Nàng Tựa Mật Đào FULL


Edit: Hà Thu
Tuy nói một chữ “Ừ” kia của Tiêu Minh Triệt đem đến cho Lý Phượng Minh chút muộn phiền nho nhỏ, nhưng căn bản nàng đối với đối tượng liên hôn là Tiêu Minh Triệt này không có cảm giác thực lòng thực dạ gì, cho nên ngủ một giấc tỉnh dậy nên làm cái gì thì vẫn cứ làm cái đó.
Từ nhỏ Lý Phượng Minh đã là một người có tính kỷ luật cực cao, cho dù với thân phận hiện giờ, tình cảnh cũng đã thay đổi, nhưng cái tính tự nghiêm khắc đốc thúc bản thân vẫn ăn sâu vào trong xương cốt nàng như cũ.
Hôm sau, nàng cố ý dạy sớm hơn nửa canh giờ, tuân theo lệ thường nhiều năm trước, đến chỗ rừng phong ven hồ đối diện Trường Phong uyển giao đấu luyện kiếm với Tân Hồi.
Võ nghệ của Tân Hồi được thừa hưởng từ lão tướng Nguỵ quốc, không có hình thức chủ nghĩa gì, nhưng chiêu thức chủ yếu là công không thủ, sắc bén mạnh mẽ.

Một thanh kiếm gỗ quý khí tao nhã được nàng sử dụng có thể xuất ra uy lực lớn ngang với búa rìu.
Mới chỉ qua thời gian có hai chén trà, mà Lý Phượng Minh đã bị nàng bổ tới hai tay tê dại, mắt nổ đom đóm.
Lúc đi rửa mặt thay quần áo, Lý Phượng Minh vô cùng ỉu xìu, hai mắt đẫm lệ, toàn bộ quá trình đều phải dựa vào Thuần Vu Đại đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Tân Hồi nhắm mắt đi theo sát bên cạnh, nửa là chột dạ, nửa là áy náy rụt bả vai lại, liên tục nhìn trộm nàng.
“Trên chiến trường đánh võ không có khái niệm chủ tớ, càng không nói gì đến tình cảm bằng hữu, không thể nhường nhịn được, đây chính là quy củ do điện hạ tự mình đặt ra.

Hơn nữa, ta còn chưa dốc hết toàn lực, là do chính ngài không tập trung thôi.” Tân Hồi thấp thỏm nhẹ giọng: “Đừng có chơi xấu mà giở thói khóc lóc nữa.”
Tôn Hồi thực sự không có ra tay quá mức, sở dĩ Lý Phượng Minh bị đánh cho đến hoa rơi nước chảy, hoàn toàn là tự làm tự chịu.
Bởi vì nàng cần phải hiểu rõ hơn về mọi phương diện trong kinh thành Ung, mới có thể xác định được bước tiếp theo nên làm gì.
Nhưng với tập tục của Tề quốc, luật pháp đối với nữ tử vô cùng hạn chế.

Trước mắt Tiêu Minh Triệt không có ở trong kinh thành, nàng ngay cả cơ hội tiếp xúc với người ngoài cũng ít, càng đừng đề cập tới nguồn tin tức đáng tin cậy.
Nàng nghĩ tới hôm nay Thái tử phi cùng Hằng vương phi tới đây, tâm tư khó tránh khỏi dao động nên lúc giao đấu cũng không chuyên chú như ngày thường, không bị đánh cho tơi bời mới là lạ.
Lý Phượng Minh dùng hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn Tân Hồi, khàn khàn nói: “Ngươi xem thường ai vậy? Ta sao có thể khóc được?” Còn chưa nói hết câu, nước mắt tích góp một lúc lâu đã ngưng thành giọt nước, tràn mi rơi xuống.
Cảnh tượng lại một lần nữa trở lên xấu hổ.
Thuần Vu Đại mím môi nhịn cười, động tác quen thuộc lấy ra một chiếc khăn tay giúp nàng lau nước mắt.

Tân Hồi quay đầu nhìn sang một bên, lấy mu bàn tay đặt lên môi mình, mạnh mẽ đè ép lại tiếng cười đã đến bên môi.
“Các ngươi điều biết, Lý Phượng Minh điện hạ không chơi xấu, càng không bao giờ khóc nhè.” Lý Phượng Minh mặt đỏ tới mang tai nói: “Chỉ là, nếu thực sự quá đau, đương nhiên sẽ rơi nước mắt.”
***

Ở trước mặt Thái hoàng thái hậu, Lý Phượng Minh, Thái tử phi cùng Hằng vương phi đều là cháu dâu, mọi người cùng ngang hàng, nên theo đạo lý nàng cũng không cần tới cửa hành cung chờ đón.
Nhưng Lý Phượng Minh vẫn giữ vững tinh thần, được Thuần Vu Đại nâng đỡ, cùng đám người Hoa ma ma kiên nhẫn chờ ở cửa hành cung.
Cuối giờ tỵ*, nhân mã hai bên phủ Thái tử cùng Hằng vương phủ gần như là đến cùng một lúc, cửa hành cung bỗng chốc náo nhiệt hơn rất nhiều.
*từ 09:00 tới 11:00
Phủ Thái tử có Thái tử phi Trương Uyển Nghi, hai vị Trắc phi của Thái tử, cộng thêm bốn Chiêu Huấn.

Bốn vị chính chủ lại mang theo tùy thị phù hợp với vị trí của mình, tổng cộng đã có hơn hai mươi người.
Mà đội ngũ của Hằng vương phi Tưởng Chỉ Đinh thì lại càng thêm hùng hậu.

Chẳng những mang theo hai vị trắc phi của Hằng vương phủ, bốn người Lương đệ, mà còn dẫn theo biểu muội bên nhà mẹ đẻ của nàng tới – con gái của đại học sĩ Văn Trạch, Văn Âm.
Thái tử phi dùng ánh mắt lạnh như băng đảo qua Văn Âm, khi nhìn về phía Hằng vương phi thì lại là biểu hiện ngoài cười nhưng trong không cười.

Hiển nhiên Văn Âm xuất hiện ở đây, khiến nàng rất không thoải mái.
Lý Phượng Minh lập tức hiểu ra, trong này nhất định là có ẩn tình gì đó.
Nàng bất động thanh sắc đánh giá Văn Âm một phen.
Cô nương này khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, diện mạo thanh tú, khí chất thanh tao nhã nhặn, ăn mặc lịch sự vừa vặn.

Trên đầu chải búi tóc hai vòng đuôi én quen thuộc, kiểu tóc mà các thiếu nữ chưa xuất các ở Tề quốc hay chải.
Một tiểu cô nương như vậy, sẽ có ân oán gì với Thái tử phi được chứ? Lý Phượng Minh nghĩ mãi mà không ra, chỉ có thể tạm thời đem nghi vấn này đặt ở trong lòng.
***
Dù Thái tử phi cùng Hằng vương phi đều mang tâm tư âm thầm tranh đấu phân cao thấp, nhưng dù sao vẫn là những nhân vật có thể diện, lời nói cử chỉ vẫn có quy củ.
Hai bên chỉ đang trào phúng lẫn nhau ở chi tiết xếp hàng, âm dương quái khí* đá xoáy nhau mấy câu bằng ngôn từ sắc bén, nhưng tuyệt đối không hề xuất hiện cảnh tượng hoang đường “phồng mồm trợn mắt, chửi bới giận dữ” như trong tưởng tượng của Lý Phượng Minh.
*nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Sau khi một đống người tới tới lui lui lần lượt làm lễ xong, nhóm chính chủ liền tiến lên đi tới cửa lớn hành cung.
Thái tử là trữ quân của một nước, thân phận tôn quý hơn so với các hoàng tự khác.


Vậy đương nhiên là phân lượng của Thái tử phi cũng sẽ nặng hơn các vương phi cùng thế hệ.
Dựa theo quy chế, đương nhiên là một đoàn người Thái tử phi vào cửa lớn trước, đây vốn là chuyện không có gì phải bàn cãi.
Nhưng Hằng vương phi vốn đến đây để so tài, sao có thể dễ dàng chịu để yên như thế?
Đầu tháng trước, khi Thái hoàng thái hậu còn chưa tỉnh táo, nàng từng tới Tích Thúy Sơn thăm một lần, cho nên lần này là lần thứ hai gặp mặt Lý Phượng Minh.
Thế là nàng nhanh chóng bước lên phía trước, tình nồng thắm thiết cầm tay Lý Phượng Minh: “Ngũ đệ muội, từ khi chia tay đến giờ không có chuyện gì xảy ra chứ? Ta thấy muội hình như có gầy hơn đôi chút, có phải là do mới gả tới, còn chưa quen với khí hậu của Đại Tề ta không?”
Hành động này khiến cho nàng lấy tư thái cực kì tự nhiên lướt qua Thái tử phi, trong nháy mắt đã đứng ở phía trước tất cả mọi người.
Khó khăn nhất chính là, đối với việc này Thái tử phi không thể nổi giận được, nếu không sẽ mang tiếng là người nhỏ nhen hẹp hòi, không có nhân tính.
Phát hiện Hằng vương phi muốn dùng tư thái nói chuyện phiếm để kéo lấy mình đi vào cửa trước, Lý Phượng Minh lập tức như liễu rủ trong gió, thân thể khẽ lung lay, lui lại phía sau nửa bước.
Thuần Vu Đại đứng ở phía sau nàng tùy thời hành động, thấy vậy liền cấp tốc tiến lên đỡ lấy.
Ở trong mắt người ngoài, bộ dạng này của Lý Phượng Minh cũng không gượng ép.
Dù sao buổi sáng nàng mới bị Tân Hồi đánh cho hữu khí vô lực, từ lúc xuất hiện ở trước mặt mọi người cũng là bộ dạng lung lay sắp đổ, cố gắng chống đỡ lên dây cót tinh thần.
Lại có áo gấm quấn kín người, châu ngọc vòng quanh, phối hợp với son phấn bột nước trang điểm nhấn nhá, càng nổi bật lên vẻ xinh đẹp yếu đuối.

Giống y như một đóa hoa phú quý kiều diễm mềm mại, rất hợp gió xuân.
“Làm phiền Tam hoàng tẩu đã quan tâm.

Đúng thật là ta có chút không quen khí hậu, nhưng nửa tháng gần đây đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Lý Phượng Minh ăn nói nhỏ nhẹ, dưới chân lại giống như là mọc rễ, ngăn chặn đối phương đứng yên hàn huyên.
“Ngược lại là Tam hoàng tẩu đó, người eo so với tháng trước thì hình như là gầy đi một chút.

Đây là vì sao vậy?”
Trước mắt bao người, Hằng vương phi cũng không thể nài ép lôi kéo nàng, chỉ có thể giữ lấy khuôn mặt tươi cười đáp: “Đầu xuân trong phủ việc vặt nhiều, điện hạ nhà ta lại chỉ tin mỗi mình ta, khiến ta mệt mỏi tới mức ăn không ngon ngủ không yên.”
Trong lúc nói chuyện, Thái tử phi cong môi cười, dáng vẻ xuất chúng muôn phương bước lên bậc thang, thuận tiện cho Lý Phượng Minh một ánh mắt khen ngợi “ngươi rất hiểu chuyện.”
Chờ một nhóm Thái tử phi tiến vào cửa lớn xong, Lý Phượng Minh mới thân thiết kéo tay Hằng vương phi.
Dù sao vừa nãy cũng xem như có chút đắc tội nho nhỏ với Hằng vương phi, Lý Phượng Minh có ý đền bù, liền vừa đi vừa cười nói: “Vừa rồi Tam hoàng tẩu nói gần đây ngủ không ngon, nếu người không chê, ở trong chỗ đồ cưới của ta có một món đồ tên là “Tiếu lan ngưng thần hương”.


Treo ở trong trướng có thể giúp yên giấc, lâu ngày còn có thể giúp da trắng lên.
Ngụy quốc có lịch sử lâu đời hơn Tề quốc, bởi vậy ở một phương diện nào đó mà nói, thì người Nguỵ sống xa hoa hơn người Tề.

Nhất là hoàng tộc Lý thị Nguỵ quốc, càng có rất nhiều bí phương không thể truyền ra ngoài.
Ví dụ như việc chế hương, người Tề chỉ cần bên ngoài đơn giản có chút mùi hương là được rồi.

Nhưng với tay nghề của Lý thị Nguỵ, thì chẳng những hoa văn bên ngoài tinh xảo hơn Tề quốc, mà còn theo đuổi sự nghiệp “một túi hương đa công dụng.”
“Tiếu lan ngưng thần hương” vừa có thể ngủ ngon vừa có thể giúp da trắng trong miệng Lý Phượng Minh, khiến Hằng vương phi nghe được có chút động tâm.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng không chịu phối hợp với mình, tựa hồ có ý nghiêng về phía Thái tử phi, nên Hằng vương phi càng không muốn cho nàng sắc mặt tốt.
Vì thế nàng ta cười nói: “Đã là bảo vật quý giá bên trong của hồi môn của ngươi mang tới, nếu như cho không ta, vậy thì không hay lắm nhỉ? Không bằng ngươi ra cái giá, coi như ta mua lại của ngươi đi.

Dù sao bây giờ Ngũ đệ cũng không có ở kinh thành, ngươi cũng không thể tùy tiện động vào khố phủ, trong tay tích góp lấy món tiền nhỏ, tương lai có lẽ có thể phát huy tác dụng.”
Các quý phụ trong kinh thành Ung đều cực coi trọng mặt mũi, phô trương.
Nếu có ai lấy đồ vật bên trong đồ cưới ra đổi thành tiền với người khác, thì hoặc là trong phủ nhà mình nghèo đói, không thì chính là bị phu quân chán ghét mà vứt bỏ, vắng vẻ đến mức không cho đầy đủ chi tiêu.
Nếu không tuyệt đối sẽ không như thế.
Dù Tiêu Minh Triệt không được Tề đế coi trọng, nhưng tốt xấu gì cũng là thân vương, cũng không đến mức làm cho người ta hiểu lầm trong nhà đói kém.
Hằng vương phi nói như vậy, chỉ là cố ý làm nhục Lý Phượng Minh.
Là âm thầm nhắc tới chuyện Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt đêm tân hôn còn chưa viên phòng, cũng là chế nhạo nàng tương lai hơn phân nửa là sẽ không được phu quân sủng ái, không cẩn thận sẽ phải bán đồ cưới mà sống qua ngày.
Nếu đổi lại là bất kì một vị phu nhân Tề quốc nào, nghe được lời này của Hằng vương phi, vì mặt mũi cũng nhất định phải cắn răng đưa cho nàng, sau lưng lại tức giận đến mặt đỏ tai nóng.

Hai đầu đều phải chịu thiệt thòi.
Cho nên trong mắt Hằng vương phi, cái này gọi là nhục nhã.
Nhưng mà với Lý Phượng Minh… Nàng rõ ràng chỉ nhìn thấy trước mắt có một con đường phát tài đang tỏa sáng rực rỡ!
Nàng không chút do dự nói: “Nếu Tam hoàng tẩu đã có ý tốt, mà đệ muội không biết cảm kích, vậy không phải là đánh vào mặt mũi của hoàng tẩu sao? Tiền này không muốn cũng phải nhận.”
Dưới ánh mắt sững sờ nhìn chăm chú của Hằng vương phi, Lý Phượng Minh tươi cười khoa tay múa chân: “Hương kia mỗi bình chỉ lớn bằng một nửa nắm tay trẻ con, ra giá cao quá cũng không thích hợp.

Nhưng nó là do mẫu… Mẫu quốc Hoàng hậu bệ hạ ban tặng, nếu ta ra giá thấp thì lại có vẻ bất kính.

Chi bằng, hoàng tẩu đưa hai mươi lượng đi.


Đây là con số may mắn, lại không cao không thấp, rất vừa vặn.”
Hằng vương phi vốn định làm nhục nàng, không ngờ lại bị nàng làm cho không xuống đài được, suýt chút nữa phun một ngụm máu vào đầy mặt nàng.
Cho dù Hằng vương phủ không thiếu tiền, nhưng nếu bỏ hai mươi lượng vàng ra chỉ để mua một lọ hương phấn “chỉ to bằng một nửa nắm tay trẻ con”, nếu như việc này truyền đi, chẳng phải là Hằng vương phi rất giống người có vấn đề về đầu óc, coi tiền như rác sao?”
Lý Phượng Minh không chịu đi đúng hướng, làm cho Hằng vương phi nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Biểu muội của Hằng vương phi là Văn Âm luôn đi lặng lẽ phía sau, lúc trước cả đường đều không lên tiếng.

Lại không biết nghĩ như thế nào, tự nhiên lúc này lại đi lên phía trước nửa bước, tiến đến bên người Hằng vương phi, nghiêng đầu tò mò nhìn về phía Lý Phượng Minh.
“Nghe nói hoàng thất nước Nguỵ không những có nhiều đồ hiếm lạ, mà còn có bí phương các loại như phấn mỡ dưỡng nhan.

Hoài vương phi đẹp như vậy, có phải là cũng nhờ những bí phương này không?”
Lý Phượng Minh nhạy bén ngửi được cơ hội kinh doanh khổng lồ không thể bỏ qua, được nhiên không có cũng phải nói có: “Đương nhiên là có dùng rồi.

Văn cô nương cần thứ gì? Nếu ta có, vậy ta liền bảo người đi lấy nhân tiện mang Tiếu lan ngưng thần hương mà Hằng vương phi muốn lên luôn.”
Văn Âm thẹn thùng nhìn trái nhìn phải một cái, nhỏ giọng nói: “Ta trời sinh da vàng, hay bị người ta cười nói mặt ta giống như là chưa rửa sạch.

Nếu ta cũng dùng cái hương kia, liệu có thể trắng lên không?”
“Ừm, với tình huống này của ngươi, chỉ sợ là mỗi Tiếu lan hương thôi thì chưa đủ.

Ta sẽ đem thêm Ngọc dung tán tới cho ngươi, sớm muộn gì cũng trắng.

Một bình lớn như thế, ngươi cứ dùng trước xem có hiệu quả hay không.” Lý Phượng Minh lại khoa tay múa chân: “Hai bình Tiếu lan hương, một bình Ngọc dung tán, vì Tam hoàng tẩu là người trong nhà, nên ta cũng không tiện lấy đắt, chỉ cần đưa năm mươi lượng vàng tượng trưng là được rồi.”
Đây chẳng phải là muốn mạng Hằng vương phi hay sao? Chẳng những phải trả tiền Ngưng thần hương, mà đồ của Văn Âm cũng phải tính chung vào nữa.
Chỉ cần thôi… là được rồi? Còn tính người không vậy? Năm mươi lượng, ngươi đây là ăn cướp trắng trợn đó!
Nụ cười giả tạo trên mặt Hằng vương phi càng thêm cứng ngắc, ngực phập phồng kịch liệt.

Rõ ràng là đang cố gắng bình phục khí huyết cuồn cuộn sôi trào.
Nhưng bây giờ nàng có thể làm gì được? Lời nói chính là do mình khơi mào, nếu giờ phút này lại đi đổi ý trước mặt mọi người, vậy thì quá mất mặt, chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Lý Phượng Minh không cần mặt chỉ cần tiền cười đến hai mắt cong cong, ngẩng đầu lên nhìn tầng mây viền vàng trong nắng xuân, trong lòng vui đến mức nở hoa.
Nhìn mấy đám mây đang đứng chen chúc cùng một chỗ, thật giống như năm mươi thỏi vàng sắp tới tay!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận