Ngọc My tròng trọc nhìn anh mà lòng đầy thắc mắc. Chú ta không tìm thì làm sao mà biết cô không trực ở bệnh viện hay vậy. Hoàng Vũ cũng cứng, mặt không đổi sắc, tâm thế bình thản vô cùng, phớt lờ ánh nhìn đầy ngờ vực của Ngọc My.
Bà Hồng thấy mấy người trẻ tuổi đến thăm, không biết họ là con cái nhà ai thì xởi lởi hỏi han:
“Thế mấy đứa là thế nào với thằng Vũ nhỉ?”
Thành Đăng lễ phép đáp:
“Cháu là em họ anh Bách nhà chị My ấy ạ! Con bố Long mẹ Thu. Bác biết chứ ạ!”
“Long Thu à? Lớn thế này rồi cơ à? Lâu rồi cũng không gặp bố mẹ mấy đứa. Lúc gặp mấy đứa còn lít nhít thế này này.”
Bà bật cười hoài niệm, đúng là thời gian trôi nhanh thật, chẳng chờ ai. Trẻ con thì lớn hết cả, người lớn thì già đi, vậy mà cái thằng con trời đánh, bốn mươi tuổi đầu rồi nhất định không chịu cưới vợ. Đúng là nhà không có phúc. Bà Hồng lừ lừ, lườm Hoàng Vũ một cái.
Thành Đăng giới thiệu xong rồi, bà Hồng lại quay sang Ngọc My, đứa bé này nãy giờ thấy nói cái gì ấy với con trai bà, lúc được hỏi đến thì chỉ lặng im. Ngọc My tươi cười nói với bà mình là đồng nghiệp với Hoàng Bách, bà Hồng khẽ gật gù, đứa trẻ này ăn vận giản dị, nét mặt sáng ngời, vừa nhìn đã thấy giống con nhà được dạy dỗ tử tế. Bà Hồng lại hỏi:
“Thế bố mẹ cháu là người ở đâu, làm nghề gì?”
Một lời của bà khiến ba bốn người bọn họ đứng hình. Hoàng Vũ ái ngại liếc mẹ một cái, anh em Thành Đăng cũng một biểu cảm giống anh. Chỉ mình Ngọc My là vẫn giữ nét tự nhiên, mỉm cười thật tươi đáp lại:
“Cháu mồ côi, sống ở chùa từ bé ạ!”
Bà Hồng hơi hẫng vì câu trả lời của cô, thì cũng có chút ngại. Xong lại thấy Ngọc My cười thì cũng nhẹ lòng bởi câu hỏi có chút vô ý của mình.
Bà không xen vào chuyện của họ nữa thì bảo mấy người cứ tự nhiên rồi lên phòng trước, nhưng chân đã bước lên cầu thang rồi, lại cứ vô thức ngoảnh xuống nhìn cô bé sống ở chùa kia một cái. Nhìn con bé cứ có cảm giác giống người nào đó mà mình từng biết mặt từ rất lâu rồi mà không thể nhớ ra là ai.
Đợi người lớn đi rồi, Vân An mới rời khỏi chỗ, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Vũ, săn sóc hỏi han anh,
“Vết thương của anh sao rồi ạ? Đã lành chưa?”
Cô ấy cứ áp sát, anh lại có ý né ra, tay đã đưa ra ngăn cản, “Ổn rồi, sang tuần có thể trở lại làm việc được bình thường. Cảm ơn mấy đứa đã tới thăm anh.”
“Sao lại đi làm sớm thế ạ? Sao anh không nghỉ ngơi đợi vết thương lành rồi hãy đi?” Vân An vẫn tỏ ra lo lắng.
Hoàng Vũ né cái đụng chạm của cô ấy, “Ở nhà mãi cũng chán, anh nhiều việc. Mà cũng muộn rồi đấy, mấy đứa xem về sớm đi.”
Lúc này Thành Đăng cũng mới để ý tới là đã hơn mười giờ tối thì lấy làm ngại, cười trừ.
Ngọc My mở balo xem giờ, phát hiện ra cả đống cuộc gọi nhỡ. Cô lo lắng không biết là ai, có chuyện quan trọng gì mà lại gọi nhiều đến như vậy. Lại trộm nghĩ hay là ở chùa có chuyện gì nên người ta gọi thì nóng lòng. Thấy vẻ mặt thấp thỏm ấy của cô, Thành Đăng đã lên tiếng hỏi han:
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Dạ? À, em thấy có số lạ gọi nhỡ gần chục cuộc liền. Đang không biết có phải ở chùa có chuyện gì mà sư thầy không gọi được em nên nhờ người gọi không?”
“Vậy em gọi thử lại xem sao.”
Thành Đăng thúc giục, Vân An tò mò thì nhảy sang bên ấy, mắt hau háu nhìn vào màn hình điện thoại của Ngọc My. Chỉ riêng có một người là mang tâm trạng khác. Mắt Hoàng Vũ đã liếc nhìn chiếc điện thoại của mình đặt ở trên bàn, anh lặng lẽ đưa tay định với lấy nó, nhưng chưa chạm tới thì chuông đã reo lên, khiến ba người đối diện đang trong tâm thế tập trung vào cuộc gọi vừa được kết nối trên màn hình điện thoại của Ngọc My cũng phải ngước mắt nhìn theo.
Hoàng Vũ khựng lại trong giây lát, rồi vội nắm lấy điện thoại, vẻ mặt bình thản vô cùng, môi mín lại mỉm cười với họ, còn không quên chỉ tay vào điện thoại trên tay Ngọc My nhắc nhở:
“Gọi tiếp đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Ba người họ không hẹn cùng tập trung vào chiếc điện thoại đang để loa ngoài, tiếng tút đều đều phát ra mà không có người nhận.
Hoàng Vũ ra đến cửa thì điện thoại cũng ngừng đổ chuông, anh nhanh tay gạt nút tắt nguồn, rồi bình thản quay trở lại. Mông còn chưa đặt xuống ghế đã tỏ ra quan tâm:
“Sao rồi, họ bảo gì?”
Ngọc My lắc lắc đầu, “Không có người nghe ạ!”
“Gọi lại lần nữa xem.”
“Thuê bao rồi ạ!”
“Vậy chắc người ta gọi nhầm thôi mà.”
Nghe anh nói vậy, Thành Đăng cũng quay sang an ủi Ngọc My, bàn tay to lớn đã nắm lấy tay cô, thấp giọng trấn an:
“Chắc đúng như anh Vũ nói, người ta gọi nhầm thôi ấy mà. Chứ nếu mà có chuyện thì họ đã để lại cả lời nhắn cho em rồi.”
Ngọc My ngước mắt nhìn anh. Bắt gặp ánh nhìn và nụ cười hiền hậu, cùng cái gật đầu khẳng định của Thành Đăng thì mới vơi bớt một chút bất an. Cái nắm tay của Thành Đăng đối với Ngọc My mà nói, nó chỉ giống như sự an ủi của bạn bè, vậy mà sao lọt vào mắt của người nào đó, nó lại có chút gì lạ lẫm, không hợp lý. Hoàng Vũ hết cau mày, lại gườm mắt, rồi thắc mắc tại sao con nhóc để thằng ** kia nắm tay mà không giãy đành đạch lên giống như lúc anh lại gần nó nhỉ?
Sao nó không thấy đấy là hành động bi.ến thái, sàm sỡ nhỉ?
Hành động của Thành Đăng vốn là loại phản xạ bình thường của một người đàn ông đối với người con gái mà anh ta có tình cảm. Nhưng ánh nhìn lạ lẫm và có chút không hài lòng của Hoàng Vũ mới thật sự là lạ lùng. Chính anh lúc này cũng không ý thức được suy nghĩ có phần ấu trĩ cực đoan ấy của mình đâu.
Trong lúc tiễn ba người ra về, Hoàng Vũ còn gầm ghè chất vấn Ngọc My,
“Vậy ra là hôm nay không đến bệnh viện là hẹn đi chơi với hai đứa nó đấy hử?”
“Vâng! Có chuyện gì không chú?”
“Miệng thì bảo là không thích nợ ai, mà cái chân thì đã tót đi mất.”
“Tót đi đâu đâu, đi ăn chia tiền sòng phẳng mà chú.”
Ngọc My tỉnh bơ đáp, khiến Hoàng Vũ sượng hết cả mặt. Anh bị nói thì phát ngượng nhưng vẫn cố lấp liếm, “Rồi đừng quên nhóc còn mang nợ tôi đấy.”
“Nợ lúc nào cơ?”
“Lần trước lúc phẫu thuật ruột thừa cho đứa trẻ… rồi lúc nhóc ngất xỉu, ai là người đưa nhóc tới bệnh viện?”
Ngọc My trề môi, khinh khi nhìn người đàn ông nhỏ mọn trước mặt,
“Được cháu trả hết cho chú là được chứ gì? Bao nhiêu thì đủ?”
“Tiền?”
“Vâng! Chứ chú muốn trả bằng gì?”
“Chưa nghĩ ra.”
“Thế bao giờ chú mới nghĩ ra cơ chứ?”
“Lúc nào nghĩ ra thì bảo.”
Hoàng Vũ cò cưa, Ngọc My thì sốt ruột cứ muốn anh phải nghĩ ra luôn, cô không thích phải mang nợ người khác, nhất là người đàn ông thiếu nghiêm túc và xảo quyệt này. Ai mà biết chú ta sẽ nghĩ ra cách trả nợ biến thái nào chứ, chợt nghĩ tới mấy lời dặn dò của Nam My, Ngọc My bỗng nổi da gà. Gió mùa đông bắc vừa lướt qua còn không lạnh bằng suy nghĩ ấy, cô chợt ôm lấy thân mình, đứng lùi xa Hoàng Vũ một khoảng, kiên định nhấn mạnh:
“Cháu không lấy thân mình trả nợ đâu đấy, chú đừng có mà biến thái.”
“Ồ, lấy thân trả nợ, nghe cũng hấp dẫn đấy. Này là nhóc đang gợi ý đúng không?”
“Chú bị ngáo chó à?”
Anh cười gian xảo, chân đã nhích lên. Ngọc My hết hồn thì quay đầu bỏ chạy đến bên xe ô tô Thành Đăng đã nổ máy sẵn, mở cửa chui tọt vào. Dáng vẻ ấy của cô khiến Hoàng Vũ không nhịn được cười.
Đã bảo là trêu con bé này rất vui mà. Nhưng vui thôi chứ đừng vui quá, vì cười mà làm động đến vết thương, khiến Hoàng Vũ đau đến nhăn nhó mặt mày, tay đã đưa lên ôm lấy bụng mình.
Xe ô tô lướt qua, người bên trong còn nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt, Hoàng Vũ phải nén đau mà nở nụ cười xã giao đáp lại bọn họ.
Tiễn khách xong, Hoàng Vũ khóa cổng rồi quay vào trong nhà, vừa mở lại điện thoại thì đã thấy tin nhắn đổ về. Đập vào mắt anh là dòng tin nhắn từ số máy lạ, vỏn vẹn mấy từ:
[Cháu mời chú ăn một bữa.]
Hoàng Vũ bật cười, nhanh tay soạn tin nhắn, nhưng rất nhanh đã khựng lại. Tay đưa lên xoa gáy, miệng xuýt xoa tự hỏi sao con nhóc này nó biết đây là số của anh?
Chưa đầy hai phút sau, lại có tiếp một dòng tin nhắn nữa, [Lúc điện thoại chú đổ chuông cháu nhìn thấy đuôi số điện thoại của cháu trên màn hình chú rồi. Đừng đùa với nhà chùa, mắt bác sĩ cũng nhanh nhạy lắm đấy.]
Hoàng Vũ nuốt khan cái ực. Con nhóc này không chỉ sòng phẳng mà còn tinh mắt hơn cả cú vọ, tốc độ quang học của nó còn nhanh hơn hành động của cảnh sát lão luyện như anh đấy.
Lúc này thì Hoàng Vũ yên tâm nhắn tin đáp lại:
[Được, chốt kèo mời ăn. Có sơn hào hải vị gì mà đòi mời?]
[Chú thích ăn gì? Đừng đắt quá là được, cháu không có tiền đâu.]
[Trên đời này có cái gì tôi chưa từng ăn qua. Chỉ có thịt…]
Ngọc My ở bên này đọc được đoạn ba chấm không hiểu là gì thì nhanh tay soạn tin hỏi:
[Gì cơ chú, chú cứ nói đi ít tiền thì cháu mời chú.]
Hoàng Vũ thích chí phì cười, soạn tin nhắn lại:
[Vô giá.]
Tiếp theo gửi thêm một tin nhắn nữa:
[Về sớm nghỉ ngơi sớm, đừng để lăn đùng ra ngất nữa. May phúc tổ ba đời nhà nhóc là hôm ấy tôi có mặt ở đấy đấy. Ăn gì thì người mời tự nghĩ, đừng bắt người được mời phải nghĩ. Ok.]
Ngọc My bĩu môi, lẩm bẩm:
"Đúng là không thể tử tế được mấy câu mà. Nhưng cái vô giá kia là món gì nhỉ?"
Cô vẫn thắc mắc thứ mà Hoàng Vũ chưa từng ăn qua kia lắm, anh giàu đến như vậy cơ mà? Khi nãy vừa bước chân vào nhà Hoàng Vũ, Ngọc My đã bị sự sa hoa của căn nhà nhìn như biệt phủ ấy làm cho choáng ngợp, chỉ cần thấy nó rất to và rộng đã khiến cô ngưỡng mộ lắm rồi, chưa nói đến nội thất và những thứ đồ dùng trông có vẻ hiện đại và đắ.t tiề.n bên trong.
…
Ở trước khu nhà Ngọc My ở, hai anh em Thành Đăng nhiệt tình xuống xe tiễn cô lên nhà, thấy anh trai có vẻ bịn rịn, Vân An lại muốn vun vào cho anh thì lên tiếng, nửa đùa nửa thật:
“Anh Đăng nhà tớ phải lòng Tuệ Ngọc rồi, cậu xem xét xem anh ấy được không nhớ.”
“Con nhóc này, luyên thuyên.” Thành Đăng phát ngại, gắt nhẹ em gái một cái, rồi mới quay sang chữa ngượng với Ngọc My, “Em đừng nghe nó nói linh tinh.”
Cô hơi lúng túng, xong rất nhanh đã lấy lại tự nhiên mỉm cười đáp lại:
“Hì, không sao đâu ạ, chúng ta là bạn bè mà. Hai người đi về cẩn thận, tới nhà nhắn cho em biết với nhé!”
Vân An lanh chanh:
“Ok! Ôm cái nào.”
Ngọc My cười híp cả mắt, dang tay ôm Vân An. Cô ấy gác cằm lên vai cô, vừa lắc lư vừa nói:
“Dưa anh thì mặc kệ, nhưng bọn mình thỉnh thoảng lại hẹn hò nhé!”
“Được, lúc nào tới thành phố Biển thì gọi tớ nhé!”
“Ừ.”
Nhìn theo bóng xe của anh em họ khuất sau khúc cua, Ngọc My khẽ mỉm cười. Cô lại kết giao được thêm với những người bạn mới, không ngờ mối duyên gặp gỡ tưởng chừng như đứt đoạn giống những người qua đường lướt qua nhau không bao giờ gặp lại, lại có một ngày được nối lại một cách tình cờ như thế này.
Cô khẽ hít lấy một hơi không khí đẫm sương lạnh vào khoang mũi, rồi vội xoa xoa tay, áp lên cho bớt lạnh, sau đó mới quay người đi vào trong sảnh chính tòa nhà.
…
Hoàng Vũ vừa quay lại làm việc đã bận bù đầu. Rất hợp ý con người ưa bận rộn như anh. Hồ sơ chất đầy đống chờ người đàn ông này phê duyệt, lại thêm mấy vụ báo án về việc trẻ con bị mất tích cứ dần ùn lên. Tuyến huyện không xử lý được, lại đẩy lên tuyến thành phố xin chỉ thị hỗ trợ. Xem ra lần này không phải chỉ là trẻ đi lạc quên đường về thông thường như mấy lần trước. Có cả trẻ sơ sinh cũng bị bế đi mất.
Hôm vừa rồi, bên biên phòng bắt được một chuyến xe có dấu hiệu vượt biên trái phép, đồng thời giải cứu được ba đứa trẻ nhỏ bị bắt cóc mang qua biên giới. Nhưng bọn chúng chỉ là tay chân, kẻ cầm đầu đứng sau đường dây bắt cóc và buôn bán trẻ em còn chưa lộ mặt. Qua đấu tranh và điều tra, những đối tượng bị bắt đều có một đặc điểm chung là rất cứng đầu và toàn bộ giấy tờ tùy thân đều được làm giả. Bởi vậy càng gây khó khăn cho quá trình điều tra hơn. Ngày nào kẻ đứng đằng sau chưa bị bắt giữ thì vẫn sẽ còn có trường hợp trẻ em bị bắt cóc.
Dựa vào đối đường đi nước bước của các đối tượng này bên công an có thể tạm thời khoanh vùng được địa bàn hoạt động của bọn chúng. Công an thành phố đã lập tổ chuyên án đặc biệt để theo sát vụ này, mà người đứng đầu là Hoàng Vũ.
…
Bẵng đi một thời gian, Ngọc My vẫn tiếp tục với guồng công việc như trước đó, nhưng vì bị Hoàng Bách canh me để ý nên cô không còn được nhận lịch trực 24/24 như trước đây nữa. Nhưng điều đó cũng không khiến Ngọc My lười biếng đi, không thường trực ở bệnh viện, cô lại nhận việc làm thêm vào những lúc trống ca trực. Tiền kiếm được đã chia sẵn đủ để mua quần áo mùa đông cho mấy đứa trẻ ở chùa. Thật may mắn bọn chúng đi học được hưởng chế độ trẻ em vùng sâu vùng xa và trẻ mồ côi nên học phí cũng đỡ đi phân nửa. Mùa này ở những vùng gần biên giới thời tiết khắc nghiệt hơn thành phố nhiều. Gió bắc ào ào thổi, rít trên từng cành cây, mái nhà, rét cắt da cắt thịt. Đứa nào cũng môi đỏ má hồng vì da khô nứt nẻ.
Ngọc My tính kỹ, tiề.n còn dư có thể mua thêm mấy hũ kem nẻ vitamin e để cho bọn trẻ bôi đỡ. Cũng tặng thêm cho sư thầy và sư bác mỗi người một hũ dùng riêng. Mùa đông năm nay cô lại không mua đồ mới, mấy cái áo khoác năm ngoái bọn Nam My cho mặc vẫn rất đẹp mà không lỗi mốt. Ngọc My dễ tính nên rất hài lòng.
Cất tiề.n lại vào tủ, Ngọc My dự tính cuối tháng sẽ về thăm chùa, tiện sẽ mang quần áo và đồ mua cho bọn trẻ về cùng. Tiề.n xe đi về và trở lại thành phố cũng ngót nghét nửa triệu bạc. Cô cố thêm hai buổi tiếp thị nữa là hòm hòm. Ngọc My tự cổ vũ tinh thần, chỉ cần cố gắng một chút là tất cả mọi người đều vui. Nghĩ đến mùi sắn nướng thơm phức mà sư bác hay vùi trong tro bếp lúc nấu nước. Rồi mùi bánh trôi tàu cay nồng vị gừng nóng mỗi mùa đông, sư thầy làm cho ăn lại thấy ấm lòng và háo hức.
Càng về đêm, sương xuống càng lạnh. Ngọc My cất tiền xong thì ra phòng khách, đóng cửa ban công lại, gió lạnh tê tái len qua khe hẹp lùa vào khiến cô khẽ rùng mình.
Tính ra thì từ giờ đến cuối tháng cũng chẳng còn mấy ngày. Ngọc My đốt một nụ trầm cho ấm nhà, rồi lôi tài liệu y khoa ra đọc. Vừa nghiên cứu kiến thức, vừa suy tính xem cần sắp xếp thời gian như thế nào.
Cô muốn rủ bọn Nam My đi mua đồ nhưng lại sợ họ sẽ bỏ ti.ền ra cho thì cũng ngại. Còn chưa nghĩ xong thì đã có tin nhắn của Hà My gửi vào nhóm, nói rằng cuối tuần cô ấy sẽ về đất liền, muốn đi trung tâm thương mại mua đồ cho con gái, nên rủ mấy người bọn họ đi cùng. Nam My rất háo hức, vừa hay cuối tuần này cô ấy không bận. Hoàng An phải trực nên hẹn dịp khác, còn Ngọc My đang phân vân thì Nam My đã nhắn:
[Đồ cũ của con bé nhà chị còn thì nhặt mấy cái đẹp đẹp còn dùng được cho cái My mang về chùa cho bọn trẻ. Mùa đông rồi. Em cũng định nhặt của thằng ôn con nhà em một ít, mà không hiểu nó giống ai, nghịch như quỷ sứ, cái nào cũng sứt sẹo. Chẳng dám mang đi cho ai.]
Hà My liền thả nút li.ke, rồi nhắn lại:
[Ok, nhiều lắm, toàn đồ đẹp thôi. Để lát chị dọn tủ của nó rồi nhặt cho. Giặt sạch sẽ hết rồi. Cũng ngâm nước xả thơm phức.]
Ngọc My đọc được cuộc đối đáp của họ thì cảm kích vô cùng, vẫn là Nam My luôn tinh tế và hiểu lòng người. Chơi với bọn họ, đều có con cái sàn sàn tuổi mấy đứa ở chùa nhưng lại ngại, nên chẳng bao giờ Ngọc My dám mở miệng xin đồ cũ của mấy đứa.
Bọn trẻ ở chùa cũng còn lại toàn là con gái, mấy đứa chưa có người nhận nuôi nên vẫn ăn nhờ nơi cửa phật, được sư thầy cưu mang. Ngọc My lau vội khóe mắt đã dâng mờ rồi soạn tin gửi lại cho bọn họ:
[Em cảm ơn nhé! Cuối tuần em cũng rảnh, sẽ làm chân xách đồ cho các chị.]
Tin nhắn của cô vừa gửi đi, thì đã được hai người kia thả tim và lik.e tới tấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...