Edit: Hà Thu
Nụ hôn bất ngờ này, có một chút lỗ m ãng, một chút mạnh mẽ, lại có mấy phần ôn nhu lưu luyến.
Mặc dù nụ hôn sâu sắc này cũng không tính là dài, nhưng tác động của nó đối với Lý Phượng Minh là rất lớn.
Trong một tình huống không nên có cử chỉ thân mật, trong một tình huống không thể ngờ tới, khi nàng không hề chuẩn bị cả về thể xác lẫn tinh thần, giữa lúc môi và răng chưa kịp phòng ngừa đã bất ngờ nghênh đón sự ngọt ngào quấn quýt.
Trái tim cứ như vậy đập thình thịch, thần thức phảng phất như cấp tốc rơi xuống hư không, cuối cùng rơi vào trong sự hoảng hốt mềm mại khiến người ta không biết đang ở nơi nào.
Tư vị này khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, cả người Lý Phượng Minh đều có chút lâng lâng.
Cả đường cầm kẹo bột đường tiếc nuối không dám ăn, sau đó còn bị đoạt mất.
Cái này tính ra cũng đâu có gì đáng giận đâu?
Nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của Tiêu Minh Triệt, nghĩ thầm, nếu như hắn thích ăn, thì cùng lắm tìm thời điểm để Ngọc Phương đặc biệt tới làm cho hắn.
Muốn ăn bộ dáng kiểu gì, liền làm cho hắn kiểu đấy!
Giờ phút này nàng chẳng những cảm nhận được loại “tình thú khi làm loạn ngoài ý muốn” mà trong thoại bản nhấn mạnh, thậm chí còn có thể lý giải được, vì sao thần dân trong thiên hạ phần lớn đều không thể nhìn thấy đế vương trầm mê trong mỹ sắc.
Đối mặt với loại tiểu yêu tinh vừa biết thức thời lại chủ động này, thật sự rất dễ dàng trở nên ngu ngốc.
Cũng giống như bây giờ, Lý Phượng Minh biết rõ hành động thân cận bất ngờ này của Tiêu Minh Triệt rất kỳ quái, hoàn toàn không phù hợp với tính tình và phong cách thường ngày của hắn, nhưng trong đầu nàng nửa điểm chính sự cũng không nghĩ tới.
“Ai, ai dạy ngài?” Nhịp tim của nàng đập nhanh đến mức nói chuyện cũng lắp bắp.
Tiêu Minh Triệt dịch chuyển ánh mắt, nắm tay để lên môi, làm bộ trấn định ho khan hai tiếng: “Tiêu Minh Tấn.”
Đầu óc giống như bị một thứ kẹo ngọt vô hình chặn lại, Lý Phượng Minh cố gắng tập trung tinh thần, một lúc lâu sau mới nhớ ra, Tiêu Minh Tấn chính là Phúc quận vương, được người dân Ung kinh say sưa đồn thổi là “phu thê ân ái”.
Nàng không thể không cảm thán Phúc quận vương là một người thầy giỏi, vậy mà có thể làm cho Tiêu Minh Triệt tiến bộ vượt bậc chỉ trong vòng mấy ngày.
“À.” Nàng phát ra một âm thanh vô nghĩa, khuôn mặt nóng bỏng đến mức dọa người.
Nhất thời không biết mình nên nói cái gì, nên làm cái gì.
Tiêu Minh Triệt tuy cũng đỏ mặt, nhưng rõ ràng so với nàng thanh tỉnh hơn chút: “Gần đây ta rất bận rộn.”
Đợi một lúc lâu không đợi được câu phía sau của hắn, Lý Phượng Minh nghi hoặc nhíu mày: “Cho nên?”
“Cho nên, nàng không được ở bên ngoài… ăn mấy cái bậy bạ như kẹo bột đường.”
Nhìn bóng lưng Tiêu Minh Triệt dần dần đi xa, Lý Phượng Minh cực kỳ mê man.
Ngươi gần đây rất bận rộn, cùng chuyện ta có ở bên ngoài ăn kẹo bột đường hay không, hai chuyện này ở giữa có mối quan hệ thần bí gì sao?!
***
Ngày hôm sau có mưa, Lý Phượng Minh rảnh rỗi nhàm chán, liền lại đi Trác Hương Hành.
Nàng cũng không phải là ham chơi, chỉ là cửa hàng mở lâu như vậy, mọi việc đều do Thuần Vu Đại truyền lời, nàng còn chưa từng gặp qua chưởng quỹ lớn nhỏ.
Bởi vì trời mưa, nên phía trước cửa hàng Trạc Hương Hành có chút vắng vẻ.
Nhưng mức độ náo nhiệt của tiểu lâu ở hậu viện, so với hôm qua hiển nhiên chỉ tăng chứ không giảm.
Phía trước có một tiểu nhị lớn tuổi áy náy cười xin lỗi: “Khách quý hôm nay đến hơi trễ một chút, lúc này các gian nhã các trên lầu nhỏ đều đã chật kín người rồi.
Nếu không, ủy khuất ngài ngày mai lại tới sớm?”
Tân Hồi đứng ở phía sau Lý Phượng Minh, thấy nàng không có ý dẹp đường hồi phủ, liền lấy ra mấy đồng đưa ra.
“Làm phiền đi nói với đại chưởng quỹ nhà ngươi, vị này là vị khách nhân đầu tiên của Trác Hương Hành, xem xem có thể châm trước một chút hay không”
Muốn vào xem sản nghiệp của mình, gặp thuộc hạ của mình một lần, vậy mà còn phải bỏ tiền ra xin xỏ, Lý Phượng Minh thật sự là dở khóc dở cười.
Không lâu sau, tiểu nhị quay trở về, đi theo phía sau là đại chưởng quỹ Trạc Hương Hành – Ngọc Phương.
Đại chưởng quỹ của Trạc Hương Hành là Ngọc Phương và tiểu chưởng quầy Đồ Vu, trước kia cũng lớn lên trong phủ Lý Phượng Minh.
Trước khi Lý Phượng Minh làm lễ trưởng thành, Ngọc Phương và Đồ Vu phụng mệnh nàng rời khỏi cố quốc, đến Tề quốc ẩn núp chờ lệnh.
Mục đích ban đầu của nàng lúc ấy là muốn đợi đến khi Huy Chính viện được thành lập hoàn thiện, liền để cho hai người bọn họ bắt đầu bố trí rải rác mạng lưới bình báo ở đây, để cho trữ quân Ngụy quốc như nàng có thể nắm giữ tốt hơn hướng đi của nước láng giềng.
Đáng tiếc, thể chế của Huy Chính viện còn chưa được hoàn thiện triệt để, liền xảy ra chuyện kia.
Lý Phượng Minh bị biến tướng giam cầm ở Đông cung, Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi đi theo trái phải đều không thể ra ngoài, nhưng lại không ai biết đến sự tồn tại của Ngọc Phương cùng Đồ Vu.
Hai người bọn họ cứ như vậy ở dị quốc thành diều đứt dây cô độc, làm tiểu nhị trong một sòng bạc ở Ung kinh mấy năm.
Từ trong sòng bạc tìm được hai người bọn họ, đến khi hai người bọn họ lấy thân phận chưởng quỹ lớn nhỏ làm chủ của Trác Hành Hương, mọi chuyện đều do Thuần Vu Đại đến thông truyền.
Cho nên, hôm nay xem như là sau bốn năm cách biệt, Ngọc Phương cùng Lý Phượng Minh lần đầu tiên chân chính gặp lại.
Cách chiếc mũ lụa mỏng, Lý Phượng Minh không thấy rõ chi tiết khuôn mặt của Ngọc Phương, chỉ mơ hồ cảm giác hắn rất kích động.
Trước mặt các tiểu nhị không biết nội tình, Ngọc Phương cật lực khắc chế, hơi cúi người, đưa tay ra hiệu: “Xin mời quý khách đi theo ta.”
***
Ngọc Phương không dẫn Lý Phượng Minh đi vào tiểu lâu, mà một đường xuyên qua cổng vòm nhỏ chạm trổ hoa, tiến vào thư phòng nội viện.
Có Tân Hồi ở lại bên ngoài thư phòng canh giữ, nói chuyện cũng không cần cố kỵ quá nhiều.
Cửa vừa đóng lại, Ngọc Phương rốt cuộc không khắc chế được tâm tình kích động, một gối quỳ xuống đất: “Trữ quân điện hạ…”
“Đây là nguyên nhân ta vẫn không dám tự mình đến gặp các ngươi.
Đứng lên nói chuyện.” Lý Phượng Minh cắt ngang lời hắn, cởi mũ xuống, tiện tay ném lên bàn.
Nàng tự mình đi đến phía sau bàn ngồi xuống, hai tay đặt trên tay vịn của ghế, nhìn Ngọc Phương đứng cách bàn, ý cười nhẹ nhàng.
“Ngọc Phương, trữ quân Lý Nghênh đã qua đời nhiều năm.
Ta chỉ là Lý Phượng Minh.
Chẳng những là hiện tại, mà tương lai cũng vẫn thế, sẽ không thay đổi nữa.”
Vành mắt Ngọc Phương ửng đỏ, bàn tay rủ xuống bên cạnh kích động nắm chặt thành quyền.
“Thuộc hạ mặc dù đã xuất ngoại mấy năm, nhưng đại cục trong nước không có khả năng chỉ trong vòng ba năm năm này liền xuất hiện biến hóa lớn.
Chỉ cần điện hạ nguyện ý…”
“Ta không muốn.” Lý Phượng Minh để tay trái lên trán, nhẹ giọng nói: “Ngọc Phương, ta biết ngươi muốn nói cái gì.”
Theo lệ thường của hoàng thất Ngụy quốc, lập trữ quân phải xem đức hạnh, tâm tính cùng tài năng của người đó.
Tiểu hài tử không có căn cơ, không nhìn rõ được gì cả, cho nên trong lịch sử Ngụy quốc, các đời trữ quân đều là sau khi trưởng thành mới được lựa chọn sắc lập.
Chỉ có Lý Phượng Minh là ngoại lệ.
Nàng vừa sinh ra đã được lập làm trữ quân, bảy tuổi liền có phủ đệ của mình.
Chẳng những mình tiếp nhận sự bồi dưỡng tỉ mỉ chu toàn nhất, ngay cả những thuộc hạ th@n cận sẽ được nàng trọng dụng trong tương lai, ví dụ như Thuần Vu Đại, Tân Hồi, Ngọc Phương, Đồ Vu, đều phải trải qua rất nhiều cuộc tuyển chọn gắt gao, sau đó được đưa đến bên người nàng, từ nhỏ do chuyên gia bồi dưỡng.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Ngụy quốc đã liên tục ba đời không có nữ đế kế vị.
Điều này khiến cho địa vị nữ tử Ngụy quốc mơ hồ có xu hướng thụt lùi.
Cuộc tranh chấp ở Nguỵ quốc giữa đế đảng và hậu đảng hiện nay, nguyên nhân gốc rễ chính là ở đây.
Có thể nói, từ khi sinh ra, Lý Phượng Minh đã tiếp nhận những kỳ vọng nặng nề mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Không chỉ hậu đảng dốc hết tâm huyết với Đông Cung, mà còn có một một bộ phận trung lập đứng giữa đế đảng và hậu đảng cũng đang chờ nàng trưởng thành.
Ngụy đế giam cầm nàng hơn một năm, cũng không đưa ra quyết định phế truất chính thức, cuối cùng còn giăng ra một cái lưới, để nàng giả chết thay đổi thân phận, lấy hòa thân đổi mạng sống.
Đây cũng không phải là còn niệm tình cảm cha con, cũng không phải hoàn toàn kiêng kỵ hậu đảng.
Mà là sợ nàng bị bức đến mức triệt để lạnh lòng, liều mạng cá chết lưới rách.
“Nhị hoàng tử tầm thường, Lục hoàng đã tử tàn tật còn bệnh yếu.
A Ninh lại còn nhỏ, ít nhất phải đợi mười năm mới nâng đỡ được.
Nếu bây giờ ta về Ngụy, lên cao hô một tiếng, tất sẽ có người đáp ứng.
Cho dù không đến mức lật trời, cũng có thể nhấc lên sóng lớn.”
Lý Phượng Minh nhìn cánh cửa đóng chặt, hoảng hốt cười một tiếng.
“Nhưng trên dưới Ngụy quốc sẽ bởi vậy mà bị xé rách, khiến dân chúng lâm vào cảnh lầm than hỗn loạn, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể phục hồi được như cũ.
Nếu vận khí không tốt, trước khi thu hẹp phục hồi như cũ liền chọc tới ngoại địch thừa dịp hư hỏng mà xâm nhập vào, kết quả của ta sẽ là gì?”
Mặc dù đoạt được đại vị, mặc dù cuối cùng dẫn dắt thần dân bảo vệ được đất nước, cũng nhất định sẽ bị đóng đinh trong lịch sử, bị nhiều thế hệ chửi bới, để lại tiếng xấu muôn đời.
“Có lẽ ngươi cảm thấy ta lựa chọn con đường hiện tại là hèn nhát.
Dù sao cái tên phía sau loại vật này quá hư ảo, chỉ cần người trong cuộc không thèm để ý, nó đơn giản chính là chuyện tiếu lâm.”
Lý Phượng Minh cảm khái nhếch môi, tươi cười khoáng đạt.
“Nhưng quyền lợi trong tay đế vương là tối cao vô thượng, sử sách bình luận, đã là một trong số ít thứ trên thế gian có thể ước thúc hoàng quyền.”
Ngọc Phương kinh ngạc nhìn nàng, không phản bác được.
Lý Phượng Minh nở nụ cười: “Ngọc Phương, hôm nay ta đến gặp ngươi, chính là muốn nói cho ngươi cùng Đồ Vu, đừng nghĩ lung tung nữa.
Lý Nghênh đã chết, cả đời này Lý Phượng Minh sẽ không bao giờ trở về nước Nguỵ nữa.
Không phải là không dám, không phải là không thể.
Mà là ta không muốn.”
Nếu nàng thật sự không quan tâm phải giết trở về bằng được, giẫm lên núi thây thi cốt trắng xóa dưới đất, leo lên ngôi vị hoàng đế trong tiếng khóc lầm than của dân chúng, thì không cần đợi đến khi chết bị người khác chửi rủa sau lưng, mà ngay cả chính nàng cũng sẽ nói một câu, ta không xứng.
Nếu nàng là người đầu tiên phá vỡ sự kính sợ đối với việc phê bình sử sách, khó có thể bảo đảm rằng các đệ đệ muội muội của nàng sẽ không học theo.
Nghiêm trọng hơn một chút, họ Lý đời sau cũng sẽ có căn cứ để dựa vào.
Đế vương tại vị có lý do đầy đủ để không quan tâm đ ến cái tên sau lưng, vậy Ngụy quốc rồi sẽ trở thành một Ngụy quốc như thế nào?
Nàng không muốn mình trở thành tiền lệ tồi tệ này.
***
“Nếu trong lòng ngươi và Đồ Vu không cam tâm, còn muốn triển khai tham vọng, thì chờ ta tích góp đủ vốn, liền dẫn các ngươi đi Hạ quốc.
Đến lúc đó cho các ngươi tận lực liều mạng đầu quân nhập tướng, còn ta thì làm phú thương cự giả của ta.
Nhớ kỹ che chở ta một chút là được.” Lời này của Lý Phượng Minh cũng là thật tâm thật lòng.
Ngọc Phương mím môi: “Không được.
Mặc dù đế vương Cơ Bình của Hạ quốc cũng không tồi, nhưng ta cả đời này chỉ nhận Lý Phượng Minh điện hạ là quân chủ, Đồ Vu cũng nghĩ như vậy.”
Nếu không phải ý chí kiên định này, thì hai người bọn họ đã không cắt đứt quan hệ với cố quốc sau bốn năm, lại vừa nhìn thấy Thuần Vu Đại, liền không chút do dự trở về dưới trướng Lý Phượng Minh.
“Ngọc Phương ơi Ngọc Phương, ngươi là nam tử, đừng tùy tiện nói mình không được.” Lý Phượng Minh cười đến lệch người trên ghế.
“Nếu các ngươi vẫn nhận ta là chủ quân, vậy tương lai khi tới Hạ quốc, càng phải liều mạng bò lên trên.
Như vậy ta mới có thể an an ổn ổn tựa lưng vào núi vàng, có được mỹ nam.
Lý Phượng Minh điện hạ hiện giờ chỉ có chút chí hướng ấy, hiểu không?”
So với quyền lực tối cao vô thượng, thì hạnh phúc mà tiền bạc cùng mỹ nam có thể mang lại hình như rất mộc mạc, nhưng đối với Lý Phượng Minh đã sớm nghĩ ra và đưa ra lựa chọn mà nói, hiện giờ nàng càng khao khát hai điều sau hơn.
Ngọc Phương bị chọc cười, chợt đặt câu hỏi mang ý thăm dò: “Vậy Hoài Vương thì sao? Nghe Thuần Vu nói, Hoài vương coi như hợp tâm ý của ngài.
Đến lúc đó đi Hạ Quốc, có muốn trói hắn theo cùng không?”
“Nhìn bộ dáng này của ngươi, là trong lời nói có hàm ý.” Lý Phượng Minh nghiêng đầu quan sát hắn, khẽ nhướng mày: “Muốn nói cái gì?”
Ngọc Phương nhìn nàng, cẩn thận cân nhắc từ ngữ: “Hắn có nói cho ngài biết, rằng gần đây hắn cùng Phúc quận vương phủ qua lại rất mật thiết?”
Lại nói, Ngọc Phương được bồi dưỡng trở thành mật thám hàng đầu, mà Đồ Vu lại là trợ thủ của hắn.
Hai người này đến Ung kinh so với Lý Phượng Minh các nàng sớm hơn vài năm, lại trà trộn vào những nơi có tin tức nhanh nhạy nhất như sòng bạc, nên đương nhiên phải biết nhiều chuyện hơn.
Hơn nữa hiện giờ kinh doanh Trạc Hương Hành, tất cả giao tiếp hằng ngày đều là quý nữ quý phụ các phủ, cho dù bị dụ nói ra bí mật cũng không phát hiện, nên thật sự không chuyện gió thổi cỏ lay nào trong Ung kinh có thể giấu diếm được hai người bọn họ.
“Phúc quận vương phủ? Cái này, Tiêu Minh Triệt không nói rõ với ta, nhưng cũng không cố ý giấu diếm.” Lý Phượng Minh vô thức dùng lòng bàn tay cọ qua cọ lại môi dưới của mình, hai gò má mơ hồ bắt đầu nóng lên.
Ngọc Phương lại nói: “Phúc quận vương phủ, phủ Đại trưởng công chúa, phủ Bình Thành công chúa, phủ Chính Định bá phủ, bao gồm cả một nhà Liêm Trinh tướng quân, hiện giờ đều đã dần dần nhập đầu về phe Hoài vương.
Theo quan sát mấy năm gần đây của ta và Đồ Vu, ngoại trừ Liêm gia lập trường không rõ ràng, thì mấy nhà còn lại đều muốn thúc đẩy Tề quốc noi theo Hạ, Ngụy, đổi thành chế độ nam nữ bình đẳng.”
Cái này gọi là rắn không có đầu không được.
Phúc quận vương trọng lượng không đủ, Đại trưởng công chúa, Bình Thành công chúa đều là nữ tử, dưới chế độ nước Tề hiện tại được coi là phú quý nhưng không có quyền, chuyện có thể làm cũng có hạn.
Mà Chính Định Bá chỉ là thần tử, không có khả năng có lực kêu gọi quá lớn.
Thái tử cùng Hằng vương đều không có ý định cải chế, hiện giờ Hoài vương Tiêu Minh Triệt mơ hồ có dấu hiệu quật khởi, đương nhiên trở thành lựa chọn hàng đầu của bọn họ.
“Kỳ thật, đối với Tiêu Minh Triệt mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ là, ta sợ rằng họ sẽ đơn giản hóa quá mức sự tình này.
Lý Phượng Minh líu lưỡi trầm tư một lát, vừa ngước mắt lên liền thấy vẻ mặt cổ quái của Ngọc Phương.
“Ngươi còn có cái gì chưa nói?”
Ngọc Phương suy tư một chút, vẫn nói: “Ngày hôm trước, Bình Thành công chúa cùng Thất tiểu thư phủ Chính Định Bá phủ cùng đến đây.
Đồ Vu miệng lưỡi trơn tru, bán được một vò “Ngọa sắc vi” cho các nàng.
Các nàng liền mở bình uống hơn phân nửa tại chỗ.”
“Ngọa Sắc Vi” là một loại rượu dưỡng nhan độc đáo của hoàng thất Ngụy quốc, vào miệng thơm ngọt ngào, tác dụng chậm cũng không nhỏ.
“Trong lúc say, Bình Thành công chúa nói đến vương phi Phúc quận vương gần đây có hỉ mạch.
Phúc quận vương tính toán ngày tháng, muốn đảm bảo đến khi vào đông, lúc quận vương phi bụng lớn được ở bên cạnh chăm sóc nàng, nên cầu Hoài vương một chuyện.”
“Chuyện gì?” Lý Phượng Minh mơ hồ nhớ tới, lúc trước Tiêu Minh Triệt cho nàng một rương thỏi vàng nhỏ, nói là đáp ứng giúp Phúc quận vương làm một việc, rương thỏi vàng kia là quà tạ ơn Phúc quận vương tặng.
“Trước đó Tề Đế bổ sung chức đô tư biên quân, lại đồng ý để con cháu tông thất thay phiên nhau đảm nhiệm đô tư biên quân, mỗi người có nhiệm kỳ nửa năm.
Sau đó định ra Hoài vương đảm nhiệm chức vụ đô tư biên quân Nam Cảnh đầu tiên, đây là cơ hội giúp hắn đứng vững gót chân.”
Gương mặt thanh tú của Ngọc Phương dần dần chuyển lạnh, những vì sao trong mắt hiện lên ánh sáng không thể hiểu nổi.
“Nhưng hắn lại đồng ý với Phúc quận vương, sẽ đi ngự tiền thỉnh cầu, đổi lại để Phúc quận vương đi Nam Cảnh nhậm chức trước, đến mùa đông trở về kinh, sau đó đến hắn đi trực luân phiên.”
Từ lúc ở hành cung làm khó Tiền Chiêu Nghi, cho đến nhiều lần bày mưu tính kế sau đó, Lý Phượng Minh vẫn hy vọng Tiêu Minh Triệt có thể dựa vào Thái tử trước, dựa lưng vào đại thụ tính kế rồi mới hành động.
Lần này nàng để Tiêu Minh Triệt cầm đầu làm khó Hằng Vương trước, Tiêu Minh Triệt xem như thành công ẩn vào trận doanh Thái tử.
Hắn chỉ cần nắm chắc cơ hội nhận thanh danh tốt là “Người nhậm chức đô tư biên quân đầu tiên của Tề quốc”, là có thể từng bước giành được chỗ đứng vững chắc.
Đợi đến khi Thái tử và Hằng vương tiêu hao lẫn nhau đến một trình độ nhất định, hắn tự nhiên sẽ trở thành phe thế lực thứ ba vững chắc.
Hiện giờ Tiêu Minh Triệt chắp tay đem cơ hội này nhường cho Phúc quận vương, chuyện nhỏ nhìn như giao tình qua lại, nhưng trong mắt bè phái Thái tử, hiệu quả thực sự của hành vi này chính là lung lạc tông thất, mua chuộc lòng người, không thể nghi ngờ chính là tín hiệu muốn tự lập thế lực riêng.
Thấy Lý Phượng Minh ngây dại cả người, Ngọc Phương liền biết Tiêu Minh Triệt không nói cho nàng biết chuyện này.
Ngọc Phương nén giận, nhẹ giọng nói: “Có lẽ, Hoài vương chỉ là không thực sự hiểu được cái danh “Người nhậm chức đô tư biên quân đầu tiên từ khi lập quốc đến nay”, là kỳ ngộ ngàn năm có một như thế nào.
Ngài có muốn nói chuyện lại với hắn không?”
Lý Phượng Minh nâng má trái trầm ngâm, bất đắc dĩ khẽ mỉm cười.
“Nói chuyện gì? Ta và hắn chính là đồng minh cộng sinh tạm thời, đưa ra chủ ý cho hắn, chỉ là vì hy vọng hắn đừng đi đường vòng, chịu ít thua thiệt.
Hắn không muốn hoàn toàn tin tưởng ta, cũng không có gì sai cả.”
Ở trong mắt người khác, Lý Phượng Minh nàng cùng lắm chỉ là một vương nữ bị đuổi đi hòa thân.
Nếu thật sự có bản lĩnh, sao có thể rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như vậy?
Trong lòng Tiêu Minh Triệt không thể hoàn toàn tin tưởng nàng, mặc dù khiến người ta tiếc nuối, nhưng cũng không khó lý giải.
Đạo lý này, Lý Phượng Minh có thể lý giải, đương nhiên Ngọc Phương cũng có thể lý giải.
Nhưng trong lòng Ngọc Phương vì nàng bất bình, thậm chí tức giận, nguyên nhân chân chính là ở chỗ: “Bình Thành công chúa còn nhắc tới, Đại trưởng công chúa có phê bình kín đáo đối với việc ngài năm lần bảy lượt dẫn dắt Hoài vương về phe Thái tử.
Hình như bọn họ hoài nghi ngài có dụng ý khác, định nắm chặt nhược điểm trong lòng Hoài Vương, sau đó biến hắn thành con rối giật dây trong tay ngài.”
Trải qua cuộc nói chuyện lúc trước, Ngọc Phương càng không thể chịu đựng được Lý Phượng Minh bị người ta xuyên tạc xem thường như thế.
Lý Phượng Minh đâu có thừa hơi mà điều khiển Tiêu Minh Triệt ở Tề quốc làm mưa làm gió?
Ngay cả vị trí trữ quân Ngụy quốc nàng còn có thể hoàn toàn từ bỏ, vậy có cần phải đến Tề quốc làm việc xấu không? Cũng không phải ăn no rửng mỡ.
“Đại trưởng công chúa?” Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Muội muội nhỏ nhất của Tề Đế, cô mẫu của Tiêu Minh Triệt.”
Trong nửa năm ở hành cung Tích Thúy Sơn làm bạn với Thái hoàng thái hậu, Lý Phượng Minh đã gặp Đại trưởng công chúa vài lần, nhưng chưa lần nào tiếp xúc riêng tư.
Mọi người chỉ là xã giao hòa hợp lễ theo tiết mà thôi.
Còn chưa từng thực sự tiếp xúc với nhau, chứ đừng nói tới thấu hiểu và tin tưởng.
Đại trưởng công chúa có chỗ hiểu lầm, nghĩ Lý Phượng Minh âm u đen tối, đối với Lý Phượng Minh mà nói căn bản không cần để ý.
Nhưng điều khiến cho nàng nghẹn họng chính là, những người này, những chuyện này, Tiêu Minh Triệt ở trước mặt nàng nửa câu cũng chưa từng đề cập tới.
Không thể hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của nàng, cái này không có gì đáng trách.
Thế nhưng, nếu Tiêu Minh Triệt trầm mặc trước mặt nàng, là xuất phát từ hoài nghi giống như đám người Đại trưởng công chúa, từ đáy lòng không thật sự đồng ý với nàng…
Hai tay Lý Phượng Minh vòng quanh trước người, chậm rãi dựa vào lưng ghế: “Vậy cũng không sao.
Đồng minh mà thôi, cùng có lợi là đủ rồi, ta vốn không nên nhúng tay vào quá mức.
Xen vào việc của người khác, tự làm mất mặt mình.
Đáng đời.”
Dù sao nàng và Tiêu Minh Triệt sớm muộn gì cũng sẽ đường ai nấy đi.
Quãng đời còn lại đâu đã vào đấy, để ý quá nhiều thì chết sớm mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...