Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm
- Haiz, tớ về rồi_Đan Đan mệt mỏi thả mình xuống chiếc ghế sofa của phòng khách
- Sao cậu về muộn thế?Chân cậu bị sao vậy?_Tiểu Phong hỏi
- Gặp một chút chuyện rắc rối ấy mà.À, mà Vy Vy đâu?_Đan Đan hỏi
- Tớ đây_Vy Vy từ trên cầu thang bước xuống đáp
- Có chuyện gì mà Đan Đan gọi là rắc rối vậy, kể cho tớ và Tiểu Phong nghe xem nào?_Vy Vy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đan Đan đưa cốc nước cho bạn hỏi
- Chuyện là thế này…bla..bla.. tớ không ngờ mọi việc lại rắc rối như thế_Đan Đan ngán ngẩm
- Ha ha, tớ không ngờ Đan Đan lại làm thế à nha, ha ha_Tiểu Phong cười phá lên sau khi nghe câu chuyện
- Cậu có thôi cười đi không thì bảo, thực ra tớ cũng đâu có định làm vậy, tại tên đó chứ bộ_Đan Đan phụng phịu
- Tiểu Tuyết vẫn chưa về à?_Vy VY lo lắng
- Ừ_Tiểu Phong trả lời
- Vào ăn cơm thôi, 9h rồi.Chắc nó không về đâu_Tiểu Phong giục
- Ừ_Tiểu Đan và Tiểu Vy đồng thanh
6h sáng:
- Tiểu Tuyết chưa về à?_Tiểu Phong hỏi
- Chưa, chắc cậu ấy gần về rồi.Tớ ra ngoài sân tập thể dục luôn tiện đợi cậu ấy về luôn_Vy Vy nói
- Haiz, sao chưa về zậy nè, 6h15 rồi còn gì, bà này không tính đi học à_Vy Vy thắc mắc
Tinh toong! Tinh toong! Tinh toong
- Cậu về rồi
- Ừ, dậy sớm thế_Tiểu Tuyết vể mệt mỏi ngước nhìn Vy Vy
- Tối qua không ngủ à, sao mắt thâm quần ghê thế?
- Ừ, công việc cần giải quyết nhiều quá
- Việc gì cơ?Không phải cậu đến công ty giải quyết việc ở đó đấy chứ?_Vy Vy nhíu mày
- Có thể_Tiểu Tuyết mĩm cười rồi kéo bạn vào nhà, vừa đi cô vừa nói:
- Vào nhà thôi, tớ có chuyện muốn nói
- Chuyện gì?
- Lát nữa sẽ biết
- Các cậu xuống rồi, vào ăn sáng thôi_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nói rồi bước nhanh vào bếp
- Cậu có chuyện gì muốn nói vậy_Đan Đan vừa ngồi vào bàn đã lên tiếng
- Ủa, sao mắt cậu sưng húp lên vậy, còn Vy Vy và Tiểu Phong sao vậy, nhìn mặt hai cậu tớ cứ tưởng tớ đang ngồi trước hai con Panda_Tiểu Tuyết ngạc nhiên
- Yahhhhhhhhhhhh, muốn chết hả?Ai là Panda chứ?_Tiểu Phong và Tiểu Vy đồng thanh
- Hj hj, đừng nóng, đừng nóng.Tớ gọi xe cứu hỏa nhé_Tiểu Tuyết tiếp tục trêu đùa
- Vương Hàn Tuyết, cậu là đồ quá đáng_Vy Vy bực mình quát
- Thôi, thôi, không đùa nữa.Đùa nữa thì núi lửa phun trào bây giờ.
- Còn đùa được nữa à_Tiểu Phong bắt đầu phát cáu
- Được rồi, không đùa nữa, không thì hỏa hoạn mất
- Vương Hàn Tuyết_Lần này, Tiểu Phong và Tiểu Vy gào lên
- Cậu mà còn đùa nữa thì đừng nhìn mặt tớ nữa_Vy Vy cảnh cáo
- Nghĩ chơi luôn_Tiểu Phong thêm vào
- Bạn tớ nói “chí phải”_Vy Vy nhìn Tiểu Phong đồng tình
- Ok, trả lời tớ đi nào_Tiểu Tuyết cố nhìn cười trước lời nói trẻ con của hai người bạn mình, cô nghiêm túc nói
- Tại bà Linh Đan đó, tự nhiên nửa đêm đi vệ sinh xong ra đứng giữa nhà khóc ầm lên khiến tớ tưởng có chuyện gì to tát lắm nào ngờ…Tiểu Phong đang nói thì dừng lại lườm Đan Đan một cái.Thấy vậy, Vy Vy chen vào nói tiếp:
- Nào ngờ chuyện còn to tát hơn
- Cái gì, chuyện gì nói tớ nghe xem nào_Tiểu Tuyết tò mò
- Tiểu Đan làm mất sợi dây chuyền kỉ niệm năm chúng ta 10 tuổi rồi
- Cái gì_Tiểu Tuyết nhíu mày hỏi lại
- Linh-Đan-làm-mất- sợi-dây-chuyền-kỉ-niệm-năm-chúng-ta-10-tuổi-rồi_Tiểu Phong gằn từng chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...