đau kịch liệt, bị đánh mạnh vào đó một chưởng.
Phía bên cổ là chỗ có dây thần kinh mê tẩu (chú: thần kinh phế vị, là đôi thần kinh thứ 10 trong hệ thần kinh. ND), nơi này nếu bị chặt đánh một lực mạnh sẽ gây kích thích tim, dẫn tới hôn mê tức khắc. Trong hình hình nghiêm trọng, nó thậm chí còn dẫn đến phản xạ dừng nhịp tim, gây cái chết bất ngờ.
Do đó, một chưởng này của Mạnh Thiên Sở dùng đến bảy thành lực đánh chuẩn xác vào bộ vị đó, đã khiến đại hán rên hộc một tiếng rồi gục xuống hôn mê ngay.
Đại hán còn lại lúc này đã hơi khôi phục từ cơn đau kịch liệt ở bộ hạ, vừa ngẩn đầu lên thì bị Mạnh Thiên Sở dung tình không động thủ, động thủ không không tình đánh móc một cái thẳng vào quai hàm của y.
Quyền này cực kỳ trầm trọng, quai hàm của đại hán ngước ra, đại não bị chấn động kịch liệt, lập tức ngã ngữa, rơi vào tráng thái bán hôn mê. Mạnh Thiên Sở bước tới một bước, giẫm mạnh gót chân lên ngực, trúng vào chấn thủy của đại hán.
Đại hán hự lên một tiếng, co người giãy một cái ngất đi, hai chân đạp gãy cả song chắn rồi bật lộn người rơi xuống sông, chớp mắt không còn tăm hơi. Mấy thuyền phu hò hét nhảy xuống theo vớt cứu người.
Nói thì chậm, chứ động thủ chỉ là chuyện chớp mắt, tú bà còn chưa phản ứng gì thì hai đại hán đã bị đánh gục.
Hai đại hán này tuy thân thể cao lớn, rất có sức khỏe, nhưng chưa tập qua công phu gì. Mạnh Thiên Sở từ nhỏ đã ham thích thể dục, từ khi quyết định vào học viện hình cảnh, đã bắt đầu khổ luyện đánh đấm và cầm nã, quanh năm không lơi lỏng. Một chiêu chế địch này trong thuật chiến đấu đối với hắn là nắm như trong lòng bàn tay, mới đầu là làm ra vẻ sợ sệt để đánh lừa đối phương cho chúng mất cảnh giác, sau đó đột ngột đánh lén, công kích như điện xẹt, chớm mắt đã hạ gục địch nhân.
Tú bà hét toáng lên, chuyển thân chạy ra cửa, nhưng Mạnh Thiên Sở đã thò tay ra chụp ngay tóc mụ, cười lạnh: "Chúng ta còn chưa nói xong, ngươi muốn chạy đi đâu a?"
Tú bà múa loạn hai tay trong khung trung, la hét om sòm, ngoài cửa có mấy tên móng rùa cầm côn định xông vào, nhưng Mạnh Thiên Sở đã rút cây trâm từ trên đầu tú bà kề ngay cổ mụ.
Tú bà lập tức như con vịt bị bóp cổ, tiếng kêu thảm lập tức ngưng bặt, đám móng rùa cũng vội đứng sựng lại, không dám tiến lên nửa bước.
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: "Các ngươi nghe đây, ta là hình danh sư gia của nha môn huyện Nhân Hòa, chịu sự ủy thác của hàng châu tri phủ Kha Càn Kha đại nhân đến phá án Kha công tử bị bỏ thuốc độc giết chết. Tú bà có hiềm nghi phạm tội trọng đại, bổn nhân đang tiến hành bắt mụ, ai dám to gan chống lại, chính là chống lại cảnh... ư hư .. chính là chống lại quan phủ (chà, quen miệng rồi), căn cứ Đại minh luật, kẻ chống đối, giết không tha!"
Mấy lời này lập tức khiến bọn móng rùa giật nãy mình, đưa mắt nhìn nhau, có lòng muốn quẳng thiết côn đi nhưng lại sợ bị trách phạt, nhất thời không biết làm gì.
Tú bà bị cây trâm nhọn chỉa vào cổ, có lòng muốn nói nhưng không dám phát xuất nửa lời, sợ Mạnh Thiên Sở trong lúc nóng giận chọc một trâm vào cổ là tiêu đời nhà ma.
Một tên móng rùa hơi lớn tuổi lấy hết gan uy hiếp: "Hoa thuyền này... là của đại hộ lớn nhất Hàng châu... Lâm chưởng quỹ đó..., Lâm chưởng quỹ rất có giao tình với tri phủ đại nhân... khuyên ngươi mau thả má má ra, đi đi, chúng ta không nhớ dai đâu...!"
Mạnh Thiên Sở nghe lời cười ha hả, vung tay đẩy tú bà ngã dúi xuống sàn, đạp chân lên mặt mụ, cây trâm trong tay điểm điểm mấy tên móng rùa: "Vậy được, mau đi báo cáo ông chủ Lâm của các ngươi, bảo ông ta rằng hình danh sư gia Mạnh Thiên Sở của huyện Nhân Hòa đang làm loạn trên hoa thuyền của ông ta, bảo ông ta lập tức đến đây, đến trễ một chút thì ta sẽ châm một mồi lửa đốt hoa thuyền này luôn! Mau!"
Tên móng rùa đó nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, không biết là có ý gì, nhưng biết là trong lời này còn có ý khác, nếu như không phải Lâm chưỡng quỹ có thù gì đó với người này khiến y đến tìm cừu, thì cũng là có quan hệ gì đó, cho nên vội vã phái người cưỡi ngựa chạy đi báo cáo.
Vừa rồi Mạnh Thiên Sở làm ra vẻ khúm núm định bỏ đi, khiến cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến tức đến run cả người. Hai nàng không ngờ hắn là kẻ tham sanh úy tử như vậy, ngay cả nữ nhân của mình cũng không thèm quản định bỏ chạy, đang lúc vừa sợ vừa giận, không ngờ Mạnh Thiên Sở đột nhiên ra tay đánh ngất hai đại hán, bắt tú bà làm con tin, mới biết vừa rồi đã trách lầm hắn, giả vờ sợ sệt chỉ là lừa đối phương mà thôi. Hai nàng lại nghe hoa thuyền này thì ra là của Lâm chưởng quỹ, biết Mạnh Thiên Sở lần trước phá án con gái Lâm chưởng quỹ bị giết, giao tình khác sâu, Lâm chưởng quỹ còn tặng một quán rượu nhỏ nữa, nên bấy giờ mới yên tâm.
Phi Yến cao hứng nhảy dựng dậy, nắm kéo Liên Y đang ngã đè lên đàn tỳ bà, rồi nhặt lấy cây tỳ bà đứng cạnh Mạnh Thiên Sở đưa tay chỉ trỏ bọn móng rùa: "Đám cẩu nô tài các ngươi nghe đây, thiếu gia chúng ta là đại ân nhân của Lâm chưởng quỹ các ngươi, các ngươi dám động thủ với ân nhân của Lâm chưởng quỹ, đúng là đui mắt chó hết rồi!"
Đám móng rùa nghe vậy, tuy là bán tín bán nghi, nhưng sự tình này thà tin là có còn hơn là không, đều lui lại mấy bước, có mấy tên nhát gan bỏ thiết côn xuống.
Mạnh Thiên Sở cười nói với Phi Yến: "Đừng có la hét nữa, em đi đóng cửa phòng lại, ta lập tức thẩm vấn hai người này, chờ Lâm chưởng quỹ đến thì mọi chuyện đã rõ rồi."
Phi Yến vội chạy đi đóng cửa phòng lại, Hạ Phượng Nghi lúc này mới bình tĩnh lại từ cơn kinh hoảng, run giọng nói: "Tướng công..."
Mạnh Thiên Sở vỗ ngực, khoa trương làm như là pho tượng hay người máy gì đó mà hắn từng xem lướt qua trong truyện tranh: "Đừng sợ, có bổn tướng công ở đây, mọi chuyện đều không thành vấn đề!"
Hạ Phượng Nghi bị hắn chọc phát phì cười, gật gật đầu.
Mạnh Thiên Sở quay sang nhìn Liên Y đang tái nhợt mặt mày ngồi ở ghế không biết làm gì, hỏi: "Liên Y cô nương, cô không sao chứ?"
Liên Y khẽ lắc đầu: "Đa tạ Mạnh sư gia lo lắng, thiếp thân không sao..."
Mạnh Thiên Sở đưa mắt nhìn đại hán đang hôn mê nằm đó, rồi bỏ cái chân đang đạp lên mặt của tú bà ra, ngồi xuống ghế lạnh giọng bảo mụ: "Ê! Chết chưa? Chưa chết thì bò dậy trả lời câu hỏi của ta, nếu mà chết rồi thì ta quẳng ngươi xuống hồ cho hà bá ăn!"
Tú bà vội bò dậy, quỳ dưới đất dập đầu cầu khẩn: "Mạnh gia tha mang, tiểu nhân có mắt không tròng đắc tội Mạnh gia, xin tha mạng a."
"Muốn ta tha cho ngươi cũng được, thành thật trả lời câu hỏi của ta."
"Dạ dạ!"
"Trước ngày Kha công tử chết, có phải là có trở lại hoa thuyền của các ngươi?"
Tú bà hơi đắn đo, cúi cùng dập đầu đáp: "Dạ, có quay lại."
"Ngươi đem mọi chuyện kể lại, cho ngươi biết, nếu có nửa lời dám giấu, thì đừng trách ta vô tình!" Mạnh Thiên Sở ghìm ghìm cây ngân trâm trong tay.
Tú bà run bắn người, đáp: "Chiều hôm đó khi trời sắp tối rồi, Kha công tử trở lại hoa thuyền của chúng tôi uống mấy bôi, sau đó mệt rồi bỏ đi luôn."
"Hắn uống rượu với ai?"
"Cậu ta... cậu ta ở đỉnh lầu xem ca vũ uống rượu, chỉ có một mình."
Liên Y ở bên cạnh ho khan, Mạnh Thiên Sở động tâm, dùng khóe mắt khẽ liếc cô nàng, sau đó quay qua hỏi: "Liên Y cô nương, sự tình có phải vậy không?"
Liên Y nhìn thoáng tú bà, sau đó cúi đầu không hó hé câu nào.
Mạnh Thiên Sở biết là cô nàng e ngại, liền an ủi: "Cô đừng lo, nếu như cô cung cấp tin tức phá án công tử của tri phủ đại nhân bị giết lập đại công, ta có thể đảm bảo cô bình an vô sự, hơn nữa còn nói tri phủ đại nhân trọng thưởng cho cô!"
Liên Y bán tín bán nghi nhìn Mạnh Thiên Sở, cúi đầu suy nghĩ một hồi, biết hiện giờ có thể là thời điểm đổi thay của cả đời người, vấn đề là bản thân có biết nắm bắt hay không. Nàng cuối cùng cắn răng, gật đầu nói: "Được! Đêm hôm đó Kha công tử không phải đến một mình, mà là cùng ... cùng Lý công tử quay lại đây..."
"Lý Nhữ Hàn?" Mạnh Thiên Sở nghe tên này, dường như nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm.
Liên Y gật đầu: "Vâng, trời sắp tối rồi hai người đến đây, dáng vẻ rất cao hứng, má má bảo tôi phụ trách phục vụ họ, nhưng bọn họ chẳng cần cái gì, tiến vào một nhã gian, đóng cửa lại, bảo tôi chờ ở ngoài, không biết là nói gì đó. Một lúc sau, chợt nghe Kha công tử lớn tiếng gọi nước trà, tôi vội mang trà đẩy cửa tiến vào, ngửi thấy mùi thối, sau đó nhìn thấy..."
Nói đến đây, chợt nghe tú bà ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Liên Y, khiến cô nàng hoảng sợ nín miệng.
Mạnh Thiên Sở vung chân đạp mạnh lên mặt tú bà, khiến mụ té nhào, gương mặt già như bị dầu thoa đầy, mũi miệng ứa máu. Mạnh Thiên Sở cúi người xuống nói: "Ngươi dám quấy nhiễu lão tử phá án nữa, lão tử sẽ biến cái đầu heo của người thành trái cà nát! Không tin thì ngươi thử thử coi!"
Tú bà vội vã dập đầu xin tha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...