Hoa hồng trãi khắp con đường trước nhà hàng, chính giữa là chiếc thảm đỏ cứ thế kéo dài đến sân khấu bên trong, những bức ảnh cưới được trưng lên nổi bật, cô dâu có vẻ tươi cười nhưng chú rể nét mặt lại căng quá thể..
Người ra ra vào vào rồi cũng tập trung vào bên trong ngồi, yên tại vị trí, im lặng lắng nghe MC bông đùa chúc phúc cô dâu chú rể, tiếng nhạc vang lên thiêng liêng rồi dần dần nhỏ lại để đợi chờ sự vang lên lời hai lời ước hẹn của cô dâu và chú rễ:
- Cô dâu, con có đồng ý không.
Cô dâu vội vã tươi cười nói
- Con đồng ý ạ.
- Vậy còn chú rễ con đồng ý không.
- Con..
Chú rễ ậm ự nhìn lại quanh kháng đài, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng chờ đáp án của anh "cuối cùng em cũng không chịu đến sao"
- Con không....
Chú rể còn chưa kịp dứt câu, một tiếng hét chói tai vang lên ngay phía sau lưng anh.
- Tôi không đồng ý...!Hà..
Hà..
Hạ Lan mặc một chiếc áo bèo xoè phái dưới giả váy, phía sau còn gắng tà dài bằng vải voan nhẹ nhàng tung bay, mặc chiếc quần rin chạy đến mở toan cánh cửa vừa hét lên vừa thở dốc.
Tiểu thư An An vừa nhìn thấy cô mà trở nên giận dữ khuôn mặc đã chẳng giữ được tươi cười như lúc đầu.
Đức Lâm bố của An An, cũng căng mặt ra, đến giờ này rồi mà vẫn còn kẻ phá đám, liếc mắt ra hiệu cho đám bảo vệ ngăn Hạ Lan lại.
Nhưng chẳng biết thế nào lại chẳng có ai xông lên.
Thế là Hạ Lan cứ thế mạnh bạo bước lên ngay chính thảm đỏ kia.
Minh Nhật rút cuộc cũng chờ được cô đến mà vui mừng nhếch miệng mừng rỡ.
Nhưng gì Hạnh mẹ Minh Nhật thì hoảng hốt thấy lạ sao không ai ngăn cô ta đi chứ, liền tìm cách đuổi người:
-Hạ Lan cô bị điên đấy à, sao có thể mặt dày đến đây như thể hả, cô định tiếp tục hại đời con trai tôi sao hả, cô cút về cho tôi.
Vừa nói xong vừa đi tới định bắt đuổi Hạ Lan ra ngoài, không ngờ cô bạn của cô, Thảo Nhi vác bụng bầu đã 5 tháng nhanh chân chặn lại, giả đau rồi giữ lấy tay bà
- Này cô bỏ tay ra
- Cháu đau quá....cô giúp cháu đi...giúp cháu với..
Ông chồng cũng rất hiểu chuyện mà phối hợp:
- Trời em sao thế, cô ơi xem vợ cháu sao thế.
Mọi người quanh đó cũng rối lên khiến gì Hạnh không biết phải làm gì.
Cô bạn Thảo Nhi quay mặt cười thầm, liền nháy mắt ra hiệu cổ vũ cho Hạ Lan.
Cô như được tiếp thêm sức mạnh, dõng dạc nói:
- Minh Nhật, từ trước đến bây giờ em luôn thích anh, nhưng có lẽ đã luôn ích kỷ tự quyết định mọi thứ rồi cứ tự cho là tốt cho cả hai, nhưng bây giờ em hiểu rồi và em muốn bàn rõ với anh về chuyện hai chúng ta, bây giờ có thể bắt đầu tiếp những thứ mà chúng ta chưa thể làm cùng nhau không, có thể không sợ hãi dù có bị gièm pha uy hiếp không, có thể cùng nhau gánh vác tương lai của cả hai dù có thất bại hay bị kèm kẹp trong cái lồng khắc nghiệt.
Anh có đồng ý cùng khóc...!cùng cười...!và cả bây giờ....!cùng chạy với em không.
Cô vừa nói vừa đưa ánh mắt kiên định nhìn Minh Nhật, rồi dang đôi tay ra chờ đợi câu trả lời
Hắn cúi đầu nhếch miệng mãng nguyện, chờ được ngày mà chính cô muốn ràng buộc lấy hắn.
Ông Đức Lâm bố An An, cảm thấy bảo vệ chẳng ai nghe lời mình, cũng một hai hiểu rõ sự tình, cầm cây gậy gõ mạnh xuống sàn, cắt ngang câu chuyện:
- Minh Nhật cậu bày trò như thế này là ý gì, tôi đã đỗ bao nhiều tiền bạc công sức cho cậu, vậy mà giờ muốn lấy oán báo ân sao hả...??
Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn cô gái ngốc Hạ Lan vẫn còn run bần bật đứng đó, chẳng còn muốn để tâm đến ai khác nữa
- An An xin lỗi cô, có lẽ ngay tư đầu hai ta đều lợi dụng nhau thôi, Bố cô có lẽ sai lầm nhất khi chọn một kẻ điên như tôi.
- Hạ Lan cô ta điên rồi, Anh...!Anh..
Anh Minh Nhật, đừng như thế em thật lòng cần anh.
An An cố gắng níu kéo lấy cánh ta của hắn, nước mắt cũng lăn nhoè lớp trang điểm mĩ miều kia.
- Đúng là bố em lợi dụng anh để cứu vớt cái công ty mà cả trăm người muốn xâu xé này, nhưng anh không thể nể tình ...à không thì..
Tình cảm...!Không..
Không lẽ...anh đành lòng vứt hết công sức mà anh bỏ ra sao, không phải anh muốn trả thù những người đã bỏ rơi gia đình anh sao chỉ có em có thể giúp anh thôi.
Cô ta..cô ta chỉ biết phá hoại mà thôi.
- Chúng ta ngay từ đầu không hợp nhau cô biết rõ mà đúng không.
Hắn hất cánh tay của An An rồi bước nhanh đến chỗ của Hạ Lan, đưa mắt hạnh phúc nắm chặt lấy tay cô:
- Chúng ta chạy thôi, nhanh không sẽ bị trói thật đấy.
Cô cũng hạnh phúc nắm tay Minh Nhật, vừa chạy vừa hưởng thụ cái cảm giác đã cướp rễ thành công.
Nhưng cánh cổng cũng kịp lúc có đoàn người chạy đến, Giám đốc Đức Lâm thấy có chuyện đã gọi cho đàn em khác của mình chạy đến ngăn.
Minh Nhật nhìn cô trìu mến trấn an cô:
- Đừng sợ nắm chặt tay anh và chạy thật nhanh nhé.
Dù giờ đây trái tim cô đang run rẩy đến khó thở được nhưng chỉ cần một câu nói ấy khiến cô như thêm sức mạnh:
- Em đến để cướp anh đi mà, nên sẽ không buông tay đâu nhé.
Hai người như hiểu ý, đưa mắt nhìn nhau cười thôi cũng tràng ngập màu tình ái.
Đoàn người xông đến, nhưng người bảo vệ mà Minh Nhật đã cẩn trọng đánh tráo lúc nãy đã xông đến chặn giúp hai người thoát thân.
Những người bạn biết chuyện hai người hò hét cổ vũ.
- Đẹp đôi lắm bạn ơi
- Hạ Lan giỏi lắm, biết cướp người yêu luôn rồi.
- Phải yêu nhau lâu vào để không tiếc như hôm nay nhá.
Những cánh hoa bị đánh đá bay tung téo khắp nơi, cũng giống như là đang chúc phúc cho hai người.
Chỉ những người muốn níu kéo họ như là thang khóc
- Nhanh lên giữ chân thằng khốn đấy cho tau.
- Bố...bố..
bắt anh ấy lại đi.
- Con ơi sao mày ngu quá vậy, dại gái đến ngu người thế cơ chứ, trời ơi...!mất hết rồi mất hết rồi.
.............
" bắt lại...nhanh lên...!đằng kia đằng kia"
Hai người cũng chạy thoát ra khỏi cổng, Minh Nhật vừa chạy vừa cười thoả mãn mà hỏi:
- Nè (tiếng ồn ào) đến cướp anh như thế này rồi thì định mang anh đi trốn đâu đây hả, người ta đuổi đến nơi rồi đó...
Hạ Lan đưa tay trỏ lên chắn trước môi rồi cười ngây ngốc nói:
- Xuỵt xuỵt..
Bí mật...!Hì hì...!lên xe đi, chạy thoát khỏi đây, chính thức cướp được Anh em mới nói được chứ....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...