Nàng Yêu Ta Không?


Nam Sơn, núi cao gió lớn dáng người nam nhân đỉnh đạt trên núi mày kiếm oai phong, lòng hắn không rõ nên vui hay buồn.

Đời trước hắn Tam vương gia Nam Cung Nguyệt tự tay giết nàng, đời này vì nàng mà đau lòng, vì nàng mà nhớ nhung, một nụ cười, nữa ánh mắt cũng làm hắn lay động ! Phải chăng ông trời đang trêu ngươi hắn, Tương Kỳ vẫn như đời trước hồn nhiên thiện lương nhưng vẫn không làm hắn rung động.

Có lẽ gần tới hồi kết , đến đoạn thời giang xảy ra lúc trước.

Đối diện với Vân Đào mặc cảm tội lỗi lẫn yêu thương kiếp này làm hắn không thể buông nhẹ sự áy náy trong lòng.
- Tam vương gia, việc ngài giao phó lão nạp đã làm xong ! Cũng đã đến lúc lão nạp nên rời khỏi
- Thanh Tọa đại sư khách khí rồi, Sau này người có dự định gì chưa?
- Lão nạp thân người xuất gia, ăn chay niệm phật, phổ độ chúng sinh, lấy bốn bễ là nhà thì có gì dự định chứ ! Ngược lại Tam vương gia, Nhân đạo tuần hoàng, thiên cơ đã sắp xếp nếu khuấy động càn khôn, trái thiên cơ há nghịch ý trời thiên đạo ắc không tha, mong vương gia chú ý !
Mày kiếm khẽ chau
- Đa tạ đại sư nhắc nhỡ !
Xoay người rời khỏi, Nam Cung Nguyệt sắc mặt thâm trầm, bước chân chậm rãi suy tư.

Thoáng chốc hắn đã đứng trên đường lớn, âm thanh mua bán tấp nập, người đi đường đông đúc náo nhiệt !
- Đại gia mua trâm, Mua trâm cài tóc cho phu nhân đi, hàng Tô Châu quý phu nhân tiểu thư nào cũng thích !
Nam Cung Nguyệt dừng bước, Nhìn trước mắt nỗi bật nhất trong xạp bán trâm đúng là có cây trâm ngọc khắc nỗi lên cánh bướm tinh xảo, đơn giản nhưng tao nhã, "Nếu nàng mang vào chắc chắn sẽ rất xinh đẹp" , đưa tay nhất trâm ngọc lên ngắm, môi khẽ nhếch
- Ta lấy cái này !
Phủ Tướng Quân, chiều nhạt nắng sân sau vường cây si rũ lá rơi, gió nhè nhẹ thổi , thiếu nữ đung đưa trên xích đu tay cầm quyển sách đọc cười vui vẽ !
- Không ngờ có người lại viết ra những câu chuyện ly kỳ như vậy! Đây là đồ vật thay thế cho ngựa ư, còn có nhà có thể cao như vậy ...

Cảm nhận được hơi thở và tiếng bước chân, Vân Đào khép sách, ánh mắt sắt bén ngẩng đầu nhìn về tiếng động.

Thấy người trước mắt xuất hiện, ánh mắt Vân Đào có phần dịu lại, nhu hòa hơn! Thấy nàng vẫn ngồi yên, không có dấu hiệu chạy trốn hay đứng lên.

Nam Cung Tuyệt khóe môi khẽ cong, tiến lại gần nàng
- Nàng cũng đọc những sách này ư?
Ngữ khí thảng nhiên, nghe như trầm ấm thân thuộc khó tả thành lời nhưng cũng chẳng hiểu vì sao? Vốn dĩ thường ngày hắn cũng không phải thái độ này với nàng !
- Ta đọc sách gì, ngươi cấm được sao?
Nghiêng mặt về hướng khác, bổng dưng tay Nam Cung Nguyệt đặt trên đầu nàng , cảm giác như hắn hắn đang cài trâm lên cho nàng, Vân Đào cẩn thận quan sát sường mặt cùng ánh mắt, đôi môi kia , "sao có thể ? Sao có thể ? ..."
- Huynh, Huynh làm cái gì a ...
Nam Cung Nguyệt nhanh tay chụp lấy cánh tay nàng đang định lấy đồ trên đầu xuống.

hắn khom người đối mặt với nàng , Khoảng cách gần làm Vân Đào có chút trống rổng
- Đừng lấy xuống!
- Vì sao?
- Đẹp!
- Rồi sao?
- Ta thích !
- Huynh thích thì liên quan gì đến ta ?
- Hửm, sao lại không liên quan
Nam Cung Nguyệt đổi tư thế nữa quỳ nữa ngồi, tư thế càng ái muội, Vân Đào có chút mông lung, tim đập loạn, có chút lắp bắp
- Sao, sao , liên quan gì chứ?
Hắn cười, đôi mắt đào hoa cứ vờn trước mặt nàng.
- Vì đây là nữa khối tương tư !
- Hả?
Vân Đào có chút hồng hồng nơi gò má, còn Nam Cung Nguyệt vành tai có chút đỏ, môi hắn vẫn cong rạng rỡ (cười cong môi).
Thoáng chốc đã mấy ngày trôi qua.

Sau khi tặng trâm Nam Cung Nguyệt cũng không xuất hiện nữa, ngược lại Nam Cung Tuyệt thường lui tới phủ tướng quân hơn.

Biết nàng thích sách Dân Giang (sách viết về những chuyện ly kỳ kỳ bí, ma quái, thế giới kỳ lạ...) hắn cho người tìm kiếm khắp nơi rồi mang đến phủ tặng nàng, cho người nấu món lẩu mà nàng thích ăn tại Thiêng Hương Lâu đem đến tận phủ.

Nhưng trái với sự sốt xoắn của hắn, Vân Đào thường ậm ừ cho qua, đôi khi không tập chung khi nói chuyện cùng hắn, làm lòng hắn thấp thỏm bất an !
- Đào nhi, có phải muội còn giận ta không? Hôm đó ta thật không cố ý lớn tiếng trách muội như vậy
Vâng Đào buông chén trà xuống, cẩn thận suy nghĩ rồi lại hướng Nam Cung Tuyệt trả lời
- Cung Tuyệt ca ca, dù sao đó cũng là chúng ta không hiểu nhau thôi, muội cũng quên rồi.


Huynh đừng để trong lòng, cũng không cần hướng muội nhận lỗi nữa đâu
- Muội thật không trách ta sao?
- Thật! Muội sớm không còn nhớ nữa rồi.

A ! Hạo ca ca, huynh về rồi
Tướng Quân Đường Hạo cũng không ngạc nhiên khi thấy Nam Cung Tuyệt cùng Vân Đào, hắn ừm gật đầu rồi hướng Nam Cung Tuyệt chào hỏi ! Biết hai người có việc cần bàng bạc, nên Vân Đào không tiện ở lâu, nàng xin rời khỏi !
Cả mấy ngày Vân Đào đều uể oải, suốt cả buổi trưa, buổi chiều trong lòng đều không yên, cả buổi tối cũng không ngủ được ! ngay cả ăn cơm nàng cũng thẩn thờ.
Lại một buổi chiều này nàng rời phủ ra ngoài tìm chút không khí.

Loanh quanh lẫn quẩn không hiểu sao nang lại ra bờ sông cạnh ngọn núi nơi ngoại thành, có lẽ nàng cần chút yên tỉnh cho lòng nàng tỉnh lặng lại ! Nàng lấy đá ném xuống sông như vứt đi sự rối loạn trong lòng , một viên đá, rồi hai viên đá, ...!đến chán nàng quay đầu lại , thân ảnh quen thuộc trước mắt nàng , nàng im lặng nhìn hắn viên đá còn lại trên tay cũng rơi xuống đất ! Hắn nhẹ giọng hỏi
- Nàng đang làm gì ?
Vâng Đào giật mình, sửng sốt
- Là huynh thật à? Huynh linh thật đấy
- Hử, linh? Sao mà linh, mấy ngày ta không gặp muội, muội đã cho rằng ta chết rồi ư, còn trù ẻo ta, muội thật là vô lương tâm, thật là ít có ác đi ...!muội ...
Không đợi hắn nói tiếp, Vân Đào huơ tay ngắt lời
- Không, không phải ta trù huynh chết, nhưng mà, nhưng mà ta...
- Nhưng mà thế nào?
Hắn chăm chú nhìn biểu hiện gương mặt chuyển đổi trạng thái đa dạng của nàng.

Vân Đào gật đầu thật thà, bộc bạch tự nhiên
- Mấy ngày nay ta đi dạo cũng nhớ huynh, ăn cơm cũng nghĩ tới huynh, kỳ lạ là khi vẽ tranh ta cũng vẽ ra huynh, ta làm gì cũng nhớ tới huynh, nên vừa rồi huynh xuất hiện ta mới nói là huynh linh chứ ko phải trù ẻo!
Nhìn nàng cả dáng người cùng gương mặt đang oanh oanh liệt liệt giải thích.

Hắn cong môi, đầy ý cười nơi khóe mắt.

Đợi nàng dứt lời, hắn thản nhiên cho nàng một lý giải

- Vậy là nàng thích ta rồi đấy!
Như suy nghĩ thoáng qua, mặt Vân Đào có chút hồng
- Huynh, huynh vô lại !
Tay nàng vừa chỉ vào hắn, tay hắn cũng đồng dạng nhẹ nhàn lắm lấy trên cổ bàn tay nàng
- Còn không phải sao, vậy chứ sao nàng luôn nhớ tới ta
- ta ta ...
Vân Đào ấp úng, được đà hắn kéo nàng lại gần khoảng cách gần làm Vân Đào trống rỗng
- Nàng xem, nữa khối tương tư ta tặng nàng nàng còn mang ở đây này! Còn không phải chấp nhận ta
- Ta, lòng ta rất loạn ! Ta có thể tin huynh sao? Ta có thể thích, có thể yêu sao? Ta sợ, ta sợ ngày nào đó ...
Hắn không để nàng nói tiếp, vì không muốn nghe nàng lo sợ một ngày nào đó như thế nào, có phải giống như kiếp trước, hay nàng sẽ từ chối hắn.

Nụ hôn mạnh mẽ tướt đoạt rồi lại dịu dàng nhịp nhàn phối hợp ! Không biết qua bao lâu rồi khi chấm dứt, đôi mắt nàng trong veo nhìn hắn, một khắc ấy cũng đã in sâu đậm trong trái tim hắn.
- Không cho phép huynh hối hận !
- Đương nhiên không quay đầu
- Là huynh hôn ta trước !
- Đúng vậy!
- Là huynh bám lấy ta trước ! Ta mới không để mắt
- Ừ, là ta bám nàng , bám cả đời !
- Ừ, ta cho phép huynh bám (nàng cười ngây ngô).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui