ĐÊM KHUYA PHỦ TƯỚNG QUÂN
Giọng nói nam nhân ngã ngớn vang lên bên khung cửa
_ Không biết như thế nào là vô cùng vô cùng cực... vô sỉ bỉ ổi nhỉ?
Vân Đào buông chiếc lược xuống bàn, quay sang nhìn Nam Cung Nguyệt bằng đôi mắt tăm tối. Hắn vẫn ung dung đi từ đường cửa sổ vào
_ Tam Vương gia kính mến! Người cứ tự tiện trèo cửa sổ vào phòng của ta như vậy, còn không phải vô cùng cực vô sỉ hay không?
Trong lời nói chứa đựng bức bối. Đối diện với Nam Cung Nguyệt nàng thấy hắn hơi cuối đầu im lặng, làm nàng không khỏi đánh giá,
"không trả lời đi, tên ôn thần đại vô sỉ như ngươi ngoài cái danh chiến vương ra thì còn có cái gì nhỉ"
nàng biểu môi, trộm đưa đôi mắt liếc nhìn một lượt từ trên đầu xuống dưới chân của hắn
"ừm thì dáng người cũng, cũng đâu ra đó, thân thủ cũng thuộc hạng đại đại cao thủ"
cặp mắt nàng dừng ở từng bộ phận trên mặt hắn
" Khuôn mặt góc cạnh sắc bén, làm người ta cuốn hút bởi sự lạnh lùng giống như biết trăng dưới nước không vớt được mà vẫn có người lao vào, chân mày rậm hình kiếm nó đẹp như họa, hắn cụp mắt lại có thể nhìn thấy lông mi dài cong vút, sống mủi cao kết hợp với đôi môi mỏng nhìn là muốn, muốn... mình đang nghĩ cái gì vậy? Điên chắc" nàng lắc lắc đầu xua đi những suy nghĩ vừa rồi, bổng hai bàn tay đặt hai bên đầu, che hai lỗ tai cố định đầu nàng lại, trong nháy mắt nàng cảm thấy hai bên tai thật ấm, ngực nàng như có con nai chạy loạn, xung quanh thời gian như ngưng đọng nàng có thể nghe thấy bước chân của con nai đang chạy trong ngực mình "thình thịch, thình thịch, thình thịch"
_ Còn lắc nữa, rơi cả cổ bây giờ
Giọng hắn trầm thấp, đột nhiên Vân Đào cảm thấy chưa bao giờ nghe giọng hắn ấm áp đến vậy.
_ Liên quan gì đến ngươi, bỏ tay ra, nam nữ thụ thụ bất thân
Vân Đào xua tay hắn ra khỏi đầu mình, nàng còn đang tức giận đó, tự dưng lại vào phòng tự dưng đặt tay vào đầu nàng, vô sỉ, khiến nàng muốn nổi giận nhưng mà vừa mới hừng hực lửa giận quay sang hắn để bộc phát thì hắn cư nhiên cong môi cười nhẹ làm nàng muốn nổi điên cũng không được với cái cong môi đó. Thế là nàng đành dỗi không thèm nhìn hắn, không nói chuyện nữa quay mặt sang hướng khác.
_ Xin lổi mà, lần sau ta không trèo cửa sổ nữa ("ta trực tiếp đi cửa chính")
Hắn lại gần nàng, thì ra lúc nổi giận nàng có thể đáng yêu như vậy
_ Xin lổi mà tại ta vô sỉ bỉ ổi được chưa
hắn dịu dàng như vậy là hắn bị điên hay tại nàng không bình thường, nàng không hiểu. Nhưng mà dù gì hắn cũng xin lổi rồi nên thôi tha cho hắn
_ Biết vậy là tốt
_ Nàng hết giận rồi sao, không trách ta à
_ Tam Vương gia không phải thừa nhận là vô sỉ bỉ ổi hay sao, ta đâu cần cùng tên vô lại vô sỉ so đo
_ không so đo, đúng là vô sỉ cũng có cái phúc lợi của vô sỉ
_ Phúc lợi phúc lợi gì?
Thấy nàng khó hiểu đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn, hắn lại thấy nàng cũng thật ngây thơ vậy cứ để hắn lừa đi
_ Ta tự nhận là kẻ vô sỉ, ta làm gì nàng không thèm so đo vố vô sỉ là phúc lợi của ta, ví dụ như ta tự ý xuất hiện ở phòng nàng, nàng là đại nhân rộng lượng ta là tiểu nhân vô sỉ
Vân Đào gật đầu, đôi mắt đắc ý cười
_ Tự biết bản thân như vậy là tốt, đại nhân không tính toán so đo với ngươi
_ Thật, đại nhân không so đo tính toán
_ Đương nhiên!
Dứt lời "Ưm" đôi môi Vân Đào bị khóa chặc, nàng vừa hé miệng thì lưỡi nàng đã bị miệng hắn quấn lấy không khí bụ hắn hút cạn, eo nhỏ cũng bị hắn ghì sát vào người. Tim nàng đập hỗn loạn hơi thở nam nhân dồn dập, đến khi hắn rời khỏi môi nàng, nàng quên cả tức giận hay đánh hắn mà chỉ đặt tay lên ngực đè nhiệp tim lại là ổn định hơi thở
_ Ngốc, khi hôn nàng phải thở chứ
Vân Đào há hốc miệng, như bị nghẹn cơn tức, "tên vô sỉ này dám lừa mình"
_ Ngươi lừa ta, vô sỉ vô sỉ vô sỉ
_ Đúng vậy ta là vô cùng cực vô sỉ, chẳng phải nàng là đại nhân không so đo sao, ta chỉ là tiểu nhân vô sỉ nhận chút phúc lợi từ đại nhân nàng thôi
_ Ngươi, ngươi, ngươi...
_ Kỷ thuật hôn nàng còn kém quá, yên tâm với tài năng rèn luyện của ta, nhất định nàng sẽ thăng tiến
_ Nam Cung Nguyệt
_ Tiểu nhân cáo từ, đại nhân cứ từ từ ngủ ngon
Nam Cung Nguyệt hiên ngang rời cửa chính, bỏ lại Vân Đào vổ ngực, vò đầu rồi lại lăn dài trên giường mắn hắn "tên yêu nghiệt chết bầm, tên vô sỉ hắn hắn lại hôn ta, tên khốn kiếp..." càng mắn càng nghĩ không biết nghĩ đến gì mà gương mặt Vân Đào có chút hồng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...