Chúng tôi đến một nhà hàng nổi trên hồ.
Nhà hàng cực sang trọng và lạ mắt nhưng lại rất ít bàn và đặc biệt vắng vẻ.
Hình như ngoài chúng tôi ra thì chẳng có ai cả.
Nhân viên mời chúng tôi vào bàn ở chính giũa, đã được dọn sẵn và có sẵn cả nhân viên đứng cạnh chờ phục vụ đồ ăn.
Nhìn là biết Triệu Mẫn đã bao trọn cả nhà hàng này rồi.Tôi không có ý so sánh nhưng do Trương Kiệt chưa đủ tâm huyết trong việc theo đuổi tôi hay do phong cách của mỗi người mà tôi chưa từng thấy anh ta bao trọn chỗ nào vì tôi nhỉ?
Tôi và Triệu Mẫn ngồi xuống, các món ăn đều lần lượt được mang ra.
Hôm nay tôi làm việc rất nhiều nên tốn sức, hơn nữa giờ cũng đã muộn nên việc tôi đói cồn cào là không thể tránh khỏi.
Nhín những món ăn cầu kì bày trên ban, mùi thơm của chúng sộc lên mũi làm tôi rất muốn lao đầu vào ăn.
Nhưng đến phút chót, tôi vẫn giữ vững hình ảnh trợ lý Hà điềm đạm và duyên dáng.
Trong lúc ăn Triệu Mẫn cũng không nói chuyện nhiều.
Anh ta vẫn kiệm lời như vậy.
Tôi lại không có tâm trạng quan tâm nhiều đến vậy.
Tôi thực sự đói sắp chết rồi, đồ ăn lại ngon đến ngất.
Vậy nên dù vẻ ngoài vẫn đang ăn rất chậm rãi nhưng thực ra tôi đã dành mọi sự tập trung vào mấy đĩa đồ ăn này rồi, chẳng còn quan tâm đến việc nói chuyện hay để ý người đối diện.
- Ở đây hợp ý em chứ? – Triệu Mẫn cất tiếng hỏi.
Sếp Mẫn à, với những kẻ nghèo như tôi thì tất cả những nhà hàng sang trọng và đắt đỏ như này tôi đều hợp ý.
- Dạ ở đây thật tuyệt.
– tôi trả lời kèm theo nụ cười công nghiệp.
- Em có biết điều tôi không thích nhất ở em là gì không? – Triệu Mẫn nhẹ giọng nói.
Tôi ngẩng lên ngơ ngác nhìn anh ta.
- Đó là em luôn cười nụ cười đó với tôi, em luôn giả vờ mang một khuôn mặt khác để che đi cảm xúc thật của mình.
- Em xin lỗi – Tôi cười gượng.
Lần đầu tiên bị bắt thóp mà lại còn đột ngột như vậy.
Tôi cũng không biết phản ứng sao cho ổn.
Triệu Mẫn mỉm cười có vài phần chua chát, tôi không hiểu sự chua chát đó từ đâu mà ra.
- Tôi chỉ ước em chịu mở lòng với tôi một chút, để tôi có cơ hội che chở em những lúc em buồn bã nhất.
Nhưng em lại luôn cười như vậy.
Sau đó anh ta không nói gì nữa, chỉ gọi nhân viên rót thêm nước cam vào cái cốc đã sớm trống rỗng từ nãy của tôi.
Sau đó bữa ăn của chúng tôi rơi vào yên lặng hẳn.
Một người ăn nói khéo léo, não để ở đầu lưỡi như tôi đáng nhẽ ra hoàn toàn có thể gợi ra chuyện gì đó để hai người chúng tôi nói chuyện chứ không để bầu không khi yên lặng đến khó xử như thế này.
Nhưng tôi lúc này lại không muốn vậy, đến bản thân tôi cũng mốn có sự yên lặng để suy nghĩ.
Không biết sao, mấy lời vừa rồi của Triệu Mẫn cứ xoay vòng trong đầu tôi.
Bữa ăn cứ như thế, yên lặng kết thúc.
Triệu Mẫn không đứng lên, anh ta khẽ vỗ tay hai tiếng.
Nhân viên nhà hàng gật đầu.
Một lúc sau tôi thấy nóc nhà hàng từ từ mở ra.
Thì ra trần của gian phòng này còn có một lớp kính dày trong suốt, nóc nhà mở ra, tôi có thể nhìn thấy bầu trời đêm tím sẫm.
Rồi một chùm ánh sáng lóe lên giữa bầu trời đêm tĩnh mịch kèm theo âm thanh nổ ròn rã.
Một tia sáng nữa, thêm một tia sáng lấp lánh khác nữa.
Một màn pháo hoa rực rỡ được bắn lên.
Hết chùm sáng này đến chùm sáng khác thi nhau nở trên nền trời.
Tôi tròn mắt nhìn màn pháo hoa này.
Đã bao lâu rồi tôi chưa xem pháo hoa trực tiếp như này nhỉ? Hình như từ năm 10 tuổi thì phải.
Lần đó mẹ vừa bế Phong vừa dắt tay tôi lên ban công xem pháo hoa từ xa, trong khi cha tôi đi cùng người đàn bà kia du lịch đón giao thừa bên Nhật Bản.
Dẫn đi ăn rồi bắn pháo hoa, cảnh này có vẻ khá quen trên mấy bộ phim thì phải.
Không biết ai tư vấn cho Triệu Mẫn cách tán tỉnh cũ rích ( và tốn kém ) này nữa.
Nhưng nói sao nhỉ, ..
nó thực sự không tồi.
Đồ ăn rất ngon, pháo hoa rất đẹp khiến người ta dù căng thẳng đến thế nào cũng phải thả lỏng người ra, trầm trồ nhìn những chùm sáng trên bầu trời, hòa mình vào những ánh màu rực rỡ.
Chẳng trách cảnh này lại kinh điển đến vậy, bộ phim lãng mạn nào cũng phải có.
Tôi mải ngẩng lên nhìn pháo hoa, khi quay lại thấy Triệu Mẫn vẫn nhìn tôi nãy giờ.
- Pháo hoa đẹp như vậy giám đốc không nhìn sẽ rất phí – Tôi mỉm cười nói.
- Tôi lại cảm thấy nhìn em đẹp hơn.
Không hề phí.
Tôi không biết trả lời thế nào bèn gượng gạo quay mặt đi, giả vờ tiếp tục xem pháo hoa.
Tiếng pháo nhỏ dần, màn bắn pháo hoa sắp kết thúc mà tôi vẫn chăm chú nhìn lên bầu trời.
Đơn giản là tôi không biết quay ra nhìn đi đâu để tránh đụng mặt Triệu Mẫn.
- Tôi biết đằng sau nụ cười dịu dàng của em là một trái tim luôn đóng chặt – Triệu Mẫn chậm rãi nói, anh ta cũng ngước lên nhìn bầu trời dần quay trở về tĩnh mịch – Nếu tôi hỏi, chắc chắn em sẽ luôn đáp lại tôi bằng một nụ cười mà chẳng cho tôi biết gì hết.
Vậy nên tôi chỉ đành im lặng quan sát, quan sát từng chút một để biết tâm tư của em, biết em đang nghĩ gì, em thích gì? Bây giờ em chưa thể mở lòng, không sao, tôi chờ được.
Tôi nhìn lại về phía Triệu Mẫn, anh ta đã thôi không nhìn bầu trời mà nhìn thẳng tôi từ lúc nào.
- Pháo hoa đẹp chứ? Thật may là em thích.
Triệu Mẫn vẫn không dời mắt khỏi tôi, nở một nụ cười nhẹ.
Đúng lúc đó phát bắn pháo hoa cuối cùng được bắn lên, sáng rọi cả một góc trời, như thể làm bừng sáng thêm nụ cười kia của Triệu Mẫn.
Anh ta thực sự dịu dàng đến vậy từ bao giờ?
Không biết vì sao, nhìn thấy cảnh tượng đó, tim tôi lại đập nhanh thêm một nhịp.
Sau đó tôi mau chóng tìm ra lí do để tự giải thích cho mình, chắc là do anh ta lúc cười lên quá đẹp trai, có thêm hiệu ứng ánh sáng từ pháo hoa làm nên lại càng đẹp nên tôi bị hút hồn thôi.
Phải rồi, chắc do tôi cảm động trước cái đẹp thôi, không có lí do nào khác cả.
- Ờm..
em cám ơn- Tôi gật đầu.
- Tôi không phải người có thể nói nhiều nhưng yêu em làm tôi thay đổi nhiều đến tôi cũng không nhận ra đấy.
Tôi không hiểu câu nói này của anh ta là ý gì.
Sau đó chúng tôi cũng không nói chuyện gì nhiều.
Tôi lúng túng không biết trả lời, Triệu Mẫn cũng tự động không hỏi.
Mãi đến tận khi đưa tôi về, anh ta cũng chỉ nói chúc ngủ ngon và hẹn sáng mai lại đến.
Tôi đứng nhìn cho đến khi xe của Triệu Mẫn khuất xa vẫn chưa nhấc chân bước lên nhà.
Tôi tự dưng ngơ ngẩn nghĩ về mấy câu nói không nhiều lắm của anh ta vừa nãy.
Thực sự sẽ có một người chịu ở cạnh chờ cho đến khi tôi mở lòng? Thực sự sẽ có người chịu lặng lẽ quan sát để hiểu được tôi? Từ trước đến nay luôn là tôi nắm bắt suy nghĩ người khác để thu được lợi ích cho mình.
Tôi vừa muốn lại vừa sợ có người hiểu suy nghĩ của mình.
Tôi sợ họ hiểu tôi rồi sẽ nắm bắt được điểm yếu của tôi.
Nhưng một mặt khác, tôi lại muốn có ai đó san sẻ cùng mình.
Kim An quá ngốc còn Phong lại còn nhỏ, những lúc khó khăn tôi luôn muốn gánh một mình thay vì liên lụy tới họ.
- Chị, lên nhà thôi.
Tôi giật thót mình nhìn lại thấy Phong đang đứng cạnh.
Thằng bé vẫn còn mặc đồng phục và đeo cặp nên chắc vừa tan học thêm.
- Em vừa mới đi học về đó hả? – Tôi gạt hết mớ suy nghĩ rối rắm sang một bên, vui vẻ nói với Phong, tiện tay sửa lại cổ áo cho thằng bé theo thói quen.
- Một lúc rồi ạ, lên nhà thôi chị.
– Phong khẽ đưa mắt nhìn về phía xe của Triệu Mẫn vừa khuất rồi nhanh chóng quay lại nhìn tôi.
- À ừ.
- Chị có rung động với anh giám đốc đó rồi ạ?
- Gì cơ? Em nói gì thế? – Tôi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột của Phong.
Phong giúp tôi cầm thang máy, đi vào thang máy trước.
Tôi theo sau có chút gấp gáp nghe câu trả lời của Phong.
- Em thấy chị khá quan tâm anh ta.
- À- Tôi cười – Đó là giám đốc của chị mà, chị kể với em rồi đấy thôi.
Chị được trả lương để quan tâm anh ta.
- Em thấy càng lúc càng khác.
- Cái gì khác cơ? – Tôi ngơ ngác hỏi.
- Mà chị này, ở lớp có vài người làm phiền em.
Là mấy bạn nữ, họ cứ đi theo em suốt.
Em nên làm thế nào để tách được ra?
- Em đánh trống lảng đấy à, trả lời câu trước đi chứ.
- Em thấy mấy bạn nữ ấy làm ảnh hưởng tới em, em còn không tập trung học được.
- Chị đã bảo đừng lảng chuyện khác… Mà gì cơ? Em không học được á? Sao mấy lũ con gái ranh bây giờ không biết điều vậy nhỉ.
Nói chị xem nào, con cái nhà ai? Lát chị sẽ gọi cho cô chủ nhiệm của em.
=======================================================================================================
*** Ngoài lề:
Ngoài lề 1: Các bạn thấy đấy, Phong chỉ là em trai mỏng manh bé bỏng, yếu đuối nhu nhược như tiểu mĩ thụ trong mắt chị gái cậu ấy mà thôi TvvT Còn về con người cậu ấy sẽ được khắc họa rõ hơn trong truyện sau mình viết ( lấy Phong là nam chính đóa).
Spoil chút là bình thường ở lớp Phong không thích nói chuyện với người khác trừ khi được hỏi và luôn dừng dưng với mọi chuyện trừ những gì liên quan tới gia đình mình.
Ngoài lề 2: Minh Hà luôn có sự tin tưởng tuyệt đối với những người thân của mình vậy nên khi Phong nói dối gì đó, cô ấy thậm chí còn không suy xét xem lời nói có đáng tin không mà mặc định đó là đúng.
Trái ngược với người ngoài, vì sự phản bội quá nhiều từ chuyện gia đình mình nên cô ấy cảnh giác với tất cả, chỉ có cảnh giác ít hoặc nhiều chứ không bao giờ đặt lòng tin với bất cứ ai.
Vì vậy trong nhuwngxmois quan hệ tưởng như gắn bó, cô ấy đêu chừa một đường lui cho mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...