Tiết Lệnh Vi có chút bực bội, Ngọc Như cứ nhiều lần gây khó dễ nàng, đương nhiên nàng không cần bày ra sắc mặt tốt gì, "Nếu ngươi nói ta giả vờ nhu nhược, khinh thường có quan hệ tốt với mấy người bọn ta, tại sao ngươi vẫn luôn đến Đông Uyển không vừa mắt với bọn ta? Chẳng lẽ không phải tự làm mình không thoải mái sao? Có lẽ đại nhân biết Ngọc Như tỷ tỷ vô lý như thế, cho nên mới chán ghét, mới không gọi ngươi đi hầu hạ!"
Ngọc Như chỉ vào nàng, răng sắp cắn nát, tức giận nửa ngày nói không nên lời một câu.
Cuối cùng, nàng ta lạnh lùng cười với Tiết Lệnh Vi: "Được, có bản lĩnh lắm, có lẽ ngươi không biết đại nhân sẽ sủng thị thiếp của y thế nào đúng không? Ta muốn nhìn xem, tối nay ngươi đi, có còn sống nổi mà đi ra từ trong phòng đại nhân không!"
Dứt lời, Ngọc Như phất tay áo bỏ đi, chờ xem, nàng phải nhìn con hồ ly này đêm nay sẽ chết như thế nào!
Tiết Lệnh Vi cũng bực mình cực kỳ.
Ngọc Như nhằm vào nàng như thế, chính là vì Triệu Duật.
Nàng hiểu rất rõ, chỉ cần Triệu Duật chú ý đến nàng, Ngọc Như liền không khả năng sẽ thật sự hòa bình ở chung với mình.
Không thể thì không thể đi, nàng cũng không phải nhất định phải có quan hệ tốt với Ngọc Như mới được.
So ra thì Ngọc Như gây khó dễ còn kém hơn Vương Trần thị một nửa, chỉ là hiện tại nàng bị nhốt trong lồng giam, không tự tại như trước kia nữa.
Ngọc Như đúng là lo sợ không đâu.
Nếu vừa rồi không cãi nhau, nàng xác thật muốn nói với nàng ta rằng mình không có bất cứ ý tưởng gì với Triệu Duật.
Nàng trốn còn không kịp, sao có thể có ý tưởng gì với Triệu Duật chứ?
Qua giờ Dậu, Tiết Lệnh Vi rửa mặt xong, được hạ nhân dẫn vào phòng Triệu Duật.
Nàng hy vọng Triệu Duật sẽ không lật lọng, còn lại cũng dễ nói rồi.
Khi hạ nhân dẫn nàng qua, Triệu Duật đã ở trong phòng.
Cửa bị hạ nhân đóng lại.
Tiết Lệnh Vi mặc tẩm y, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, đứng tại cửa vẫn không nhúc nhích, ánh mắt theo phản xạ liếc mắt một cái về phía giá gỗ, cái giá gỗ ấy bị che lấp phía sau tấm màn lụa, lúc ẩn lúc hiện, cũng làm lòng nàng run sợ.
"Đứng ở đó làm gì, còn không mau qua?"
Giọng nói của Triệu Duật sâu kín truyền ra từ bên trong.
Tiết Lệnh Vi siết chặt ngón tay bên dưới áo choàng, chiếc giá gỗ đó không vẻ gì là sẽ được lấy ra, cho nên có lẽ Triệu Duật không phải lật lọng muốn nàng làm chuyện đó --
Tiết Lệnh Vi nhích bước chân tiến vào bên trong, lúc sắp đến bình phong, thiếu chút nữa đụng phải Triệu Duật đi ra từ bên trong.
Triệu Duật liếc nhìn nàng một cái, nói: "Còn tưởng nàng muốn ta tự mình đến tiếp nàng."
"Nô gia nào dám."
Nhìn dáng vẻ Triệu Duật, có vẻ y mới rửa mặt xong, trên người cũng mặc tẩm y.
Y nhìn nàng, nhàn nhạt cười, như một quân tử ôn tồn lễ độ, căn bản không liên tưởng được y vốn là Tu La giết người không chớp mắt.
Tiết Lệnh Vi giương mắt nhìn về phía y, nàng vẫn luôn không phủ nhận được bề ngoài của Triệu Duật thật sự cực kỳ đẹp.
Cho nên khi mẫu thân muốn tìm phu quân cho nàng, nàng luôn ấn theo bề ngoài của Triệu Duật mà xem kỹ những đệ tử quan gia đó, lại không ai sánh bằng Triệu Duật độc nhất vô nhị.
Triệu Duật thấy nàng nhìn mình, bỗng nhiên cúi người xuống, mặt dựa sát vào bên gáy nàng, nhắm mắt ngửi ngửi mùi hương trên người nàng.
Vẫn như lúc trước.
"Nhiễm Nhiễm, nàng chậm một khắc."
Tiết Lệnh Vi cũng biết mình tới muộn, nhưng nàng có cách nào sao? Hai nha đầu của Đông Uyển kia cứ một hai bắt nàng tắm gội xong, đồ hương cao gì đó, còn nói đây là quy củ của Triệu Duật, nàng không thể cự tuyệt.
Nhưng mùi của hương cao ấy, cực kỳ giống với mùi nàng dùng khi còn ở phủ Công chúa.
Đang nghĩ ngợi, Triệu Duật bỗng nhiên bế ngang nàng lên.
* * *
Editor: Mi An .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...