Nữ tử aó trắng phiêu diêu trong gió, phản phất hồng trần sương gió mang nét yêu kiều, nàng nỡ nụ cười
_ Tam sư huynh!
Tuyết Ảnh nhận ra Tử Hàm, tiểu sư muội cơ trí, giọng nói hắn cũng trở nên ấm áp
_ Tử Hàm! đã lâu không gặp
gương mặt có chút buồn, Tử Hàm nỡ nụ cười gượng gạo
_ Lần này gặp nhị sư huynh là muội có chuyện muốn nhờ
_ hửm, muội có chuyện gì
_ Nếu nhị sư huynh có tìm được muội, hy vọng huynh ngăn huynh âý đừng để huynh âý bắt muội đi, muội không muốn thành thân
Tuyết Ảnh thở dài, khó xử
_ Tử Hàm, nhị sư huynh rất tốt nhất định sẽ bảo vệ muội và chăm sóc muội thật tốt.
_ Muội không thích nhị sư huynh, sao phải thành thân với huynh âý
Phím mắt hồng hồng, trong mắt Tử Hàm ngập nước mắt. Tuyết Ảnh chau mày trong lòng thoáng hiện sự đồng tình "phải lấy người mình không thích thì rất đau khổ", giọng nói ôn nhu còn có chút cưng chiều
— Được rồi, đừng khóc nữa, khóc rất xấu
Ngẩn mặt đối diện với Tuyết Ảnh, nước mắt cũng tự động ngưng, chỉ còn đôi mắt phím hồng khiến người ta thương tiếc.
Phủ Nhị vương gia Nam Cung Tuyệt
Ngẩn đầu nhìn thấy vương phủ của Nam Cung Tuyệt, Vân Đào ngơ ngác sau đó lẩm bẩm
_ hả, sao tự dưng ta lại đến đây nhỉ, vốn dĩ là đi tìm tiểu kê Nam Cung Nguyệt mà.
"Thịch, thịch, thịch" cảm nhận nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Nam Cung Tuyệt trông thấy nàng trước phủ, hắn cũng vội vã chạy đến nàng
_ Đào nhi, tìm huynh sao?
_ Đúng, à mà không phải vậy, muội chỉ tình cờ đi ngang thôi (Vân Đào cười cười, nhịp tim có chút loạn "tại sao tim ta lại nhộn nhạo như vậy)
_ Huynh dẫn muội đến một nơi
_ Hả, ừm
Một lúc sau, đầm sen rộng lớn ở giữa hồ có chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền là đôi nam nữ đẹp như tiên đồng ngọc nữ. Nam Cung Tuyệt ôn nhu đánh đàn còn Vân Đào ngồi yên có vẻ lắng nghe. Thật ra tâm tư Đào lúc này không ở chỗ tiếng đàn, cũng không phải si mê người nam nhân trước mặt. đặc biệt nàng hiếm khi như thế này ngồi yên một chỗ không dám động đậy, nhưng tâm trí lại mắng người phi thường.
"ta đặc biệt lo sợ đầm nước đầy sen thế này nhỡ đâu có rắn thì sao? không được nhúc nhích, nhỡ mà ngã xuống nước gặp phải rắn thật đáng sợ". Hung hăng trừng cặp mắt to lên người Nam Cung Tuyệt, nàng thầm tức giận "thật là không thể bùng nổ cơn giận, sợ khi tức giận làm cho lật thuyền thì thảm, lúc nãy ta còn cùng hắn đến đây, bị lời nói ngọt của hắn dụ dỗ suýt nữa quên Nam Cung Tuyệt nam nhân phụ bạc Khuynh Tỷ, Ta còn chưa biết chuyện gì lại cả gan ôm eo ta dùng khinh công xuống thuyền, khi ta lấy lại tinh thần thì bản thân đã giữa hồ, thật sự muốn móc tim của ta ra, cớ gì đánh liên hồi làm ta bị mơ hồ phân tâm đến mất cảnh giác, được rồi sau khi thoát khỏi đây, ta sẽ cho vương gia phụ bạc Khuynh tỷ này biết tay". Nam Cung Tuyệt ngước mắt thấy Vân Đào đang to mắt nhìn hắn, hắn nghĩ " Nàng đang hâm mộ ta, ánh mắt nàng đúng là đang si mê ta, Sơ Tĩnh (Hộ vệ của Nam Cung Tuyệt) nói đúng, nữ nhân thích nhất là ôn nhu, lãng mạn như ta đang đàn cho nàng nghe thế này" nghĩ vậy đối diện với nàng hắn vừa đàn vừa cười. Vân Đào hậm hực "Còn cười, là đang cười nhạo ta sao hừ hừ đáng ghét"
Trên bờ Nam Cung Nguyệt đưa cặp mắt như sắc như dao nhìn hai người họ, "nam nhân thì tình tứ đánh đàn thỉnh thoảng ôn nhu cười, nữ nhân si mê ngồi nghe, lại còn gương mặt ngượng ngùng nhìn là biết động tình"
_ Chuẩn bị thuyền cho ta!
_ Dạ!
Cẩm Quân nhanh chóng xuất hiện cùng chiếc thuyền. tiếng đàn Nam Cung Tuyệt vừa dứt, hắn đắc ý nhẹ giọng ngọt ngào gọi người trước mắt
_ Đào nhi, vừa rồi huynh đàn khúc tương tư. Thật ra ý đàn cũng chính là ý của huynh, trong mắt huynh, muội chính là thiên hạ, sau này và sau này nữa hãy để huynh gánh vác ưu phiền thay muội, muội không cần sợ đắc tội ai bởi vì huynh luôn ở trước mặt mà che chắn cho muội.
Vân Đào bất ngờ kéo theo đó là sự bất động. trái tim không tự chủ lại đập loạn xạ, tức giận theo đó cũng bay xa, hắn nói trong mắt hắn nàng là thiên hạ, hắn nói luôn ở trước mặt che chắn cho nàng. lần đầu tiên được người thổ lộ, lại còn lần đầu tiên nghe có người bảo vệ che chắn cho mình, huống chi với Nam Cung Tuyệt nàng luôn có sự hảo cảm thân thiện ngoại trừ nghi vấn phụ bạc Khuynh tỷ, thật sự bây giờ con tim và lý trí mách bảo, nàng có chút cảm động!
_ Huynh che chắn cho muội như thế nào?
_ Những ai hại nàng ta sẽ không tha, ta sẽ bảo vệ muội (Nam Cung Tuyệt kiên định)
_ Muội chỉ chuyên đi hại người khác thôi, muội lại giết người tùy tâm trạng huynh bảo vệ muội như thế nào
_ Muội trong sáng đơn thuần như vậy sẽ không hãm hại người khác, sẽ không vô cớ giết người.
Vân Đào như muốn nói gì đó thì nghe tiếng động, quay lại Nam Cung Nguyệt cũng vừa bơi thuyền đến.
_ Tìm huynh khắp nơi không gặp hóa ra lại ở đây! (Nam Cung Nguyệt)
Nam Cung Tuyệt hơi bất ngờ, gương mặt có chút đơ ra và gượng gạo. Hắn đang bày tỏ thuận lợi, sắp được rồi mà tên này như không lại xuất hiện cắt ngang câu trả lời của nàng, lại còn tự ý trèo qua thuyền của hắn cùng Đào nhi
_ Đệ đệ! đệ nên về thuyền của mình đi, thuyền ta nhỏ, nếu thêm người e rằng nguy hiểm.
_ Thuyền của đệ bị thủng, huynh nhẫn tâm ư (Nam Cung Nguyệt giọng như uỷ khuất)
_ Nam Cung Nguyệt, ngồi yên huynh đừng có cử động nữa được không? (Vân Đào)
_ Sao ta không được cử động, âý mà sao nha đầu ngươi nãy giờ vẫn một kiểu ngồi nha, lẽ nào nha đầu sợ?
Vân Đào trầm mặt không nói, Nam Cung Nguyệt ung dung ngồi giữa thuyền, thế là Nam Cung Tuyệt không tài nào tiếp tục màn bày tỏ. Hắn chỉ âm thầm thở dài.
Vân Đào lại đến Thiên Hương Lầu, Nam Cung Hàn đích thân xuống bếp nấu cho nàng, Vân Đào vô cùng thích thú dùng mỹ thực.
_ Huynh đúng là thiên hạ đệ nhất trù nghệ nha, muội cũng không thể đến đây ăn không mãi được, có qua cũng có lại, cái này cho huynh
Vân Đào mở túi vải nhỏ mà nàng mang theo trên người đưa 2 viên linh đan cho Nam Cung Hàn, Vân Đào giải thích
_ Đây là linh đan muội tự chế, viên này có thể giúp huynh gia tăng nội công nhanh chóng, viên còn lại giúp huynh chết giả một ngày
Hai ngày sau tại nhà bếp phủ tam vương gia rối loạn. Một hồi nhốn nháo vương gia nhà họ đang nấu ăn, một điều không tưởng. Vân Đào đang chải mái tóc dài như suối, cảm nhận được sự bất thường nàng dừng lại và chỉ dùng một cọng vải nhỏ buộc sơ đuôi tóc. mở cửa hướng ra ngoài
_ Nha đầu! Cho ngươi, cái này là ta tự tay làm đó
Vân Đào trố mắt nhìn vào tay Nam Cung Nguyệt.
_ Cái gì??? đừng đùa chứ chiến vương Tam Vương gia Nam Cung Nguyệt mà biết nấu ăn sao
_ Này, nha đầu ăn thử xem
Nam Cung Nguyệt không để ý thái độ Vân Đào, mà hắn bây giờ rất hưng phấn, cảm thấy rất thành tựu, cả ngày hôm nay hắn hấp đi hấp lại tổng cộng 108 con gà, cuối cùng cũng có 1 con thành công. Vân Đào che giấu nụ cười, môi chỉ giật giật rồi còn ho hai tiếng
_ Ngửi cũng thơm, có mùi rượu nữa nha
_ Là ta khi hấp cho thêm rượu Cao Lương vào, tẩm ướp gia vị... ba la... ba la...
Nam Cung Nguyệt hăn say hưng phấn kể đủ thứ công thức, Vân Đào vừa ăn vừa gật đầu, khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên
_ Này có ngon không? (Nam Cung Nguyệt tự đắc, "đây là tiểu kê kê thứ 108 đó"
_ Cực ngon (Vân Đào thành thật gật đầu)
_ Đương nhiên, lần sau nha đầu ngươi đến chỗ ta, đích thân ta xuống bếp (Nam Cung Nguyệt "đến chỗ ta ăn được rồi, không cần phải đến gặp cái tên béo Nam Cung Hàn đó nữa")
_ Huynh biết nấu thật sao?
_ Đương nhiên
_ Gà này do huynh làm
Nhận được cái trừng mắt của Nam Cung Nguyệt. "Hắn nghiêm trọng như thế chắc là hắn nấu thiệt, nhưng mà món này khẩu vịă... giống như... thôi bỏ đi"
_ Được rồi, đa tạ, ta tin huynh nên lần sau sẽ kiểm tra xem có phải huynh gạt ta không? Mà khoang đã, tự dưng cho ta đồ ăn, nhất định là không có ý tốt gì.
_ Tin ta mà còn nói kiểm tra, vậy khi nào nha đầu ngươi đến ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ta dưới bếp cũng rất lợi hại, chiến trường cũng lợi hại, ta là mọi mặt đều lợi hại.
Nam Cung Nguyệt đắc ý nói một hơi dài, quay sang Vân Đào, chỉ thấy Vân Đào cắn cắn môi, nhìn đông nhìn Tây, trên mặt lại hồng hồng.
Nam Cung Nguyệt từ chỗ Vân Đào trở về, tâm tình đặc biệt thấy vui, Cẩm Quân và Mỵ Ảnh không biết Vương gia họ nghĩ gì còn thỉnh thoảng tự cười một mình. Mỵ Ảnh thì thầm với Cẩm Quân
_ Này, Con gà đó huynh mua ở đâu vậy, nhìn rất thơm ngon (Mỵ Ảnh không khỏi chảy nước miếng)
_ Thiên Hương Lầu (Cẩm Quân)
_ Thật tội nghiệp cho 108 tiểu kê kê, vương gia cũng kỳ lạ, muốn ăn thì sai nhà bếp làm, sao lại tự làm, còn nói khi nào làm được thì mới ngừng nghỉ, cũng may hiynh nghĩ ra cách tráo đồ
_ Hây! (thở dài) ta sợ vương gia đang ảo tưởng trù nghệ bản thân rồi trình diễn cho người nào đó xem, đến lúc đó....
_ Không tưởng tượng nổi
(Ngày đó sẽ đến nhanh thôi à)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...