Những người được tuyển chọn cho Quận mã lúc trước vẫn không dời mắt khỏi Tiết Lệnh Vi, cũng âm thầm thảo luận, đại khái là lời của Triệu Duật cũng làm họ bắt đầu có chút không chắc chắn.
Những ánh mắt ấy cứ như kim châm vậy, Tiết Lệnh Vi cố gắng lơ đi, chỉ muốn Triệu Duật mau chóng lên tiếng cho nàng lui xuống.
"Nàng lại đây."
Nghe Triệu Duật nói vậy, Tiết Lệnh Vi ngẩng đầu, thấy Triệu Duật vẫy tay với nàng.
"Vâng."
Tiết Lệnh Vi ngoan ngoãn đi đến trước mặt Triệu Duật, đang chờ y phân phó, Triệu Duật lại làm trò trước mặt mọi người mà kéo nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình.
Tiết Lệnh Vi vừa lúng túng vừa cứng đờ ngồi trên đùi Triệu Duật, mặc dù như vậy còn làm nàng mất tự nhiên hơn vừa rồi, nàng cũng không dám công nhiên đẩy Triệu Duật ra.
Nàng không dám nhìn mọi người đang có biểu cảm gì, nhưng vẫn tưởng tượng ra được.
Triệu Duật vòng tay qua ôm lấy eo nàng, cảm nhận được người nàng sợ hãi giật mình lên.
"Các ngươi như vậy, là không tin đúng không?" Triệu Duật quét mắt nhìn đám người đang trố mắt, liếc mắt sang Trịnh Quý phi sắc mặt đang có chút khó coi, cuối cùng ánh mắt trở lại bên tai đã đỏ lên của Tiết Lệnh Vi, "Nàng tự nói cho họ, nàng là ai."
Trong lòng Tiết Lệnh Vi đã mắng Triệu Duật đến máu chó đầy đầu, nếu vào lúc không có ai, y thích làm gì thì mặc y, nhưng có nhiều người ở đây như vậy, y lại không hề bận tâm gì cả? Cho dù y không đặt đám người này vào mắt, ít nhất cũng phải cố kỵ Trịnh Quý phi một chút chứ?
Y da mặt dày, nhưng nàng cũng cần sĩ diện mà --
Cứ việc trong lòng hỏi thăm mười tám đời tổ tiên Triệu Duật, Tiết Lệnh Vi vẫn gượng cười, ngẩng đầu nói với đám người phía dưới: "Thiếp thân xuất thân hèn mọn, chẳng qua chỉ trùng hợp khá giống Quận chúa An Dương thôi, sao có thể là Quận chúa An Dương chứ?"
Trong giây khắc ngẩng đầu lên tiếng, Tiết Lệnh Vi thấy Bạc Tầm Dụ đang ngồi ở vị trí thứ ba bên phải vừa lúc nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhưng trông Bạc Tầm Dụ có vẻ không kinh ngạc mấy.
Trịnh Quý phi nghe xong, bỗng nhiên bật cười, không nhìn nàng nữa.
Tiết Lệnh Vi nhìn sang, thấy Trịnh Quý phi đã một hơi uống cạn chén rượu trước mặt.
Sao Tiết Lệnh Vi không rõ nàng ta đang ghen tị chứ? Hiện giờ Tiết Lệnh Vi chỉ là một thứ dân, sao dám đắc tội Quý phi, hơn nữa nàng quả thật không thể tiếp tục ở đây nữa.
"Đại nhân, không bằng nô gia......"
Tiết Lệnh Vi nói, mới vừa nâng chân muốn đi đã bị Triệu Duật ấn xuống.
Triệu Duật rỉ tai nàng, dùng thanh âm chỉ mình nàng nghe thấy: "Ngồi yên."
"Đại nhân, Quý phi......" Tiết Lệnh Vi đưa mắt ra hiệu, nhắc nhở hắn Trịnh Quý phi đang không vui.
Triệu Duật nhìn nàng.
Y đương nhiên hiểu nàng muốn nói gì, nhưng y không để ý tới nàng, chỉ buông lỏng nàng ra, để nàng ngồi cạnh mình.
Triệu Duật không cho phép nàng lui xuống, nàng đương nhiên không thể tự ý đi, may mà Triệu Duật không để nàng ngồi trên đùi y nữa.
Tiết Lệnh Vi không hề thích ngồi trên đùi ai, hơn nữa chân Triệu Duật rất cứng, ngồi chẳng thoải mái chút nào.
Mắt thấy Triệu Duật muốn rót rượu, Tiết Lệnh Vi vội vàng trước một bước cầm lấy bầu rượu, nở nụ cười cứng ngắc: "Vẫn là để nô gia làm đi."
Trước mắt bao người, Triệu Duật không cho nàng đi, nàng thấy mình vẫn nên làm gì dó để đỡ xấu hổ thì hơn.
Trịnh Quý phi nhìn dáng vẻ thân mật khăng khít này của hai người, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Ngón tay sơn móng xinh đẹp nắm chặt chén rượu, sau đó lại buông ra.
Yến hội cử hành gần một canh giờ, Tiết Lệnh Vi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Nàng ngồi cạnh Triệu Duật, đờ đẫn nhìn ảo thuật gia không biết do ai mời đến, tiếng mọi người tâng bốc nói chuyện ong ong quanh quẩn bên tai Tiết Lệnh Vi, đột nhiên làm nàng có chút mệt rã rời.
Ảo thuật còn chưa hạ màn, không biết có phải do vừa xấu hổ vừa khẩn trương không, bỗng dưng nàng mắc "tam cấp".
Chờ Đại lý Tự khanh tiến lên kính rượu xong, Tiết Lệnh Vi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, thấp giọng nói: "Đại nhân, nô gia có thể lui xuống trước......"
Triệu Duật không để ý nàng.
"Đại nhân, nô gia hơi gấp......"
Triệu Duật nghe vậy mới nghiêng mắt nhìn nàng: "Nàng muốn làm gì?"
Xem ra Triệu Duật muốn nàng theo đến khi yến hội kết thúc, nhưng Tiết Lệnh Vi nào chờ được đến lúc ấy?
"Người có ba việc gấp trong đời......"
Vừa lúc có tiếng ảo thuật gia khua chiêng gõ trống vang lên, Triệu Duật không nghe rõ nàng đang nói gì.
***
Editor: Mi An .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...