Nắng Thích Mưa

Lang thang giữa con đường hẻm, bóng đèn đường lúc mở lúc tắt, cái gió của cuối mùa thu lạnh trắng cả đôi tay,....càng đi tôi lại thấy có chiếc xe nào đó cứ bám theo tôi, bước nhanh hơn.....rồi nhanh hơn nữa. Đúng vậy! sức người luôn thua một chiếc xe, tôi mất sức, đành liều mạng quay đầu lại nhìn, ánh đèn pha xe máy sáng lóa cả cặp kính, tôi lấy tay che đi thứ ánh sáng đó, bỗng nó biến mất,.......bàn tay ai đó cầm lấy tay tôi kéo dắt tôi đi. Giật mình tôi nhận ra đó là anh-Thầy. Tay anh, câm chặt 2 bên bắp tay tôi, đối diện anh, ánh mắt anh nghiêm trọng nhìn tôi:

-Sao lại đi bộ về một mình, sao không gọi thầy? hả? em biết trời tối, con gái ngoài đường 1 mình thì rất nguy hiểm không, đường vắng, hẻm tối, điện thoại em đâu sao không gọi? - anh quát nhẹ, trách móc tôi

Tôi như bất thần nhìn anh, im lặng, chớp mắt liên hồi, tim đập nhanh, thở nhanh.....

-Thôi, lên xe thầy chở em về! - Anh lay nhẹ tôi, đưa nón cho tôi, tôi của lúc này chỉ biết im lặng mà làm theo, tôi ngại lắm nhưng chả biết bộc lộ như thế nào!?, im lặng cả quãng đường....chả ai nói lời nào!?.Đến nhà rồi, tôi ngập ngừng bảo " em...em cảm ơn thầy! ", gật đầu nhẹ "Ừ" rồi anh quay đi.

------------------------------------------

Bồi hồi cả đêm, tôi chả chịu được, lấy điện thoại bật mess "Sao thầy lại đi tìm em? thầy lo cho em hả? ", nghĩ đi nghĩ lại, *mình điên quá rồi*tôi xóa đi dòng chữ rồi tắt máy....Không ngừng suy nghĩ tôi quyết định lặp lại hành đó rồi ấn gửi........cứ nằm cựa quậy, cứ nhắm mắt lại nghĩ tới chuyện ban nãy....."Tin"-hình như anh đáp đấy * tim đạp thình thịch*, tôi nhẹ nhõm, đỡ suy nghĩ khi thấy dòng tin nhắn hồi đáp của Thầy "haiz...! Đừng hỏi lung tung nữa, em là học trò của thầy, vì thế lo cho em là điều đương nhiên rồi...", tôi thắc mắc hỏi " Nhưng tại sao thầy biết em ở đó? lại đi kiếm em? Con Mập nói với thầy đúng k? ", anh reply lại " Mập gì? chẳng qua thầy có công việc rồi đi ngang qua đó thôi! "....tôi không nghĩ vậy đâu?! định trả lời nhưng giả bộ chảnh ngồi chờ 1,2p rồi hẳn trả lời vậy, máy lại báo thêm tin nhắn "Cái đó người ta gọi là duyên đó?! em biết tại sao không? thế giới có hơn 7 tỷ người! thầy và em được gặp nhau là may mắn là duyên ", một dấu chấm hỏi to đùng "đặt lên" đầu tôi? Duyên là gì? có ăn được không?, "ngủ đi cô bé, đừng nghĩ lung tung chả có ý gì đâu "-Thầy nhắn lại cho tôi..........Nhẹ nhõm, cất điện thoại, tôi đi ngủ, cứ tỏ ra không sao nhưng sao cứ day dứt trong lòng...?! *Chẳng lẽ mình nghĩ anh yêu tôi ư?! Thật Điên rồ! *

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Hình như càng lúc tình cảm của tôi dành cho thầy nó càng rõ rệt, chắc có lẽ anh đã cảm nhận được, bỗng càng ngày dần đi, anh trở nên lạnh lùng, chả còn quan tâm tôi như mọi hôm, như mọi tuần, tin nhắn đó vẫn còn đó- tối hôm t6. Cũng muốn quên anh nhưng sao khó quá?! Hay anh đã phải lòng ai chăng? Hay anh đã quên tôi rồi? Thôi kệ đi, tôi không muốn nhắc đến nữa. Cứ hằng ngày đi học, cuối giờ chả còn ai đứng bên cạnh để trò chuyện tôi biết và hiểu rõ điều đó! Cô đơn lắm, nhìn vào gương phản của chiếc mái tôn trước mặt tôi, phản chiếu áo của anh, nực cười chả muốn quay lại, tôi nghĩ rằng chỉ là ảo giác thôi!. Nhưng lại 1 lần nữa bàn tay đó lại đặt lên vai tôi, quay lại nhìn, ấm lòng tôi vội cười, anh hỏi sao còn ngồi đây? tôi chỉ lắc đầu bảo rằng tôi chưa muốn về!!!. Tôi luôn có một thắc mắc rằng ấn tượng của tôi đối với anh lần đầu gặp là gì?, tính hay thắc mắc nên tôi đành hỏi vậy!

-Thầy! Ấn tượng đầu của em đối vơi thầy là gì vậy?

-haha, ấn tượng á hả? Vậy của thầy đối với em là gì?- thầy bậc cươi hỏi

-Thì.....thầy đánh ghê quá, ghê dã man rợ nên có ấn tượng mạnh thôi hihi(tôi đáp) Anh cười, nói:

-Thật ư? thầy đánh nhẹ mà, tụi em ác tính quá, haha

-Vậy còn ấn tượng của em là gì? - tôi giả lơ hỏi cho nhanh chuyện Anh vừa quay di vừa nói:

-Ấn tượng á?! Khi nào em lớn, nếu em vẫn chưa quên thầy!! thầy sẽ nói em nghe, thầy chờ em đó, haha.

Vậy là sao? Sao khó hiểu thế? Chờ ư? Liệu có được như tôi muốn không? Nhưng sao anh cứ mãi lạnh lùng thế? không thích con người ta thì đừng xoa đầu họ, đừng đối xử tốt để rồi họ lầm tưởng rằng mình quang trọng, tôi đã từng nhiều lần nghĩ rằng mình là người quan trọng đối với anh, được anh đối xử đặc biệt nghe có vẻ buồn cười nhưng thật lòng đấy, không phải như tôi nghĩ thật ra không phải như vậy?! Chẳng qua anh đối xử tốt quá nhiều người mà tôi không biết thôi. Chông chờ từ nah nhưng toàn nhận đau lòng trong im lặng.Một mai tôi vẫn sẽ chờ anh ở đâu đó trong thành phố, chờ anh mãi...........

----------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, ngày cuối tuần, tôi bất ngờ gặp Thiên Hạo ở quán cà phê phía cuối đường, tôi hỏi:

-Hạo Huynh sao cậu lại ở đây? Đi với ai thế?


Huynh trả lời:

-À tôi đi với anh họ, anh ấy kìa - vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông đan mang 2 cốc caffe đang tiến gần đến chỗ chúng tôi, càng lại gần tôi lại thấy quen, bất ngờ lần 2 đó là Hạ Dương Dương

-Ủa Di?

-Thầy?!

Sự bỡ ngỡ cả 2 đều giống nhau. Lây luôn cả Thiên Hạo:

-Ủa?! Ủa!? Ủa!? 2 người biết nhau sao?

-Tớ...

-Đây là...


Tôi và thầy song nói cùng lúc

Tôi im lặng để anh nói:

-Đây là Tiểu Di chắc nhóc cũng quen, học sinh của anh

-uhm uhm -Tôi phụ hoạ

Cả 3 cùng vui vẻ thưởng thức ly caffe cuối tuần

Ngày hôm đó tôi cũng biết được rằng người nói chuyện với Hạo Hoàng là ai? Và cũng biết rằng tại sao anh biết tôi đi học về!!

-----đón xem ở chap 4 nha----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui