Nàng Tựa Mật Đào FULL


Edit: Hà Thu 
Mắt thấy ánh mắt Tiêu Minh Triệt tối sầm lại, giống như muốn nói cái gì đó, Lý Phượng Minh vội vàng thu lại bàn tay bị hắn nắm lấy, gõ vào đống hồ sơ trước mặt.
“Được rồi, nói chuyện chính đi.”
Lý Phượng Minh mỉm cười, ra vẻ bình tĩnh rũ mắt xem qua hồ sơ trước mặt, nhưng thực ra là đang né tránh ánh mắt trực tiếp của Tiêu Minh Triệt.
Nàng có thể mơ hồ đoán được Tiêu Minh Triệt thật sự muốn nói đến chuyện gì, nhưng hiện tại nàng không có đủ tự tin để tiếp nhận chuyện này.
Vào đêm tân hôn một năm trước, sở dĩ nàng dám nói đến chuyện liên minh lợi ích với Tiêu Minh Triệt, thậm chí còn không chút cố kỵ thẳng thắn nói ra dự định “tương lai khi có cơ hội sẽ rời khỏi nước Tề”, là bởi vì khi đó nàng tin tưởng mình có đầy đủ giá trị đối với Tiêu Minh Triệt.
Bây giờ Tiêu Minh Triệt đã không còn cần nàng giúp nhiều như vậy, nàng đành phải tránh đi sâu thảo luận vào một số chủ đề nhất định.
Công chúa hòa thân muốn chạy trốn, đây không phải là chuyện nhỏ, nàng cũng không dám lỗ m ãng lớn gan mà nói trắng ra.
Nhỡ đâu sau khi nói xong Tiêu Minh Triệt đột nhiên trở mặt thì sao?
Nàng là Lý Phượng Minh, không phải Đào Kim Nương tu thành hình người nhưng không biết lòng người.
Bị một chút tình cảm đả động liền hoàn toàn mở rộng trái tim, không chút do dự đem cảm xúc, thậm chí là cả mạng sống đặt vào lòng bàn tay người khác.

Loại ngây thơ hồn nhiên đến liều mạng này, nàng đã đánh mất từ khi còn rất nhỏ.
Đối với nàng mà nói, bất kể mối quan hệ giữa hai bên là như thế nào, sự tự tin để có một cuộc trò chuyện thẳng thắn cởi mở, thường bắt nguồn từ thế lực ngang hàng, thậm chí nắm nhiều lợi thế trong tay hơn đối phương.
Nếu nàng ỷ vào điểm hảo cảm mơ hồ trong đáy mắt Tiêu Minh Triệt rồi tùy tiện mở miệng, vậy thành bại của cuộc đàm phán hoàn toàn nằm trong một ý nghĩ của đối phương, nàng căn bản không có quyền mặc cả.
Nàng cần phải đợi một cơ hội khác.
Đợi đến khi nàng có đủ khả năng để nhập đội với Tiêu Minh Triệt, khi đó nàng mới có thể tự tin đúng tình hợp lý đàm phán với hắn.
Nàng có linh cảm, cơ hội này hẳn là nhiệm vụ Tề đế đột nhiên giao cho Tiêu Minh Triệt. 
*****
“Phụ hoàng ngài rốt cuộc muốn ngài làm như thế nào, có manh mối không?” Lý Phượng Minh lật xem hồ sơ trước mặt, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Tiêu Minh Triệt từ đầu đến cuối vẫn liếc nhìn gò má của nàng, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Như lời nàng nói, ông ấy cũng không phải thật sự muốn ta điều tra ra kẻ đứng sau vụ ám sát Thái tử.

Ta chỉ nghĩ được đến thế thôi.”
Nếu chuyện Thái tử bị ám sát không phải khổ nhục kế, vậy người đứng đằng sau sai khiến màn này hiển nhiên là Hằng vương hoặc vây cánh của hắn.
Giống như lúc trước Lý Phượng Minh nói, nếu Tề đế thật sự muốn điều tra chuyện này, thì giao vụ án cho Kinh Triệu phủ, nội vệ, hoặc Đại Lý tự, bất cứ bên nào cũng đều hợp lý hơn là giao cho Tiêu Minh Triệt.
Lý Phượng Minh gật đầu, như có điều suy nghĩ lật qua một trang hồ sơ, lại hỏi: “Vậy vụ án gian lận của Hạ vọng thủ sĩ thì sao? Sau khi Thái tử bị ám sát, Đông cung có từng tạm dừng truy xét vụ án này không?”
“Chưa từng tạm dừng, đến nay vẫn đang điều tra.”
Tháng mười một, Đông cung nhận được tin báo, biết được có một vị sư gia ở Hằng vương phủ từng xuất hiện trong buổi xướng hội ký gửi ở Đàn Đà tự vào ngày mùng năm tháng năm.
Đang định bắt tới thẩm vấn, thì vị sư gia kia cùng một nhà cả già lẫn trẻ lại đồng loạt “treo cổ tự sát”, không để lại một người sống.
Vị sư gia này cùng người nhà bị diệt khẩu toàn bộ, manh mối duy nhất có thể trực tiếp chỉ vào Hằng vương phủ cũng bị chặt đứt.
Nhưng liên quan đến vụ án gian lận của Hạ vọng thủ sĩ, trong tay Tiêu Minh Triệt còn có manh mối khác.
Hắn biết mình không thể nhúng tay quá sâu, nên sai Chiến Khai Dương tìm cách dùng chút thủ đoạn, để cho người ở Đông cung liên tục “phát hiện” ra chứng cứ mới.
Thái tử định dùng vụ án này để khiến Hằng vương hoàn toàn không thể xoay người, nên đương nhiên sẽ không buông tha.

Nếu có manh mối mới, đương nhiên hắn sẽ lần theo để truy sát đến cùng.
Hằng vương có lẽ cũng phát hiện Thái tử lần này sẽ không dễ dàng thu tay lại, nên mới dẫn đến tình trạng chó cùng rứt giậu, làm ra vụ ám sát mấy ngày trước.
“Nếu Đông cung muốn cắn chết vụ án gian lận của Hạ vọng thủ sĩ này, vậy chắc chắn phụ hoàng ngài cũng không phải muốn ngài mang theo Kim Ngô Vệ điều tra cái này.” Lý Phượng Minh nhìn chằm chằm vào thông tin hạn chế trong hồ sơ, nhíu mày suy nghĩ.
“Rốt cuộc ông ấy muốn ngài tra cái gì?”

*****
Ai cũng biết thánh tâm khó dò, Tề đế đột nhiên giao Kim Ngô Vệ cho Tiêu Minh Triệt điều động tạm thời, mục đích thực sự đến tột cùng là cái gì, cho dù trong lòng Lý Phượng Minh có chút suy đoán, nhưng cũng không dám tùy tiện nói ra.
Triều đình đánh bạc, có khi cũng chẳng khác bao nhiêu so với bài binh bố trận.

Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, việc duy trì nguyên tắc “tình báo đi trước” sẽ không bao giờ sai.
Mấy ngày liên tiếp, trong phòng nghị sự của Hoài vương phủ luôn có một đám người ngồi vây quanh, đối mặt với đống hồ sơ, ghi chép, giấy tin tức chất thành núi nhỏ, từng câu từng chữ tìm kiếm đầu mối.
Nhưng nguồn gốc phát ra của những hồ sơ, ghi chép và tin tức này quá mức phức tạp.
Có cái là của Hoài vương phủ thu thập và tích lũy trong nhiều năm qua, cũng có những tin tức gần đây Tiêu Minh Triệt liên tục nhận được từ gia đình Liêm Trinh, Phúc quận vương phủ, Bình Thành công chúa phủ và các nơi khác đến.
Muốn sàng lọc những tin tức này sau đó phân loại, lần theo dấu vết để lại tìm ra manh mối, để phán đoán chính xác tâm tư Tề đế, việc này nói thì rất đơn giản, giống như chỉ cần có thêm mấy người biết chữ cùng nhau làm là được.
Nhưng trên thực tế, ai cũng có chuyên môn riêng của mình, mà loại công việc lặt vặt này giống như một bài kiểm tra nhãn lực, tâm trí cùng với kinh nghiệm và sự mẫn cảm trong chính vụ triều đình.
Tất cả chế độ xây dựng mới của Hoài vương phủ mới hoàn thiện hình thức ban đầu, mặc dù có nguồn tin tình báo, nhưng không có nhân tài chuyên môn để xác định, phân tích tin tức.
Giống như Chiến Khai Dương, mặc dù đã đi theo Tiêu Minh Triệt mấy năm, nhưng trước kia ngay cả bản thân Tiêu Minh Triệt cũng rất ít có cơ hội đối mặt với thánh ý, Chiến Khai Dương lại càng khó có cơ hội tốt để rèn luyện.
Mà Sầm Gia Thụ và các gia thần phụ tá mới vào vương phủ, mặc dù có học thức uyên bác, tuổi trẻ nhạy bén, nhưng phần lớn những gì họ học được trong quá khứ đều đến từ sách vở, đến cùng vẫn chưa luyện được hỏa nhãn kim tinh.
Thấy đám người này loanh quanh mấy ngày cũng không có tiến triển gì quá lớn, mà Tiêu Minh Triệt lại bận rộn tứ phía, một cây chẳng chống vững nổi cột nhà.

Lý Phượng Minh trải qua một phen suy nghĩ kỹ càng, quyết định đem lá bài tẩy cuối cùng của mình cho hắn xem.
Nếu có thể giúp Tiêu Minh Triệt giải quyết xong chuyện này, nàng mới có đủ tự tin cùng hắn đàm phán chuyện chạy trốn.
“Phụ hoàng ngài sẽ không đợi ngài quá lâu, trước mắt ngài cần mau chóng quyết định, hành động một chút.

Nhưng theo như ta thấy với tình cảnh hiện nay, chờ đến khi đám người Chiến Khai Dương phân loại rõ ràng mạch lạc những tin tức kia xong, chỉ sợ ngài phải đợi đến tận năm sau nữa.” Lý Phượng Minh hít sâu một hơi, bất chấp tất cả.
“Đưa đống đồ đó giao cho ta, ba ngày sau, ta sẽ đưa ra câu trả lời cho ngài.

Đương nhiên, nếu ngài cảm thấy…”
Tiêu Minh Triệt cắt ngang lời nàng: “Chỉ một mình nàng?” 
“Đương nhiên không phải, ta cũng đâu có ba đầu sáu tay.

Ta sẽ mang theo Thuần Vu cùng Tân Hồi, còn có các chưởng quầy lớn nhỏ của Trạc Hương Hành nữa.” Lý Phượng Minh đã quyết định vén lá bài tẩy này lên, cũng không giấu diếm.
“Được.”
*****
Ngày hôm sau, Tiêu Minh Triệt không ra khỏi phủ.
Hắn ngồi bên cửa sổ thư phòng Bắc viện, trầm mặc nhưng chuyên chú nhìn chằm chằm vào năm người ngồi vây quanh bàn.
Lý Phượng Minh, vương phi của hắn, thân phận lúc trước có thể là cựu Thái tử Ngụy quốc Lý Nghênh.
Thuần Vu Đại, thị nữ gả theo của Lý Phượng Minh, thân phận trước kia có thể là Túc Uyển – Chủ tư Huy Chính viện của Thái tử Nguỵ quốc trước đây. 
Tân Hồi, võ hầu gả theo của Lý Phượng Minh, không rõ thân phận lúc trước.
Ngọc Phương, Đại chưởng quỹ của Trạc Hương Hành, thân phận trước kia, không biết.
Đồ Vu, tiểu chưởng quỹ của Trạc Hương Hành, thân phận trước kia, không biết.
Đến giờ khắc này, Tiêu Minh Triệt mới muộn màng phát hiện ra, hắn chưa từng thực sự hiểu rõ quá khứ của Lý Phượng Minh.
Không biết, cho nên mới không biết nên làm cái gì mới có thể giữ nàng lại.

Lý Phượng Minh quay đầu liếc hắn một cái: “Liên quan tới thân phận của bọn họ, hoặc là ngài có nghi vấn gì đối với ta, thì chờ ngài thuận lợi hoàn thành việc này xong, chúng ta sẽ nói chuyện từ đầu cho rõ ràng.”
“Được.” Tiêu Minh Triệt ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, ánh mắt không rời khỏi nàng.
Lý Phượng Minh không để ý tới hắn nữa, nhìn một vòng bốn người có mặt còn lại: “Đồ Vu, đừng nhìn ta như vậy.

Cứ mỗi khi ngươi giả vờ ngoan ngoãn là ta lại không nhịn được muốn cho ngươi nghỉ ngơi.”
“Điện hạ vẫn như vậy, từ nhỏ đến lớn đều mềm lòng.” Đồ Vu cười ha ha, bị Ngọc Phương gõ trán một cái.
“Bộ dạng đẹp thì ta mới mềm lòng.” Lý Phượng Minh thuận miệng đáp một câu, lại nhìn về phía mọi người: “Mấy năm rồi không làm việc gì nghiêm túc, tay vẫn còn hoạt động tốt chứ?”
“Điện hạ xem thường ai?” Thuần Vu Đại cười chia đống hồ sơ, giấy chép cùng tin tức ra thành năm phần: “Bắt đầu đi.”
Tân Hồi, Ngọc Phương, Đồ Vu mỉm cười nhìn nhau, lập tức cúi đầu tập trung.
Lúc này Tiêu Minh Triệt có thể còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, năm người này xuất hiện trước một đống tin tức cùng một lúc là một đội hình đáng kinh ngạc như thế nào.
Có lẽ ngay cả người Ngụy quốc bình thường cũng sẽ không hiểu.
Bởi vì thân phận và tên tuổi của năm người bọn họ trước kia được người Ngụy biết rõ đều không phải như bây giờ.
Đầu tiên chính là cựu Thái tử Ngụy quốc Lý Nghênh, tiếp theo là Túc Uyển – Chủ tư của Huy chính viện lúc trước, người thứ ba là Hộ vệ đại thống lĩnh của Huy chính viện trước đây – Hình Miểu, tiếp nữa là Phương Nhữ Ngọc – Tổng đô úy viện trinh sát của Huy chính viện lúc trước, cuối cùng là Thân Đồ Vô – Phó đô úy viện trinh sát. 
Đây gần như là đội ngũ nòng cốt nhất của cựu Thái tử Ngụy quốc khi chuẩn bị xây dựng chế độ cho Huy chính viện.
Bọn họ từ nhỏ đã được dạy dỗ, trải qua huấn luyện trong thời gian dài, từng hào hứng tràn đầy hoài bão muốn cùng nhau cống hiến lập nghiệp, nhưng đáng tiếc tạo hóa lại trêu ngươi.
Cũng may tất cả những gì đã được học qua đều không uổng phí, năm người bọn họ hiện giờ đang sống như những người rất bình thường, nhưng vẫn có tư thái riêng của mình.
***
Chiều mùng bảy tháng mười hai, Lý Phượng Minh quấn áo khoác, cùng Tiêu Minh Triệt ngồi sau bàn đọc sách trong thư phòng Bắc viện.
Nàng chỉ vào trọng điểm mình viết ra, nghiêm túc nói với Tiêu Minh Triệt bên cạnh: “Ngài nhìn xem, Kim Ngô Vệ của Tề quốc này tương tự như cấm quân của Đại Ngụy ta, nhưng quyền lực thực tế còn lớn hơn so với cấm quân Đại Ngụy.”
Đại Nguỵ có năm vạn cấm quân, chỉ chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh nội thành kinh thành.
Mà Kim Ngô Vệ của Tề quốc có khoảng chừng tám vạn người, năm vạn bảo vệ cung điện trong hoàng cung, ba vạn còn lại thì phối hợp với thị vệ hoàng thành tuần tra toàn bộ Ung kinh.
Trưởng quan tối cao của Kim Ngô Vệ là Chấp Kim Ngô chỉ nghe hiệu lệnh của Hoàng đế, không chịu sự quản lý của bất kỳ quan viên hoặc cơ quan nào, ngay cả lời nói của Thái tử cũng vô dụng.
“Nói cách khác, Kim Ngô Vệ này là một thanh trường kiếm hộ thân mà Hoàng đế nắm trong tay.”
Lý Phượng Minh thử đem mình đặt ở vị trí Tề đế suy nghĩ một chút, giữa hai đầu lông mày nhíu thành một ngọn núi nhỏ.
Tiêu Minh Triệt tiếp lời nàng, ngón tay thon dài đặt ở giữa hàng lông mày của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa: “Đừng nhíu mày.”
Lý Phượng Minh theo bản năng ngửa người ra sau muốn trốn, nhưng nhìn thấy tay hắn cứng đờ giữa không trung, liền ngượng ngùng dừng lại.
“Ta đang muốn nói, ngài ở trước mặt ông ấy bị đối xử lạnh nhạt khắt khe nhiều năm, bây giờ tự dưng ông ấy lại đem Kim Ngô Vệ giao cho ngài tạm thời điều động, chẳng khác nào đánh cược tính mạng của bản thân.

Điều này là không hợp lý.”
Tiêu Minh Triệt thu tay về, mí mắt rũ xuống: “Ừm.”
Tiêu Minh Triệt bây giờ không thể so sánh với trước đây.
Đầu tiên là trong vòng mấy năm gần đây, nhiều lần ở chiến trường vào sinh ra tử, thành lập uy tín trong quân đội; Nửa năm trước lại dựa vào công lao của đại thắng Loa Sơn mà đảm nhiệm vị trí Đô tư biên quân đầu tiên, mở ra tiền đề tuyển dụng nữ binh, sức ảnh hưởng trong dân chúng cũng không thể khinh thường.
Tề đế lúc trước không hề coi trong hắn, càng không nói đến tín nhiệm.

Bây giờ đột nhiên đem lá bài hộ thân là Kim Ngô Vệ giao cho hắn, cũng không chút lo lắng về khả năng lòng hắn mang oán hận, giết ngược trở lại.
“…Trừ phi.” Lý Phượng Minh lại cắn môi, tròng mắt xoay chuyển không ngừng: “Ở trong lòng ông ấy, Kim Ngô Vệ bây giờ so với ngài càng khó khống chế hơn.”
Tiêu Minh Triệt không ngốc, chỉ là vừa trở về kinh liền tiếp quản Kim Ngô Vệ, mà Tề đế lại không nói bất cứ cái gì.


Hắn đang ở trong tình thế rối rắm, hơn nữa cũng chưa bao giờ tự tiện phỏng đoán thánh tâm, cho nên rất khó để giải quyết bí ẩn ngay lập tức. 
Đến khi Lý Phượng Minh đẩy sương mù ra cho hắn, hắn hơi trầm ngâm, ngẫm nghĩ một hồi liền hiểu ra. 
Thái tử bị ám sát trên đường đi tới Thần Nông đàn chủ trì tế tự, an ninh dọc đường của chuyến đi này nên do Kim Ngô Vệ phụ trách.
Một đội thích khách mười hai người giữa ban ngày ban mặt, hoàn mỹ tránh được bố cục phòng bị của Kim Ngô Vệ, khiến Thái tử bị thương nhẹ ——
“Cho dù là ám sát hay khổ nhục kế của Thái tử, hay là do Hằng vương gây ra, đều có nghĩa là Kim Ngô Vệ bị nghi ngờ phản bội phụ hoàng.”
Như thế, Thái tử cùng Hằng vương đối với Tề đế mà nói, đều tạm thời không thể tin được.
Lý Phượng Minh nặng nề gật đầu: “Đúng.

Từ điểm này có thể suy ra, phụ hoàng ngài là đang muốn mượn tay ngài, âm thầm lặng lẽ xác định xem Kim Ngô Vệ có còn tuyệt đối trung thành đối với ông ấy hay không.”
Nếu lòng trung thành của Kim Ngô Vệ đã bị lung lay, Tề đế cũng cần biết, Kim Ngô Vệ đến tột cùng là hướng về phía Thái tử, hay là Hằng vương.
***
Mấy năm nay, cho dù Thái tử với Hằng vương có tranh đấu như thế nào, chỉ cần không gây ra họa lớn, Tề đế đều nhắm một mắt mở một mắt.
Bởi vì loại tranh đấu này ở góc độ của ông ấy mà nói, có lợi nhiều hơn hại.
Nếu Hằng vương hoàn toàn lật đổ Thái tử, điều đó chứng tỏ hắn mới là người thật sự có năng lực kế thừa ngai vàng.

Còn nếu Thái tử thành công giữ vững trữ vị, thậm chí thông qua tranh đấu chính trị xử lý được Hằng vương, thì chứng tỏ Thái tử đúng thật là người mạnh nhất không thể nghi ngờ trong các hoàng tự.
Hằng vương cùng Thái tử đấu đá lẫn nhau, chân tướng này rất tàn nhẫn, nhưng lại là tình huống bình thường mà người thừa kế các quốc gia đều có thể gặp phải.
Phụ trách quốc ấn khác với phụ trách gia ấn, người ở địa vị tối cao không những phải chính trực, mà còn phải có bản lĩnh đối phó với sóng ngầm.

Nhất định phải có lòng nhân ái, nhưng cũng cần thủ đoạn lôi đình.
Cho nên, cho dù là một viên ngọc thô hiếm thấy, cũng phải trải qua đao gọt rìu đục, mài dũa cắt thành nhiều mảnh, mới có thể trở thành bảo vật trang nghiêm được mọi người tôn thờ.
Nhưng Kim Ngô Vệ là kiếm hộ thân của thiên tử, là vảy ngược mà bọn họ không thể đụng vào.
Quyền lực này tuyệt đối không nằm trong phạm vi thử thách tranh đoạt của các hoàng tử, trừ phi Tề đế chủ động giao quyền quản lý Kim Ngô Vệ cho Tiêu Minh Triệt như bây giờ, nếu không ai động vào đều sẽ chết.
Theo suy đoán của Lý Phượng Minh, kể cả có tra ra được ai là kẻ bí mật liên lạc Kim Ngô Vệ đi chăng nữa, thì đây vẫn chưa phải là kết quả mà Tề Đế muốn.
“Nếu ông ấy chỉ đơn thuần muốn sàng lọc lòng trung thành của Kim Ngô Vệ, muốn biết Kim Ngô Vệ đến tột cùng là cấu kết với Thái tử hay Hằng vương, thì nên trực tiếp điều hai mươi vạn đại quân đến Vệ thành.

Làm như vậy là gọn gàng lưu loát nhất, không đánh mà thắng liền có thể khiến tám vạn Kim Ngô Vệ giao nộp vũ khí, sau đó giao cho nội vệ sàng lọc lần lượt từng người là được.”
Nhưng Tề Đế lại lựa chọn tiết lộ ra bên ngoài, nói đem Kim Ngô Vệ giao cho Tiêu Minh Triệt là vì điều tra vụ án Thái tử bị ám sát.
Sau khi được Lý Phượng Minh rút tơ bóc kén, suy nghĩ của Tiêu Minh Triệt càng trở nên rõ ràng: “Ông ấy dùng cái này để khiến các bên rối rắm, tranh thủ thời gian cho ta dàn xếp.

Để “câu” ra hết tất cả các bên liên quan đến vụ việc, người và tang vật đều lấy được, mà không để lại bất kì tai họa ngầm nào.”
“Đúng vậy.

Lời này ông ấy không thể trực tiếp nói cho ngài, nhất định phải do chính ngài tự mình ngộ ra, sau đó lại tự chủ hành động.”
Từ mấy chuyện trước đó có thể thấy được, mỗi khi Tề đế đưa ra quyết định đều quen để lại đường lui cho mình. 
Nếu cuối cùng điều tra được Kim Ngô Vệ vẫn chưa liên kết với bên nào, Thái tử bị ám sát chỉ là sơ suất chức trách bình thường, thì Tề đế chỉ cần đẩy sang cho Tiêu Minh Triệt nói hắn đa nghi quá mức, nên tự mình chủ trương.

Cuối cùng để hắn giải thích vài câu là có thể bình ổn được sóng gió.
Dù sao thiên hạ cũng không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. 
Nếu Kim Ngô Vệ thật sự không có vấn đề, mà lại do chính miệng Tề đế hạ lệnh thăm dò, tiếng gió vừa lọt qua sẽ làm lạnh lòng tám vạn tướng sĩ, xử lý không tốt có khi còn biến khéo thành vụng, thật sự đẩy thanh hộ thân kiếm này ra xa.
Lý Phượng Minh trăm mối cảm xúc đan xen nhìn qua Tiêu Minh Triệt: “Nếu chuyện này xảy ra sai sót, chắc chắn phụ hoàng ngài sẽ không bảo vệ ngài.”
Chỉ cần Tề đế có một tia mềm lòng đối với Tiêu Minh Triệt, cũng sẽ không đem việc này giao cho hắn.
Từ khi liên hôn với tới nay, Tiêu Minh Triệt phất lên quá nhanh.

Mới có một năm ngắn ngủi, mà từ một quận vương nghèo túng chưa bao giờ được người khác coi trọng bỗng chốc trở thành thân vương danh vọng nước lên thuyền cao.
Trước đó khi hắn mới mới xuất hiện cánh chim, Thái tử cùng Hằng vương đều không quá coi trọng để hắn ở trong mắt, luôn cảm thấy bất cứ lúc nào cũng thừa sức đá hắn ra khỏi triều đình, cho nên không nhắm vào hắn.
Hiện giờ tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn hắn tiến thêm một bước phát triển an toàn nữa.
Nếu ván bài Kim Ngô Vệ này thành công, Tiêu Minh Triệt sẽ trở thành phụ tá đắc lực mà Tề đế không thể không coi trọng, từ nay về sau ở trong triều cũng không ai có thể lay động.
Nếu bại, Thái tử và Hằng vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội giẫm chết hắn.

Chấp Kim Ngô Chung Lộ cùng tám vạn Kim Ngô Vệ không dám phóng hỏa về phía Tề đế, mũi nhọn này đương nhiên cũng sẽ chỉ về phía hắn.
Lúc đó sẽ là bức tường đổ và mọi người đẩy.
Chỉ có hai thái cực này, không có khả năng thứ ba.
Cha ruột thân sinh lại một lần nữa đẩy hắn vào con đường nguy hiểm chật hẹp, dùng tính mạng của bản thân hắn làm tiền đặt cược, chỉ vì bảo đảm điều kiện tiên quyết không chút sơ hở, mượn tay hắn lặng lẽ xác minh ngờ vực vô căn cứ trong lòng.
Lý Phượng Minh nghĩ đến mình mấy năm trước, không khỏi sinh ra cảm giác chua xót đồng cảm.
Nàng nhìn vào đáy mắt Tiêu Minh Triệt, nhưng không nhìn ra giờ phút này tâm tình của hắn là như thế nào.
“Thành công thì dưới một người, thất bại thì thịt nát xương tan.

À, ông ấy là đang muốn độ kiếp cho ta sao?” Tiêu Minh Triệt khẽ mỉm cười tự giễu.
Trong mắt hắn không có mất mát cùng thống khổ sau khi biết được chân tướng, cũng không có sự thấp thỏm cùng sợ hãi khi sắp dấn thân vào một con đường khó lường.
Không sợ hãi không kinh ngạc, không buồn không vui, chỉ có cô độc và bình tĩnh.
***
Lúc mặt trăng treo trên cành liễu, hai người mới bước ra khỏi thư phòng, sóng vai chậm rãi đi cạnh nhau không mục đích.
Đèn lồ ng trong hành lang đều đã được thắp sáng, đèn đỏ dưới mái hiên và ánh trăng trên mái vòm hòa lẫn vào nhau, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi rất nhiều tâm sự không thể che giấu.
Trầm mặc thật lâu, Tiêu Minh Triệt ghé mắt liếc nhìn về phía Lý Phượng Minh bên cạnh: “Nàng muốn cùng ta đánh trận này sao?”
Lý Phượng Minh không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt: “Ý ngài là sao?”
“Nếu lúc này nàng nói muốn đi, ta sẽ thả.” Hắn mím môi dừng lại, hô hấp rối loạn, giống như đang cố gắng đè nén cái gì đó.
Lý Phượng Minh chậm rãi nháy mắt mấy cái: “Thật sao?”
“Giả.” Tiêu Minh Triệt quay đầu nhìn về phía trong viện, đuôi mắt bị ánh đèn lồ ng nhuộm một chút ửng đỏ, giận dỗi nói mát.
Lý Phượng Minh nhìn chằm chằm sườn mặt của hắn một lát, khẽ cười ra tiếng: “Nếu ta cùng ngài đánh một trận này, cuối cùng ngài thắng, ta được lợi ích gì?” 
Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn lại, khóe môi chậm rãi cong lên thành hình vòng cung, đáy mắt mông lung dần dần sáng lên vài ngôi sao yếu ớt.
Giống như một đứa trẻ yếu đuối không nơi nương tựa, dùng tất cả dũng khí và sự can đảm để mở rộng trái tim, cố gắng nói chuyện với ai đó về một điều kiện gần như không có khả năng trở thành sự thật.
“Chỉ cần ta có, nàng muốn cái gì, ta sẽ cho cái đó.” 
Tay trái Lý Phượng Minh giấu dưới áo choàng, lặng lẽ đè lại trái tim đột nhiên đập thình thịch: Bình tĩnh, đừng xử trí theo cảm tính, Đào Kim Nương chết cũng chính vì thế này.
Gặp chuyện, tốt nhất vẫn nên đặt chữ “lợi” ở phía trước.
Nghe mà xem, điều kiện “Muốn cái gì, cho cái đó” hấp dẫn biết bao nhiêu, suy nghĩ về nó một cách cẩn thận mới là đúng đắn. 
Nàng nhất thời cũng không nghĩ ra chính mình rốt cuộc hy vọng lấy được gì từ chỗ Tiêu Minh Triệt.
Nhưng cơ hội không thể bỏ qua, bây giờ phải lưu lại bằng chứng trước rồi lại nói sau.
“Được rồi, vậy ta sẽ cùng ngài hoàn thành chuyện này.

Nhưng mà nói miệng nói không có bằng chứng, ngài có dám viết chứng từ hay không?”
“Dám.” Tiêu Minh Triệt nắm lấy tay nàng, trong lời nói mang theo vẻ đắc ý không chút che giấu: “Nhưng ta phải hỏi trước một câu, chứng từ là viết cho Lý Phượng Minh điện hạ, hay là, Lý Nghênh điện hạ?”
Bốn chữ cuối cùng giống như đang xoắn vài vòng kẹo mạch nha, cuối câu hơi ngân lên, cách khoảng không làm nóng đỏ lỗ tai Lý Phượng Minh, khiến lồ ng ngực nàng chấn động thình thịch.
Mặc dù sớm biết hắn có thể đoán được thân phận của mình, nhưng hắn đột nhiên cứ như vậy chọc thủng cửa sổ giấy, Lý Phượng Minh vẫn không tự chủ được mà đứng ngây ngốc.
Nàng sững sờ tại chỗ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm có trăng không sao, lại nhìn những vì sao lấp lánh trong mắt Tiêu Minh Triệt…
Vừa rồi vẫn còn là “Nhóc đáng thương tìm đồng minh” yếu ớt bất lực, quay đầu thần thái đã sáng láng rạng ngời, như thể tất cả các vì sao trên trời đều rơi vào mắt hắn. 
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ta nghiêm túc đàng hoàng bảo vệ lợi ích đồng minh, ngài lại cùng ta chơi mỹ nam kế?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui