Gửi những tháng ngày khó khăn của cuộc sống!
Mười tuổi, ba mẹ nó ly hôn. Ba có gia đình mới, mẹ vứt bỏ nó lại cho bà rồi rời đi đến chân trời mới.
Mười hai tuổi, bà qua đời vì bệnh tật, nó phải về sống cùng ba và gia đình mới của ông.
Từ ngày nó đến sống cùng gia đình mới, thì ngày ngày nó đều phải đối mặt với những cái nhìn ghẻ lạnh, những cái liếc mắt mang đầy thù hận của những người xung quanh. Ba có gia đình mới, họ hạnh phúc lắm, một nhà ba người cười nói vui vẻ bên nhau, còn nó... cứ như một người dư thừa tồn tại trong cuộc sống của họ.
Ngày ấy, nó luôn mang theo khao khát có thể mau chóng lớn lên rời khỏi cái nơi mang tên gia đình này để rồi cũng như mẹ nó đến một chân trời mới theo đuổi những ước mơ của riêng mình.
Để rồi trong kì thi Trung học phổ thông Quốc gia năm đó, ba nó lại lần nữa buộc nó điền nguyện vọng vào một trường Đại học ở cùng thành phố để giảm bớt chi phí cho gia đình. Người mà nó gọi là cha trong suốt mười mấy năm lại nói với nó khi nó đi học là gánh nặng cho gia đình. Nhưng không, khi đứng trước giây phút lựa chọn đó, nó đã hạ quyết tâm phải rời khỏi nơi này, rời khỏi cái nơi ...có quá nhiều nước mắt... Nếu là trước đây nó luôn nghe theo sự sắp xếp của những người đó, nhưng giờ đây khi đứng trước những ngưỡng cửa như thế này thì nó muốn một lần lựa chọn những thứ mình thích.
Kì thi kết thúc, ngày công bố kết quả xét tuyển cũng đã đến, nó đỗ Đại học ở một ngôi trường ở Hà Nội cách xa nhà hơn cả ngàn ki-lô-mét. Ba nó biết tin, ông tức giận, hỏi nó sao nó lại làm thế?
Sao lại làm thế à?
Vì nó muốn rời đi, không muốn liên quan gì đến ông nữa và nó cũng không bao giờ muốn trở về nơi này nữa. Bà nó mất rồi, mẹ nó cũng đã xuất ngoại rồi, nơi này chẳng còn gì để luyến tiếc rồi. Từ rất lâu trước đây nó đã không còn gia đình nữa rồi, nơi này đã không còn dành cho nó...
Như ba nó đã từng nói, ông sẽ không chi cho nó một đồng nào cả. Ngày nó rời đi, ra tiễn nó chỉ có cậu bạn thân cùng lớn lên, ngay cả người nó gọi là ba cũng không xuất hiện.
Đến Hà Nội, nó phải tự mình lo toan mọi thứ, từ việc đi xác nhận nhập học đến việc dọn đến kí túc xá. Ngày đó, khi đứng trên hành lang nhìn thấy các bạn cũng là Tân sinh viên như nó được ba mẹ đưa đến, được ba mẹ giúp đỡ sắp xếp mọi thứ mà không khỏi chạnh lòng.
Cuộc sống đại học bắt đầu, nó vừa phải đi học lại vừa phải đi làm trang trải cho cuộc sống một mình ở thành phố xa lạ khiến nó như vắt cạn sức lực. Cái Tết đầu tiên sau khi nó lên Đại học có lẽ là cái Tết mà nó nhớ nhất. Hai mươi ba Tết các bạn trong phòng đều đã lần lượt về nhà, kí xá rộng lớn đến thế nhưng chỉ còn mình nó, nỗi cô đơn lần nữa lại ùa về. Đêm giao thừa, nó khóc, khóc rất to...nếu gia đình nó năm đó không tan vỡ thì có phải bây giờ nó cũng đang đón giao thừa cùng ba mẹ hay không?
Nếu ai hỏi nó có hận ba mẹ nó hay không? Nó chắc chắn sẽ trả lời là không. Họ có quyền tự do của họ, sao nó có thể trách họ được cơ chứ? Nếu có trách thì nó phải trách bản thân mình đã quá yếu đuối giữa cuộc đời đầy bão giông này.
Cuộc đời phía trước dù muốn hay không nó cũng phải tự mình bước tiếp, dù muốn hay không nó cũng phải tự mình vượt qua tất cả. Chỉ hy vọng bản thân nó có thể mạnh mẽ bước tiếp trên con đường mình đã chọn. Chỉ hy vọng cuộc đời dài phía trước rồi nó cũng sẽ gặp được người xoa dịu đi những vết thương
trong nó.
"When life knocks you down, try to land on your back. Because if you can look up, you can get up. Let your reason get you back up."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...