Nàng Thật Liêu Nhân


Edit: Thanh Mục
"Đau..." Tô Mặc Ngôn quay đầu, không phải nhìn vết thương, mà là nhìn nàng.
Úc Diêu cẩn thận nhìn vết thương trên đùi cô, là vết trầy xước không tính là nghiêm trọng, chỉ là làn da của cô vừa mịn vừa trắng, cho nên có vẻ bắt mắt.
"Đứng lên trước." Úc Diêu đi đỡ Tô Mặc Ngôn.
Tầm mắt Tô Mặc Ngôn thủy chung không dời khỏi mặt nàng.
Bởi vì vết thương ở khớp, thoáng động một chút liền đau, Tô Mặc Ngôn lại sợ đau hơn người bình thường.
Úc Diêu ôm vai Tô Mặc Ngôn, hai người chậm rãi dịch chuyển, miệng cô vẫn kêu đau, thật sự là không chịu khổ hơn người bình thường.
Trong thang máy, Tô Mặc Ngôn dựa vào tường.
Hai người không nói nhiều.
Lúc lên lầu ba mươi sáu, Tô Mặc Ngôn vẫn nhịn không được hỏi, "Buổi tối cô ở cùng chú tôi sao?"
Câu này hỏi rất thừa, cô ấy rõ ràng đã nhìn thấy.
"Ừm." Úc Diêu trả lời cô, về phần những chi tiết ngoài ý muốn kia, cũng không cần phải nói.
"Miệng vết thương nhớ xử lý một chút." Úc Diêu nhìn Tô Mặc Ngôn còn khập khiễng chân.

Thật sự là đôi chân xinh đẹp, vừa dài vừa thẳng, ngày đầu tiên Tô Mặc Ngôn vào làm việc, Úc Diêu đã khen dáng người của cô tốt, ngược lại là một câu nói thật.
"Tôi..." Tô Mặc Ngôn đứng trước cửa nhà Úc Diêu, còn tưởng rằng Úc Diêu sẽ dẫn cô vào, kết quả Úc Diêu chỉ nói một câu như vậy, giống như không có ý định giúp cô xử lý vết thương.

Tự mình đa tình, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn cười với Úc Diêu, "Tôi biết rồi."
Ngoài miệng nói biết, biết liền kỳ quái.
Lúc Tô Mặc Ngôn muốn đi, Úc Diêu hỏi cô: "Trong nhà có hòm thuốc không?"

"Không có." Tô Mặc Ngôn nói mười phần tự tin.
Tô Mặc Ngôn vừa nói xong, Úc Diêu liền hỏi ngược lại, "Vậy cô có biết xử lí kiểu gì không?"
"......"
"Vết thương nhỏ, tùy tiện..." Tô Mặc Ngôn nói, vụng về di chuyển đến trước mặt Úc Diêu, kéo cánh tay nàng lại, dùng biểu hiệu giả bộ vẻ mặt đáng thương nhìn Úc Diêu, "Hoặc là, cô giúp tôi chuẩn bị đi."
Rất không biết xấu hổ, nhưng Tô Mặc Ngôn rất ít khi không biết xấu hổ với người khác như vậy.
Úc Diêu còn có thể nói gì cô.
Nhà nàng vẫn sạch sẽ, so với cô ấy là hai thế giới.
Úc Diêu dẫn Tô Mặc Ngôn vào phòng tắm, trước tiên dùng nước sạch rửa sạch vết thương.
"A...!Ừm...!Đau..." Tô Mặc Ngôn cắn cắn môi dưới, nhịn không được, tiếp theo trong phòng tắm vang lên tiếng "kêu rên" của Tô tiểu thư, còn mang theo tiếng hỗn loạn.
Có đau như vậy không? Trong ánh mắt Úc Diêu nhìn cô có chút ghét bỏ.
Tô Mặc Ngôn một chân nhảy, đại khái là vừa rửa xong dép lê có chút ướt, lòng bàn chân trượt xuống lại muốn ngã xuống.
Nếu như không phải Úc Diêu phản ứng nhanh, từ phía sau ôm eo cô, ôm chặt cô, xương đuôi Tô Mặc Ngôn lại phải chịu tội.
"A..."
"Cô cẩn thận một chút." Úc Diêu cũng hoảng sợ.
Tô Mặc Ngôn kinh hãi một hồi, cô nhìn thấy trong gương, Úc Diêu từ sau lưng ôm cô, ôm chặt.
Cô đột nhiên không muốn Úc Diêu buông ra, cứ như vậy ôm.
Không nói xấu xa, trong mộng, cô cùng Úc Diêu làm chuyện càng quá đáng hơn.
Cho nên hiện tại các nàng chính là ôm như vậy, Tô Mặc Ngôn đều khởi động ý niệm trong đầu không quá thuần khiết.
Tô Mặc Ngôn rất lo lắng tối nay lại mơ thấy Úc Diêu.


Mơ thấy Úc Diêu từ phía sau hôn cô, sau đó từng chút từng chút cởi quần áo của cô...
Xấu hổ, nhưng càng nghĩ, cô càng phấn khích.
Cô ấy có thích Úc Diêu không?
Trong lòng Tô Mặc Ngôn toát ra ý niệm như vậy, nếu không, vì sao đối với Úc Diêu luôn có loại vọng tưởng này.
Nghe nói qua chuyện bị người ta bẻ cong, Tô Mặc Ngôn còn chưa từng nghe người nào nói qua bởi vì nằm mơ, mình cong lên.
Úc Diêu buông thắt lưng Tô Mặc Ngôn ra, nên như thế nào thì như thế đó.
Nếu đặt ở mấy ngày trước, Úc Diêu có thể sẽ không buông cô ra.
Nhưng bây giờ, một số ý tưởng có xung động, phải được kiềm chế.
"......!Suýt ngã." Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Diêu, tim đập nhanh hơn.
Còn không biết xấu hổ mà nói, chút khả năng tự chăm sóc bản thân này cũng không có, Úc Diêu rất hoang mang Tô Mặc Ngôn một mình hoàn thành chuyến đi vòng quanh thế giới như thế nào.
Trước đó, điều Tô Mặc Ngôn am hiểu nhất là tiêu tiền, không có trong số đó.
Kỳ thật có khả năng tự lo liệu cuộc sống hay không, cô không sao cả.
Có thể sử dụng tiền để giải quyết vấn đề, không phải là một vấn đề.
Mà bây giờ, Tô Mặc Ngôn cầm mấy ngàn đồng tiền lương, muốn duy trì chi tiêu hàng ngày, còn phải cho Tiểu Hoa một phần, cô cũng không biết hai tháng nay mình sống sót như thế nào.
Phòng khách, Úc Diêu đem rương thuốc đưa cho Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn ngồi trên sô pha, học theo bộ dáng lần trước Úc Diêu giúp cô lau thuốc, có thể nói là rất ngốc.
Úc Diêu cầm lấy tăm bông trong tay cô, cúi đầu tỉ mỉ giúp cô xử lý.
Nhìn Úc Diêu, trong lòng Tô Mặc Ngôn lại ấm áp, khi ở cùng nàng, luôn có loại cảm giác này.
Tay Úc Diêu thỉnh thoảng đụng phải chân cô, "Tay cô đẹp quá."

Ngón tay mảnh khảnh thon dài, trắng nõn nhẵn nhụi, bình thường khẳng định không ít lần bảo dưỡng.
Đêm đó khi biết Úc Diêu chính là người mình tâm tâm niệm niệm mười bốn năm trước, Tô Mặc Ngôn ở trên người nàng đã không nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm gì.
Bất tri bất giác, thậm chí có chút mê luyến nàng, cho nên luôn muốn dính lấy nàng.
"Mấy thứ này bình thường đều chuẩn bị." Úc Diêu không ngẩng đầu, thản nhiên nói.
Lần trước bị sốt, trong nhà Tô Mặc Ngôn ngay cả nhiệt kế cũng không có.
Tô Mặc Ngôn một tấc tiến một thước, "Tôi đến chỗ cô là được, dù sao cũng gần."
Dự định đem chuyện bị thương làm cơm ăn sao? Úc Diêu ngẩng đầu, "Sau này tự mình xử lý đi."
Bạn trai là bác sĩ, nhưng mình ngay cả chút kiến thức xử lí cơ bản này cũng không có, Úc Diêu trong lòng nghĩ đến những thứ này, chỉ là không nói ra.
"Ừm, cô dạy tôi..." Mặc kệ Úc Diêu nói gì, Tô Mặc Ngôn cũng nên nói, hiện tại cô đang nghe lời Úc Diêu.
"Bác sĩ Minh không dạy cô sao?"
Tô Mặc Ngôn không hiểu Úc Diêu như thế nào đột nhiên nhắc tới Minh Thừa, nếu cô có chút đau đớn nhỏ, Minh Thừa căn bản không thể để cô tự động thủ, "Không có, bình thường anh ấy giúp tôi xử lý."
Nghe đến đây, Úc Diêu thoáng cái không chú ý đến lực lượng trên tay.
"A, đau..." Tô Mặc Ngôn hô một tiếng.
"Nhịn một chút."
Hai phút sau, vết thương đã được xử lý.
Tô Mặc Ngôn ngồi trên sô pha, cọ xát, không chịu đi, "Úc tổng..."
Màn hình điện thoại di động đặt trên bàn trà sáng lên, ngay sau đó một trận chấn động dồn dập, kèm theo tiếng chuông.
Là điện thoại di động của Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn nhìn thấy id người gọi có ba chữ lớn: Tô Ứng Húc.
Hai tháng trôi qua, chú út của cô vẫn còn đang theo đuổi Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn cho tới bây giờ chưa từng thấy Tô Ứng Húc kiên nhẫn như vậy.
"Alo?"
Tô Ứng Húc gọi điện thoại cho Úc Diêu, chủ yếu là nói chuyện sửa xe, xe của Úc Diêu ở lại chỗ bạn hắn.

Đương nhiên, đây là một vỏ bọc, muốn cùng Úc Diêu hâm nóng tình cảm một chút, mới là mục đích cuối cùng.
"Làm phiền anh rồi."

"Tôi ước gì mỗi ngày cô đều ' làm phiền' tôi." Tô Ứng Húc ở đầu dây bên kia nói cười nói, "Đúng rồi, sáng mai tôi đưa cô đi làm."
Tô Mặc Ngôn mơ hồ có thể nghe được thanh âm của Tô Ứng Húc, cảm thấy có chút chói tai.
"Bác sĩ Tô, thật sự không cần."
"Không sao, xe của cô không phải là đang sửa chữa sao? Tôi sẽ đưa cô đi.

Đừng gọi khách sáo như vậy, gọi tên tôi là tốt rồi..."
Cô không phản cảm Tô Ứng Húc, nhưng cũng chưa nói đến hảo cảm, cha mẹ cô đều hy vọng cô và Tô Ứng Húc có phát triển hơn nữa.

Luận điều kiện nói chuyện thực tế, cô và Tô Ứng Húc xem như môn đăng hộ đối, tuổi tác cũng thích hợp.
Úc Diêu thử qua tiếp xúc với Tô Ứng Húc tìm hiểu, vẫn là cảm giác kém cái gì, cô nói với cha mẹ không có khả năng, về phần nguyên nhân cụ thể, cô cũng không nói được.
Nói chuyện một lát, Úc Diêu nói với đầu dây bên kia, "Chúc ngủ ngon."
Tô Mặc Ngôn dựng thẳng tai nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cho đến khi Úc Diêu cúp điện thoại.
Úc Diêu thấy cô hình như có chuyện muốn nói, "Còn có việc gì nữa?"
Mặc Ngôn có chút không được tự nhiên hỏi Úc Diêu, "Cô và chú tôi đang kết giao sao?"
"Không."
Tô Mặc Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng, Úc Diêu đã không từ chối hẹn hò của Tô Ứng Húc nữa, tương đương với việc bị động tiếp nhận.
"......!Người nọ của chú ấy rất xấu xa, cô không thích chú, ngàn vạn lần đừng để ý tới chú, cô vừa để ý tới chú ấy, chú liền cảm thấy mình có cơ hội, sau này sẽ quấn chặt lấy cô, còn cảm giác tốt cho bản thân." Tô Mặc Ngôn một hơi bôi đen Tô Ứng Húc, bất quá cô ấy nói cũng là sự thật, hơi phóng đại một chút mà thôi.
Tô Mặc Ngôn tỏ ra quá kích động.
"Tôi chưa từng nói không thích."
"Úc tổng, cô đang nói đùa đi..." Khóe miệng Tô Mặc Ngôn co giật một chút, không thể tin được, Úc Diêu lại thích Tô Ứng Húc?
"Tôi ở cùng một chỗ với anh ta không thích hợp sao?" Cô và Tô Ứng Húc thân thiết, Tô Mặc Ngôn hình như rất kháng cự, Úc Diêu muốn biết nguyên nhân.
"Không thích hợp!" Lúc Úc Diêu còn chưa dứt lời, Tô Mặc Ngôn liền tiếp lời, chuyện cho tới bây giờ, cô chỉ có thể bán chú út của mình, "Tô Ứng Húc trước kia là gay, chú ấy thích đàn ông!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận