Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
- Hôm nay quả là một ngày đẹp trời_Đan Đan hớn hở
- Xem Đan Đan kìa, háo hức như trẻ con nhận được quà ấy.Mà phải công nhận đồng phục trường này không tệ! _Tiểu Phong nói
- Ừ, nam thì áo trắng + quần tây đen + áo blazer đen khoác ngoài + cavat đen, nữ thì áo trắng tay phồng +váy caro đỏ đen + áo blazer đen khoác ngoài+cavat đỏ…tuyệt,các cậu nhỉ_Vy Vy bỉnh phẩm
- Ừ, tuyệt thật.Mà cho tớ hỏi, các cậu có định đi học không? Xem nào, chính xác thì còn 12′ nữa là vào học_Tiểu Tuyết bình thản
- Trời! Sao cậu không nói sớm, còn 12′ thì với vận tốc chạy xe bình thường thì trễ mất!_Đan Đan hoảng hốt
- Vậy thì nhanh lên, đua xem ai tới trường sớm hơn nhé!_Tiểu Tuyết nở nụ cười nói rồi ném cho Đan Đan chiếc chìa khóa xe
- Ok, đua thì đua, sợ gì.Tớ và Đan Đan, còn cậu với Vy Vy_Tiểu Phong nói rồi lao nhanh ra ngoài.
- Bác Thái, ra giúp cháu khóa cửa nhé!_Tiểu Tuyết cũng lao nhanh ra ngoài ngay sau đó vừa chạy cô vùa nói vọng vào
7h30′ tại nhà xe trường Royal:
- Hj, may mà vừa kịp_Vy Vy thở phào nói sau khi bước xuống con Auto đen đắt tiền
- Bạn hiền, tốc độ của cậu vẫn không giảm tí nào.Lại bằng nhau rồi_Tiêủ Tuyết vỗ vai Tiểu Phong
- Cậu cũng vậy mà_Tiểu Phong cười
- Này, có vào học không thì bảo? Còn đứng đó mà bàn về tài năng của mình nữa hả?_Vy Vy giận dỗi
- Có ai nói không không vậy?_Tiểu Phong dò xét
- Tớ_Đan Đan trả lời rồi nhanh chóng “cao chạy xa bay”.
- Hoàng Linh Đan, đứng đó_Vy Vy đuổi theo
- Không đó, cậu làm gì được nào, lêu lêu_Đan Đan quay lại trả lời
Rầm
- Ui da, trán của tui_Đan Đan vừa xoa đầu vừa “tranh thủ” đứng dậy xem kẻ nào đã bị mình đụng phải
- Ha ha, Đan Đan chết bầm, đáng đời cậu_Vy Vy ôm bụng cười khi nhìn thấy khuôn mặt méo xẹo của Đan Đan
- Triệu Bảo Vy, cậu thật quá đáng, bạn bè bị như vậy mà cậu còn cười được hả? Đúng là cái đồ…
- Này, tôi còn phải xem màn kịch này bao lâu nữa vậy?_Thiên Lâm khó chịu nói
- Kịch á? Anh nghĩ chúng tôi rãnh đến vậy sao?_Đan Đan bực mình
- Xin lỗi đi_Thiên Lâm nói
- Xin lỗi á…
- Mơ đấy à_Tiểu Phong đi đến nói
- Cậu là ai?Nhưng dù là ai thì cũng không nên xía vào chuyện của người khác chứ._Thiên Lâm bực bội
- Bạn cô ấy_Tiểu Tuyết trả lời
- Lại thêm một kẻ rãnh rỗi_Gia Kiệt lên tiếng
- Cái gì? Rãnh rỗi á?_Tiểu Phong bức xúc
Gia Kiệt gật đầu
- Tên kia._Đan Đan tức giận
- Gì?_Thiên Lâm hỏi
- Cậu và tên đó,….đi chết đi_Đan Đan bực bội
Cô…Đụng phải người ta còn không xin lỗi rồi còn dám nói với tôi kiểu đó hả_ Thiên Lâm tức giận
- Ừ, thế đấy, sao nào? Tôi đã định xin lỗi nhưng nghe giọng cậu kiểu đó thì bà đây khỏi cần xin lỗi gì hết nhá_Đan Đan ngẫng cao “mặt’ nói
- Cô…………
- Thôi vào học nào các cậu_Tiểu Tuyết xen vào rồi nhanh chóng kéo các bạn mình đi
- Thả tớ ra, tớ còn chưa nói xong mà_Đan Đan vùng vẫy
- Cậu còn muốn nói gì nữa, cậu không thấy là tên đó điên lên rồi sao, hả giận rồi còn muốn gì nữa_Tiểu Tuyết giải thích
- Ừ cũng đúng, sao tự nhiên thấy minh giỏi võ mồm ghê_Đan Đan vuốt cằm nói (có râu đâu mà vuốt cằm trời)
- Haiz, Đan Đan ơi là Đan Đan_Tiểu Tuyết lắc đầu chán nản rồi tiếp tục công việc của mình(kéo Đan Đan lên lớp đó các bạn)
- Đứng lại đó_Thiên Lâm tức giận, tức đến nổi khói phun lên ngùn ngụt (má ơi, chắc núi lửa sắp phun trào rùi)
- Sorry nha, tụi này không lịch sự đến nổi nghe theo lời người khác đâu.Bye_Tiểu Phong đáp trả lời Thiên Lâm mà không thèm quay đầu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...