Sư phụ, người phải đi á, vậy sao này ta bệnh nặng thì sao đây nha, đại phu khác không có giỏi như thế (Tương Kỳ ôm cánh tay Cửu Chân thần Y lắc lắc, nài nỉ)
_ Đồ đệ ngoan, sư phụ còn có chuyện phải làm, luyện cho tốt võ công ta dạy ngươi (Cửu Chân thần Y mỉm cười)
_ Sư phụ, tại sao lần trước người không cho ta gọi là sư phụ? vã lại sau này cũng không được gọi (Tương Kỳ)
_ Bởi vì ta không muốn người khác biết ta có một đệ tử ngốc như ngươi (Cửu Chân thần Y)
_ Sư phụ!
Cửu Chân thần Y cười sản khoái rồi rời khỏi, Tương Kỳ ngồi băng khoăn đi lại một hồi lâu trong phòng, đột nhiên nàng hí hửng cười
_ Tiểu Ngân, chúng ta ra ngoài ngao du thôi
_ Tiểu thư, không được đâu, lão gia biết được chắc chắn sẽ bị phạt, bên ngoài nghe nói nguy hiểm lắm (Tiểu Ngân sợ sệt)
_ hài, có gì đâu chứ, chúng ta giả nam trang ra ngoài, trước khi trời tối trở về, đảm bảo cha ta sẽ không biết (Tương Kỳ dụ dỗ)
Thế là từ cửa sau của phủ Lễ bộ thượng thư xuất hiện hai thân ảnh nam nhân, một người aó xanh nhạc cầm quạt, một người aó xám cung kính theo sau.
_ Cô nương xinh đẹp, theo bổn thiếu gia về nhà
_ Ai, ở đây có cô nương sao (Tương Kỳ giả vờ ngơ ngác)
_ Tiểu nương tử, nàng thật thú vị nha, mau bắt hai tiểu nương tử lại cho ta (Vị công tử háo sắc vô danh)
Sáu tên gia đinh tiến về phía Tương Kỳ, nhìn cảnh trước mắt, Tương Kỳ nuốt một ngụm nước bọt "Má nó, tại sao phim truyền hình hay tiểu thuyết điều nói nữ phẫn nam trang không ai nhận ra, ngay cả Lương Sơn Bá còn không nhận ra Chúc Anh Đài, điều não tàn, điều gạt người", nguy hiểm cận kề, Tương Kỳ dùng võ công mà Cửu Chân dạy đánh bọn họ bỏ chạy
_ Tiểu thư thật lợi hại (Tiểu Ngân sùng bái)
Ở một góc không xa có một Nam tử nỡ nụ cười hứng thú. Tương Kỳ đắc ý
cùng tiểu Ngân tìm đến Tửu Lâu, trong tửu lâu xuất hiện nữ tử bán nghệ không bán thân, nữ tử múa như tiên nữ trên sân khấu làm người phía dưới không khỏi hò hét, trêu chọc, khi kết thúc điệu múa, một nam nhân tầm 40 tuổi nhảy lên trên đài, nắm tay ý định xàm sở nữ tử.
_ Đại nhân xin tự trọng, tiểu nữ bán nghệ không bán thân. (ánh mắt hoảng sợ và yếu đuối)
_ Mặc kệ bán hay không bán, bổn đại nhân cũng bắt nàng về làm thiếp (vô lại đại nhân)
_ Đại nhân, Tử Hàm là người của tửu lâu, bán nghệ không bán thân, xin đại nhân đừng làm khó (ông chủ đại tửu lâu khó xử)
"Đùng" vô lại đại nhân tung một đạp, ông chủ tửu lâu bị văng ra xa. Chứng kiến màng này, Tương Kỳ muốn dạy dỗ tên vô lại đại nhân kia nên ném đĩa bánh trên bàn về phía hắn, cũng đồng thời phi thân tấn công, nhưng mà người Tương Kỳ gặp lần này tuy không phải cao thủ chân chính nhưng luận võ công so với Tương Kỳ là một trời một vực, thế nên chưa được bao lâu, Tương Kỳ bị hắn đánh bay ra khỏi đài, tưởng chừng cả người sắp ăn đất thì nàng trố mắt nhìn mỹ nam nhân, nàng đang trong vòng tay của một mỹ nam nhân nha.
_ Doãn tiểu thư không sao chứ?
_ Là huynh, mỹ nam nhân a
_ "khụ khụ" tại hạ Nam Cung Tuyệt
Được Nam Cung Tuyệt giúp, Tương Kỳ thành công đánh cho tên vô lại đại nhân kia một trận, sau đó dùng ngân lượng chuộc Tử Hàm, Tử Hàm mến mộ và biết ơn Tương Kỳ nên tình nguyện làm nha hoàng theo Tương Kỳ.
Nam Cung Tuyệt dịu dàng hộ tống bọn người Tương Kỳ về phủ.
_ Chuyện lần trước, ta đa tạ Doãn tiểu thư chịu giúp mẫu thân ta
_ Không cần khách sáo, chỉ là làm chút việc hiến máu nhân đạo thôi mà (Tương Kỳ hò hét "Mỹ nam ôm ta lúc nãy, mỹ nam đưa ta về, ôi mẹ ơi còn đẹp trai hơn cả ảnh đế truyền hình nữa")
_ Hiến máu nhân đạo?
_ À, ý ta là cho chút máu cứu người là việc nên làm, mà Nam Cung công tử có thể gọi tên ta được không, ta không quen gọi là Doãn tiểu thư gì đó ("ở hiện đại họ của ta là Trang, Trang Tương Kỳ, không phải Doãn")
_ Nhưng mà như vậy không được phép tắc cho lắm
_ hầy, có gì đâu chứ ta gọi lại huynh là Tuyệt ca là huề nhau rồi, quyết định vậy đi.
Nhìn Tương Kỳ chạy vào trong phủ còn không quên quay đầu cười chào tạm biệt với hắn, Nam Cung Tuyệt thở dài nhìn bầu trời "Lại thêm một người không theo quy củ gì cả, đến ánh mắt cũng giống nàng, Đào nhi". Còn Tương Kỳ không khỏi một đêm không ngủ, cứ mãi nhớ lại khoảnh khắc được mỹ nam nhân cứu, ôm nàng vào lòng, cứ như phim truyền hình anh hùng cứu mỹ nhân, đến nữa đêm mà nàng vẫn còn cười khiến Tiểu Ngân và Tiểu Hàm ngơ ngác, và hơi sợ tiểu thư họ bị trúng tà.
Lại nói đến Nam Cung Hàn, hắn quyết định ôm đùi nam chính và nữ chính sống qua ngày nên cứ hai ba hôm lại đến phiền vương phủ Nam Cung Tuyệt, đem lễ vật quý hiếm tặng cho Tương Kỳ nữ chính, hắn biết lấy danh nghĩa hắn tặng thì sẽ có tin đồn không hay, thế nên hắn dùng danh nghĩa Nam Cung Tuyệt để tặng, xem như tác thành cho cặp đôi này. Một ngày hắn đi dạo tại Thanh Lâu, bất ngờ gặp một nữ tử phẫn nam trang đang uống rượu bình thơ, nhưng đặc biệt là những bài thơ này là của Lý Bạch nha, người này là ai, ố ô hắn cũng đọc một bài thơ của Bạch Cư Dị, thế là ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta bốn mắt nhìn nhau, cười như điên, nói một hồi hắn biết nàng ta là nữ chính Tương Kỳ, thế là hắn bắt nàng cùng hắn kết nghĩa huynh muội, sống chết có nhau, quyết kiếm tiền làm đại gia ở thời cổ đại, hắn quyết định không nói cho Tương Kỳ biết nàng là nhân vật xuyên không trong truyện hắn đọc, hắn sợ nàng hỏi về tương lai nàng, nếu mà hắn nói hết có khi nào mọi chuyện thay đổi và hắn cũng không có cách giữ mạng mình, thế nên hắn chỉ nói đột nhiên chết và xuyên đến đây làm vương gia thôi!
Phủ Tam Vương gia
"Vương gia, Doãn tiểu thư người sai thuộc hạ tìm đã tìm được (Mỵ Ảnh)". Mỵ Ảnh đã báo tin tức của Tương Kỳ cho Nam Cung Nguyệt biết, nhưng kỳ lạ hắn vui mừng vội vàng đến phủ tìm nàng, hắn tưởng hắn sẽ làm quen nàng, kiếm cớ tiếp cận nàng,̣ nhưng lạ là không như hắn tưởng, hắn có thể bình tĩnh đứng từ xa quang sát nàng, bình tĩnh thấy nàng bị bọn người vô lại trêu chọc, nếu như kiếp trước, hắn đã xông đến và cho bọn họ bài học nhưng lúc đó hắn chỉ lẳng lặng quang sát nàng, thú vị hứng thú là cảm giác đó khi thấy nàng đánh đủi bọn người đó đi, khi thấy ánh mắt tự đắc của nàng bất chợt hắn lại nhớ đến nụ cười cao ngạo của Vân Đào, tim hắn chậm một nhịp, theo chân nàng đến Tửu Lâu thấy nàng sắp bị đánh ngã, ý định đầu tiên của hắn là nhảy ra cho tên vô lại đại nhân kia tàn phế, nhưng hắn vẫn dậm chân tại chỗ khi Nam Cung Tuyệt xuất hiện đỡ lấy Tương Kỳ, hắn giật mình ngẫm lại, tại sao ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải là đỡ lấy Tương Kỳ, hắn nhớ đến cảnh tượng hắn bế Vân Đào từ Hỏa Nam Sơn ra ngoài, hắn cứ mãi trong tưởng tượng của mình cho đến khi mọi chuyện tửu lâu được Nam Cung Tuyệt giải quyết xong xuôi, hắn mới giật mình rời khỏi tửu lâu, trở về vương phủ tiếp tục trầm ngâm trong suy nghĩ, hắn nghĩ đến kiếp trước hắn đối với Tương Kỳ là gì, bao dung có, bảo vệ có, hắn thoải mái khi bên cạnh nàng, nàng trong sáng thiện lương, mạnh mẽ cương trực nhưng hay khóc vì Nam Cung Tuyệt, hắn xót cho nàng, hắn muốn nàng hạnh phúc không bị tổn thương, lúc đó hắn nghĩ như vậy là hắn yêu nàng, nhưng bây giờ hắn lại rất rõ ràng, đó không phải là yêu, đó là cảm giác muốn bảo vệ bằng hữu, nàng như là Di Hương, là muội muội hắn, kiếp trước hắn đã lầm tưởng là yêu. Kiếp này hắn nhận ra vì lần nữa đối mặt với nàng hắn không có cảm giác tình yêu nam nữ, ân ái tương kính, "Vẫn thấy ca ca thích hợp với nàng hơn, nếu là ta yêu nàng thì tại sao không có cảm giác muốn chím đoạt nàng"
Vân Đào loay hoay "nơi này là đâu,hình như ta đã từng đi qua", Vân Đào nhớ lại vừa rồi nàng dùng thần thức đi vào tiên đơn cốt tìm thông thiên kính, sau đó là đến nơi này, chẳng lẽ đây là thông thiên kính. Trước mặt nàng là một khoảng không kỳ lạ, là gương nhưng không phải là gương.
_ Tiểu tiên nữ là người có duyên với thông thiên kính, có thể nhìn thấy ba điều tương lai và quá khứ, không biết tiểu tiên nữ muốn thấy gì
Giọng nói ôn tồn từ khoảng không kia phát ra, "thì ra đây là thông thiên kính" (Vân Đào)
_ Thông thiên kính, ta muốn nhìn thấy phụ thân, mẫu thân của ta hiện tại như thế nào?
Khoảng không gian kia hiện ra một đôi vợ chồng sống trong căn nhà tranh ven bờ, người vợ đang dệt vải, người chồng đang đọc sách, nhìn người phụ nữ đang dệt vải có tám phần giống mình, và người phụ thân hay xuất hiện trong giấc mơ, Vân Đào Mừng rỡ đưa tay chạm vào không gian nhưng bị đẩy mạnh ra ngoài, cảnh tượng trong không gian cũng biến mất,nàng không khóc nhưng đôi mắt nàng xúc động xuất hiện tầng sương mù (không có nước mắt mà chỉ rưng rưng khóe mắt thôi)
_ Họ được bên nhau, họ bình yên, họ hạnh phúc, như vậy là được rồi!
_ Còn hai điều nữa, Tiểu tiên nữ muốn thấy gì?
_ Không cần nữa
_ Không được, thông thiên kính phải cho người có duyên thấy đủ ba điều tương lai hoặc quá khứ thì mới có thể trở về bên cạnh ngọc hoàng được
_ Kệ ngươi chứ, ta cũng không muốn thấy gì nữa, ta đi đây (Vân Đào)
Vân Đào sắp rời khỏi, thông thiên kính vọng ra tiếng thở dài
_ Này tiểu tiên nữ đừng vô tình như vậy chứ, nếu không ta ép ngươi xem hai điều vừa là tương lai vừa là quá khứ của ngươi nhé
Vân Đào định nói gì với Thông Thiên Kính nhưng không kịp nàng bị hoa mắt cuốn vào một nơi khác, Trước mắt nàng, Mộ Dung Khuynh đang đánh đàn, bi thương ư, tiếng đàn như đứt cả tâm cang, đàn đứt dây, Mộ Dung Khuynh phun ra ngụm máu, nàng ngã xuống bất động, một giọt nước mắt rơi xuống má, Vân Đào gọi "Khuynh Tỷ, ai ức hiếp tỉ" thế nhưng Mộ Dung Khuynh không nghe thấy, Vân Đào vội vàng đến bắt mạch thì phát hiện bản thân không chạm được Mộ Dung Khuynh, chỉ nghe Mộ Dung Khuynh thì thào
_ Tiểu thư, ta đau quá, hôm nay hắn cưới Tử Hàm, hắn thú nàng ta làm thiếp, hắn nói mãi mãi cũng không yêu ta, ta đau quá...
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, Vân Đào phát hiện hình như Mộ Dung Khuynh sắp không xong rồi, đột nhiên lại nghe tiếng nha hoàng nào đó hét lên
_ Vương phi tắt thở rồi, gọi Vương gia nhanh lên, người đâu mau Tuyết Vương gia, vương phi, vương phi...
Vân Đào như sắp tắt thở, nàng hốt hoảng, khuynh tỷ đừng như vậy, nàng cố gắng đẩy bọn người đang cảng trước mặt ra nhưng không chạm được vào họ. Chớp mắt nàng đang đứng trước gốc đào, nhìn xung quanh nàng không thấy Mộ Dung Khuynh, đây là đâu, Nam Cung Nguyệt. "Phập" thanh kiếm trên tay Nam Cung Nguyệt xuyên qua tim. Một màng trắng xóa cuốn Vân Đào đến nơi khác, chiến trường ư, "Đây là khuyến mãi cho tiểu tiên nữ đó nhe, không cần đa tạ đâu", Này thông thiên kính ta cần sao, Nam Cung Nguyệt, Vân Đào thấy Nam Cung Nguyệt đằng xa phi thân lại định hỏi hắn cớ sao giết mình, đến gần thì mới chợt nhớ ra bản thân đang ở nơi viễn cảnh cơ bản chỉ nhìn mà không làm gì được, "Phập" mũi tên xuyên thẳng ngực Nam Cung Nguyệt, vết máu đen ngòm chảy ra, hắn trúng độc, không phải hắn bất độc bách xâm sao? Như vậy mà hắn chết ư, Vân Đào ẩn ẩn khó chịu, nàng nhìn phương hướng người bắn tên lẩm bẩm "Này hắn còn nợ ta ba điều kiện, chỉ có ta mới có thể giết hắn, đã thương hắn, các người tiêu rồi, ta nhớ mặt rồi, khi trở về ta tìm các ngươi tính sổ". Vân Đào thoát khỏi giấc mộng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. sờ sờ trước ngực, không khỏi thở phào nhẹ nhõm
_ Tương lai ư, đáng sợ quá, Nam Cung Nguyệt giết ta ư, không thể nào. Nếu nó là tương lai vậy ta sẽ thay đổi tương lai, là ý trời ta chống lại ý trời, lũ người kia nữa, người nào trong đã bắn tên, mặc kệ giết hết.
Nam Cung Hàn đang loay hoay nướng gà ăn mày bên sông, mùi thơm bốc lên khiến người ta chảy nước miếng. Cùng lúc Vân Đào đang buồn bực vì giấc mộng đi dạo thì bắt gặp cảnh này
_ Huynh đài, huynh làm thế nào mà trong bùn đất lại toát lên mùi vị thơm thế kia (Vân Đào)
Nam Cung Hàn ngước mắt, một nữ tử có thể nói đẹp như tiên, nụ cười đẹp hơn hoa đào, nữ chính đã đẹp nhưng cũng không bằng người trước mặt này, khí chất này cao quý, đẹp, tin ranh lại năng động, hắn lắp bắp
_ Là, là gà ăn mày, Tiểu tiên nữ, ăn không?
_ Ăn chứ, ta còn nghĩ nếu huynh không cho, ta sẽ cướp
Vân Đào ngồi xổm xuống, cười hì hì, rốt cuộc con gà ăn mày được ăn sạch sẽ, nàng là ai, tên gì, chẳng lẽ nàng cũng xuyên không ư, nên cách hành xử không như cô nương ở đây, e e thẹn thẹn, hắn ngây ngốc ngắm nhìn rồi ngây ngốc hỏi
_ Tiểu tiên nữ,muội tên là gì, ở đâu? ta đưa muội về được không? muội xin đẹp như vậy kẻ khác thấy rất nguy hiểm ta ta Nam Cung Hàn
_ Huynh hỏi gì nhiều thế, ta là Vân Đào, nghĩa muội tướng quân Đường Hạo, sau này huynh đến phủ nướng gà ta ăn được không? dà dà, nếu huynh không đến ta đến vương phủ của huynh bắt huynh (Vân Đào, Đúng là đầu bếp thượng hạn, chỉ nướng gà mà đã ngon như vậy rồi)
Hắn cười cười vui vẻ, dường như suy nghĩ điều gì, còn Vân Đào nhìn hắn như nhìn thấy cực phẩm, thấy cả một đống ngân lượng "có nên hạ độc hắn, uy hiếp hắn làm đầu bếp bí mật, sau đó mở tửu lâu, mở to thật to, sau đó... tiền, ngân lượng ngân lượng nhiều càng nhiều". Nam Cung Hàn chợt nhớ ra "Vân Đào, nghĩa muội tướng quân Đường Hạo, chẳng lẽ đây là nữ phụ truyền thuyết ư. Hắn tự nhũ
"Không được, phải cứu vớt nàng, sứ mệnh ta đến đây là cứu vớt nàng. Nữ phụ để nam phụ là ta yêu thương nàng, bất luận ai động đến nàng cũng không được"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...