"Không đâu, nô gia sẽ xem như không nghe thấy gì cả!"
Triệu Duật nhìn nàng cười khẽ, tiếp tục nói: "Nếu nàng có cơ hội rải rác những chuyện đã nghe được ra ngoài, cũng trả thù ta được đấy."
"Nô gia là người của đại nhân, sao có thể làm thế chứ?" Tiết Lệnh Vi vội vàng giải thích.
Triệu Duật đã nói rõ như vậy, rõ ràng đang cảnh cáo nàng tốt nhất đừng manh động.
- - Rốt cuộc Chu Uân nghĩ gì vậy? Cứ tiếp tục như thế, rốt cuộc là ai giám thị ai? Hơn nữa Triệu Duật còn cho nàng biết bí mật của y, càng khiến nàng bó tay bó chân! Nếu bên ngoài có lời bàn tán nào về Triệu Duật, vậy không phải Triệu Duật sẽ đổ lên đầu nàng sao?
Sau đó Tiền Trọng tới bẩm báo, Chỉ huy sứ Trì Đài của Cẩm Y Vệ tới phủ chơi, lúc này Triệu Duật mới thả Tiết Lệnh Vi về.
Bấy giờ Tiết Lệnh Vi mới nhớ tới, trong yến hội hôm nay không có Trì Đài.
Trên đường về Đông Uyển, nàng bắt gặp Trì Đài đang ở ngoài cửa.
Trong trí nhớ của Tiết Lệnh Vi, Trì Đài luôn là một người ít khi nói cười, cực kì lạnh lùng.
Hắn thấy nàng, sắc mặt cũng không biến hóa bao nhiêu.
Gặp Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Tiết Lệnh Vi không có khả năng lơ đi mà qua, đương nhiên phải hành lễ vấn an.
"Thiếp thân gặp qua Chỉ huy sứ đại nhân."
Tiết Lệnh Vi chú ý tới cánh tay phải của Trì Đài được băng bó đơn giản, nhìn mức độ thấm máu ra, có lẽ đã bị thương nửa ngày, nhìn quần áo giản lược của hắn, miệng vết thương lại băng bó tương đối qua loa, hẳn là vừa mới gấp rút về từ đâu đó.
Trì Đài nhìn nàng, bình tĩnh gật đầu ứng một tiếng, nhưng không hề đáp lại.
Tuy nói chỉ thấy Trì Đài ghé qua phủ Đề đốc một hai lần, nhưng rốt cuộc giao tình của hắn và Triệu Duật thế nào, Tiết Lệnh Vi không rõ lắm.
Nàng nhớ lúc Triệu Duật còn là nô tài của nàng, y không hề qua lại gì với Trì Đài.
Tiết Lệnh Vi không nghĩ nhiều, xoay người trở về Đông Uyển.
Thanh Nghiên thấy nàng về, lập tức hỏi nàng tình huống thế nào.
"Ngọc Như chết rồi." Tiết Lệnh Vi thở dài, nhìn thoáng qua Tây Uyển ở phía đối diện.
"Cuối cùng nàng ta cũng chết." Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm, đáy mắt là vẻ hả hê vui sướng.
Tiết Lệnh Vi đảo mắt, thấy Thanh Nghiên vui vẻ như thế thì hơi nghi hoặc.
Nàng cũng ghét Ngọc Như cứ thích đến gây chuyện, nhưng nàng không ngờ rằng Ngọc Như sẽ lấy phương thức đó mà chết đi, thường ngày Ngọc Như không làm chuyện gì thương thiên hại lí với mình, nàng ta cũng đã chết rồi, Tiết Lệnh Vi không bận tâm gì nữa.
Nghĩ đến lời Ngọc Như nói trước khi chết, Tiết Lệnh Vi lại thở dài một hơi: "Thật ra nàng ta cũng rất đáng thương."
"Hồng Lăng tỷ tỷ, sao tỷ tỷ bắt đầu thương hại nàng ta vậy?" Thanh Nghiên hừ nhẹ, dù cho Ngọc Như đã chết, hận ý trong mắt nàng vẫn không tan đi, "Đột nhiên chết như vậy, đúng là quá hời cho nàng ta."
Ngay trong nháy mắt đó, Tiết Lệnh Vi cảm thấy Thanh Nghiên có chút xa lạ.
Thanh Nghiên và cái người mang bộ dạng lúc này, có điểm gì đó khang khác.
Một lát sau, Tiết Lệnh Vi hỏi một câu: "Thanh Nghiên, vì sao muội hận Ngọc Như như thế? Chẳng lẽ nàng ta từng làm chuyện gì không thể tha thứ với muội sao?"
Nghe Tiết Lệnh Vi hỏi vậy, không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt Thanh Nghiên chợt cứng lại, nhưng chẳng mấy chốc lại thay bằng ý cười như có như không: "Thật ra chuyện đã qua rồi, giống như Hồng Lăng tỷ tỷ đã nói vậy, đã chết rồi, nhắc lại cũng chẳng có gì hay."
Thấy Thanh Nghiên không có ý định tâm sự với nàng, Tiết Lệnh Vi đoán có lẽ Ngọc Như thật sự từng thương tổn Thanh Nghiên, bình thường Thanh Nghiên rất ngoan ngoan, không phải loại người hay châm biếm mỉa mai.
Huống chi, Ngọc Như vô tội thân bất do kỷ thế nào đi nữa, cũng không phải một kẻ lương thiện.
Nghĩ vậy, Tiết Lệnh Vi cũng bỏ qua.
"Đúng rồi, Hồng Lăng tỷ tỷ." Thanh Nghiên ém một tia hận ý ấy xuống, chuyển đề tài, "Muội có một thứ muốn tặng cho tỷ tỷ."
"Thứ gì?"
"Tỷ tỷ chờ chút, muội đi lấy ngay." Dứt lời, Thanh Nghiên xoay người về phòng ngủ của mình.
Không lâu sau, Thanh Nghiên cầm một chiếc khăn được gấp ngay ngắn đến đây, nàng cẩn thận mở khăn ra, một chiếc vòng ngọc màu đen lộ ra trước mắt Tiết Lệnh Vi.
* * *
Editor: Mi An .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...